MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Tên Yêu Linh vội vàng làm phép nhả ra yêu khí hòng mong đỡ được Câu Hồn tác.

“Châu chấu đá xe!” Diệp Thiếu Dương cười gằn nói.

Câu Hồn tác đâm xuyên qua yêu khí, đánh thẳng vào đỉnh đầu yêu quái đập vỡ tan luôn cả hồn phách của hắn, từng mảnh tinh phách tan ra.

Lúc này mấy tên yêu quái còn lại mới như tỉnh mộng, kêu lên rồi nháo nhào đánh tới Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhấc chân lướt tránh bọn hắn, tập trung vào tên yêu quái tóc dài, vung Câu Hồn tác chắn lại tấn công của mấy tên yêu quái khác, tay trái kết ấn, đánh tới trên gnười yêu quái tóc dài.

Không có bùa cùng pháp khí nên cũng nhiều phép thuật không thể làm được, cũng chỉ có thể kết ấn cùng sử dụng Câu Hồn tác, vì thế mà Diệp Thiếu Dương định giết hắn ngay trong một chiêu, dùng hết toàn lực tấn công.

Yêu quái tóc dài này cũng là một trong hai tên Yêu Tiên, nên cũng chẳng để mắt vào thực lực của Diệp Thiếu Dương mấy, hắn lắc người dùng yêu khí bọc lại mái tóc dài của mình, hất tóc đánh đánh vào tay Diệp Thiếu Dương.

Cương khí của pháp ấn đánh văng tóc hắn ra, thừa dịp tiến nhanh đập một chưởng ngay vào mặt tên yêu quái.

Dùng hết toàn lực đánh mạnh một chiêu làm hồn phách yêu quái tóc dài văng ra thẳng ra xa.

“Công tử bột!” Diệp Thiếu Dương kêu to lên.

Tiêu Dật Vân nhảy xuống ngay tức khắc, ném một mảnh ngọc phù hóa thành một đại ấn màu đỏ, đánh ngay vào hồn phách tên yêu quái mặc đồ trắng ấn bẹp nó lên mặt đất.

“Tên ta không phải là công tử bột!” Tiêu Dật Vân trợn mắt trừng Diệp Thiếu Dương rồi quay qua niệm chú, đại ấn màu đỏ rung mạnh lên.

Mấy tên yêu quái còn lại thấy tình hình như vậy liền xông tới đánh Tiêu Dật Vân.

“Hộ giá!” Tiêu Dật Vân gào lên.

Diệp Thiếu Dương vội tiến đến gần hắn, lấy ra Đâu Suất Bát Quái tiên trong nhất thời xung quanh xuất hiện toàn là vệt roi đánh cho một đám mười mấy tên yêu quái chỉ có thể đứng ngoài nhìn.

“Trước tới giờ đều là ta làm phép người khác hộ giá cho ta thôi.” Diệp Thiếu Dương đang rất ư là khó chịu nói.

“Lần sau cho ngươi làm nam chính được chưa.”

Tiêu Dật Vân niệm chú một lúc rồi kết thúc làm phép, ấn phép màu đỏ biến mất thay vào đó là từng mảnh tinh phách vỡ vụn trên mặt đất, kia là hồn phách của tên yêu quái mặc đồ trắng bị hắn đè cho nát vụn thành từng mảnh.

Hai người cùng quay lại nhìn lên xác của tên yêu quái đồ trắng, lúc đó một bóng người hiện ra, chính là Vương Bình.

Dù sao cũng chỉ có tam phách nên nhìn trong suốt hơn đám quỷ hồn thường một chút, cô đứng ngây ra không biết nên làm thế nào.

“Vương Bình! Vương Bình! Vương Bình!”

Tiêu Dật Vân kêu tên cô đến ba lần mà ba mảnh hồn phách kia của Vương Bình như nghe thấy cái gì liền bay về phía hắn.

Tiêu Dật Vân hai ngón kẹp mảnh hồn phách có Vương Bình trốn bên trong lên, rồi thổi một hơi quát: “Đi đi!”

Vương Bình bay ra khỏi mảnh ngọc phù, vội vàng đón lấy ba phách bị cướp đi mất của mình, hai bên hòa hợp, cả người lóe lên rồi như trở nên sinh động hơn mấy phần, cuối cùng cũng có hồn phách đầy đủ.

Tiêu Dật Vân nhờ Diệp Thiếu Dương che dấu để ném ngọc bùa ra: “Mau vào!”

Vương Bình lùi về xa ra sau hơn mười mét, mấy tên yêu quái kia thấy cô ta không có gì đáng lo ngại thì cũng không thèm đếm xỉa gì tới.

Cô đứng ở phía xa nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thấy vẻ mặt nàng như đang muốn nói gì, hắn bỗng sực nhận ra gì đó.

Vương Bình rớm nước mắt nhìn hắn.

“Thiếu Dương, ngươi dẫn ta quay về lại trần gian có được không!” Vương Bình khóc nhìn hắn hỏi.

“Ngươi đồng ý đi, đồng ý dẫn ta trở về trần gian!” Vương Bình thét lên.

"Xin lỗi..." Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhìn cô nói.

Mắt cô nhìn hắn đầy thất vọng, Vương Bình chậm rãi lắc đầu.

"Ta phải trở về trần gian, cho dù làm một cô hồn dã quỷ cũng phải đi!"

Nói xong, Vương Bình quay lưng bay đi xa.

"Vậy, vậy là sao?"

Tiêu Dật Vân ngơ người không hiểu ra sao, hắn vừa đánh chặn mấy tên yêu quái kia vừa nói.

Diệp Thiếu Dương thở dài trả lời: "Yên tâm, ta chắc chắn sẽ bắt cô ta về!"

"Chúng ta mất công chạy tới lui cả buổi như vậy rồi giờ lại tay không đi về!"

"Đến cũng đã đến, dù gì cũng phải giải quyết hết đám yêu quái này trước, coi như giúp đỡ Nhạc gia quân một lần."

Hai người hợp tác tiêu diệt quân địch. Hơn mười tên yêu quái bị quét sạch hơn nửa chỉ trong chốc lát, đúng lúc này, bên khu rừng núi đối diện bỗng có tiếng xôn xao kỳ lạ.

Diệp Thiếu Dương quay lại nhìn đầu tiên thì thấy một mảng đông nghìn nghịt mấy tên quỷ ảnh kéo tới như thủy triều, tính chừng cũng có hơn trăm tên.

Diệp Thiếu Dương giật mình, ngây người đứng nhìn.

Hóa ra là một đội quỷ binh Nhật Bản, nói rõ hơn là vong hồn binh lính người Nhật Bản, quần áo khác nhau, có tên đội nón lưỡi trai, có tên đội mũ sắt, mặc quần áo không giống nhau chút nào. Ở giữa còn loáng thoáng nhìn tới vài tên ninja với samurai Nhật Bản thường thấy trên TV.

Diệp Thiếu Dương lập tức nghĩ ra, đám binh lính đó khi còn sống ắt hẳn không cùng một đội, sau khi chết mới tụ lại một nơi tạo thành một nhóm thế lực riêng biệt.

Nhưng mà mấy tên binh sĩ Nhật Bản này lại hành quân chỉnh tề, tuân theo mệnh lệnh của hai tên quỷ tướng chạy ào về phía bọn hắn.

"Tại sao ở đây còn có quỷ binh Nhật Bản?" Tiêu Dật Vân nhìn mà hết hồn.

"Ta biết rồi, mấy tên yêu quái này cũng là yêu quái Nhật Bản!" Diệp Thiếu Dương nói, đám người này cùng nhóm với nhau, đột nhiên nhớ tới quỷ ký Trương Mỗ từng bị yêu quái Nhật Bản đuổi giết, hay là hai sự kiện có điểm gì liên kết với nhau?

Một tên yêu quái Nhật Bản mắc gì phải đi lên trần gian để giết Vương Bình, còn bắt đi hồn phách của cô ta nữa? Nếu đúng như những gì Vương Bình đã nói là bọn hắn muốn dùng xác của cô ta để sinh sôi nảy nở, vậy thì chuyện này cũng quá mức trùng hợp.

"Đừng đứng đó ngẩn người nữa! Làm sao bây giờ, chạy hay không?"

Tiêu Dật Vân hỏi.

Diệp Thiếu Dương nhìn về phía mấy tên binh sĩ Nhật Bản mới phất hiện ra người chúng đều mang khí tức màu đen, lục, đỏ tương đương với oán linh, ác quỷ cùng lệ quỷ, chỉ có hai tên cầm đầu là quỷ tướng, quỷ khí trên người lại có màu đỏ xen lẫn lục.

Tuy rằng tổng thể nhìn chung tu vi không cao nhưng số lượng quá nhiều, trong tay hắn chũng chỉ có Câu Hồn tác, một khi bị chúng bao vây lại thì thực sự khó đối phó được.

"Giết chúng dần đi." Diệp Thiếu Dương cắn răng nói:

"Quỷ bình thường thì cũng không đáng nói, ta lại muốn gặp thử đám quỷ này một lần!"

Nếu đám người kia biến thành quỷ ở Hoa Hạ, mà sau khi chết lại không đi luân hồi, chứng tỏ rằng chúng đều mang nợ máu chồng chất không dám bược vào Âm ty nhận lấy trừng phạt, nói trắng ra là trên tay chúng đã dính đầy máu thịt người Hoa Hạ.

Bình thường hắn cũng không phải thuộc nhóm thanh niên hết lòng vì nước thương dân cho mấy, thế nhưng đến khi nhìn đến mấy tên quỷ binh Nhật Bản này thì bỗng nhiệt huyết trỗi dậy và cảm thấy tức giận vô cùng.

Khi còn sống thì đốt nhà giết người cướp của, tránh đi một kiếp, lúc chết thì theo bên cái ác, gây hoạ Âm ty. Diệt hết!

“Đi ta đi với ngươi!” Tiêu Dật Vân nói:

“Chúng ta cứ giết trước rồi chờ Nhạc gia quân tới là có thể giải thoát vòng vây!”

“Ngươi đối phó hai tên quỷ tướng này cùng với mấy tên yêu quái kia đi, ta đi giết mấy tên quỷ binh!”

Diệp Thiếu Dương nói xong liền ném đám yêu quái cho Tiêu Dật Vân xử lý, còn hắn thì nhảy về phía binh lính Nhật Bản.

Bỗng tự có cảm giác như một người một ngựa một chiến trường, một chấp mười ngàn.

Diệp Thiếu Dương bỗng nổi máu anh hùng, nhào về phía trước đội quân Nhật hô lớn: “Đám yêu binh kia, tiến lên đi!”

Quỷ tướng Nhật ra lệnh quân đội dừng lại, tức giận nhìn Diệp Thiếu Dương mở miệng gào một tràng tiếng Nhật.

Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu cũng không muốn hiểu, tiếp tục chạy như điên về phía trước.

Một tên quỷ binh Nhật Bản đứng ra mắng Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn chỉ nghe hiểu mỗi câu “Bakayarou” (1), không chờ đối phương nói xong, vung Câu Hồn tác đánh cho tên quỷ binh tan thành khói bụi.

“Biến luôn đi đồ choắt quỷ, lắp ba lắp bắp, ông đây không nghe hiểu tiếng gà!”

***

(1) Bakayaro (phiên âm: ba-ka-ya-ro-u; tiếng Nhật): Đồ ngu, mày là thằng ngu, thằng óc lợn,...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi