MẬT BA DAO

Môi Phú Tiểu Cảnh nóng ran, cô muốn uống nước, nhưng môi anh chạm vào còn khô hơn cả cô. Cô cắn chặt răng không cho vị bạc hà kia tiến vào, anh ăn kẹo cao su nhưng cô thì không.

Cô luôn cảm thấy trước khi hôn phải đánh răng, ít ra cũng phải ăn viên kẹo cao su, nhất là lần đầu tiên. Khi cô còn hẹn hò với La Dương, cô luôn mang theo một hũ kẹo cao su trong túi xách để chuẩn bị sẵn cho bất kỳ tình huống nào, khi đó cô tự cho rằng quan hệ hai người là bạn trai bạn gái. Nhưng mà khi La Dương thực sự hôn cô thì hôm đó Phú Tiểu Cảnh lại quên mang kẹo, vì vậy cô đành né tránh miệng anh ta đi. Hôm đó cô mời La Dương ăn tôm hùm, vẻ mặt của La Dương như thế nào cô cũng quên mất, chỉ còn nhớ rõ giá của tôm hùm, vị cũng không ngon như cô tưởng.

Tay cô định đẩy Cố Viên ra, nhưng tay cô đang bị nắm chặt, vết chai trên lòng bàn tay anh cọ vào tay cô khiến cô nhột không chịu nổi, miệng cũng ngưa ngứa, cô muốn hé miệng ra hít thở nhưng lại sợ anh đánh lén, vì thế đành mím chặt môi.

Sau khi tay cô được thả ra, anh ôm mặt cô, hôn lên mắt cô, cô mở to mắt nhìn anh.

Nếu anh hỏi câu đó, cô sẽ nói được, nhưng không có.

Cố Viên lấy tay quệt nhẹ đầu mũi cô, “Xem ra em không thích vị bạc hà.”

Cô không nghe được điều mình muốn nghe, cho nên cô vẫn mím chặt môi, không cho anh có cơ hội tiến vào.

Cố Viên lấy sợi dây chuyền trong túi ra muốn đeo cho cô, cô chỉ lắc đầu, Cố Viên bất đắc dĩ đành bỏ dây chuyền lại vào túi áo khoác.

Mãi tới khi Cố Viên rời đi, môi Phú Tiểu Cảnh vẫn mím chặt.

Cô muốn nói anh đi đường chú ý an toàn, thực ra buổi tối lái xe vẫn an toàn hơn đi tàu điện ngầm trong khu người da đen, anh lại có thể đánh đấm, chỉ có điều là anh chỉ có một mình. Nhưng mà cuối cùng cô không nói gì.

Vì mím môi lâu nên hai cánh môi dính vào nhau, cô dán người lên cửa, đợi Cố Viên đi được khoảng 5 phút cô mới chạy đến cửa sổ nhìn xuống. Từ tầng 17 nhìn xuống, mấy ngọn đèn bên dưới còn nhỏ xíu, cũng không thể nhìn thấy xe gì, ngửa đầu nhìn lên ánh trăng bên trên, hôm nay là mười lăm tháng chạp.

Thật ra chỉ cần Cố Viên hỏi một câu “Em có đồng ý làm bạn gái anh không”, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhàng ngay, nhưng cô không đợi được những lời đó.

Anh nói nhiều câu trêu ghẹo cô như vậy, sao lại tiếc nuối câu này không nói? Hay đơn giản là anh không nghĩ tới việc muốn cô làm bạn gái mình.

Là một đứa con gái ngoài giá thú hơn 20 năm, cô còn để ý chuyện danh phận hơn cả Phú Văn Ngọc. Cô ghét những đối tượng hẹn hò không danh không phận, đến cuối cùng ngay cả tư cách thất tình cũng không có. Cô muốn làm một người bạn gái quang minh chính đại, quang minh chính đại yêu đương, ngay cả thất tình cũng quang minh chính đại.

Hẹn hò cmn biến hết đi!

+

Mặt trăng treo trên kia, còn Phú Tiểu Cảnh co ro trên thảm phòng khách nhai kẹo cao su vị bạc hà.

Vòng tay của “Cục cưng” cách cô không xa, nhưng cô suy nghĩ chuyện của mình quá nhập tâm nên không chú ý những vật ngoài thân.

Nhai kẹo cao su rồi đi rửa chén. Máy rửa chén của “Cục cưng” nên cô luôn rửa tay. Nước mới mở ra lạnh ngắt, cô chỉnh lại nhiệt độ, nước nóng chảy lên tay cô đến khi nóng đỏ cả lên cô mới giật mình định thần lại, lại mở nước lạnh xối vào tay. Cô lấy khăn khô lau từng món, cất vào chiếc tủ nhỏ của mình.

Rửa chén, lau sàn xong. Cô lấy di động mở Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven, nhiệt huyết dâng trào, lau chùi từng ngóc ngách phòng khách.

Quay về phòng ngủ, cô đã nhai 5 viên kẹo cao su. Cô đã thay máy in bằng một máy in laser màu tuy là second hand nhưng nhìn còn mới, trên đó có những tấm ảnh mới in ra, hai mươi mấy bức ảnh đều là một người đàn ông.

Trên bờ biển, bóng dáng một người đàn ông lẻ loi, anh rất ăn ảnh.

Phú Tiểu Cảnh định đưa cho Cố Viên, nhưng giờ thì có thể không còn cơ hội. Sau hôm nay, nếu quan hệ hai người không tiến xa hơn thì cũng không còn lý do để tồn tại.

Cô không trách Cố Viên, chỉ là quan điểm hai người không hợp mà thôi. La Dương là việc khác.

Lâm Việt gửi tin nhắn Wechat cho cô nói là muốn học. Phú Tiểu Cảnh nhả kẹo cao su vị bạc hà đã nhai tới không còn mùi vị vào thùng rác, cột tóc gọn gàng, cài nút áo đến mức trên cùng, tiếp tục dạy cái người “gỗ mục không thể đẽo” kia.

Cô sửa đi sửa lại cách phát âm chưa đạt yêu cầu của Lâm Việt.

“Ngày mai cô rảnh không, mời cô đi ăn.”

“Không rảnh.”

“Ngày mốt thì sao?”

“Hết giờ rồi, ngày mai nói tiếp. Nhưng tôi muốn nói với anh, dù có tiền cũng tiết kiệm thời gian, muốn học thì học cho tốt. Tôi thì không có vấn đề gì, dù sao anh học được hay không thì tôi vẫn kiếm được tiền.”

Lúc tắm, cô đưa tay lên mặt, nhớ mi mắt này đã bị anh hôn, cô lấy khăn lông lau mạnh.

Trăng mười lăm rất tròn, chai vodka Cố Viên đưa trước đó chưa uống hết, cô pha một ly Screw driver, ngồi trên bàn ngắm trăng. Ánh trăng hai ngày trước ở Atlantic tựa như đã lâu lắm. Ngày đó ở Atlantic, sáng sớm sau khi gọi điện cho Cố Viên, cô đứng dậy chơi đàn. Đàn vài lần, cuối cùng cũng chơi đúng bài “mây tía đuổi trăng”.

Trước khi đi ngủ, cô nhét tai nghe vào tai nghe bản nhạc mấy hôm trước, nghe rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ cô không có tiền đóng học phí, bị đuổi về nước, cô giật mình tỉnh giấc, phát hiện cuộc sống hiện giờ không đến nỗi tệ hại lắm, ít nhất cũng không lo về học phí.

+

Nếu “Cục cưng” không ghi lại đoạn camera đó thì câu chuyện đã cứ vậy trôi qua.

Mạnh Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông trong video, “Phú Tiểu Cảnh lần này mắt nhìn không tệ, mặt mũi, dáng người của anh ta cũng đẹp.”

Cục cưng cười nhạt, “Lần trước không phải cậu bảo nhân viên phục vụ ở nhà hàng Hoa còn không thèm lên xe anh ta sao?”

“Không phải vì tớ chưa nhìn thấy mặt anh ta sao? Phải rồi, sao cậu biết là cùng một người.”

“Tiểu Cảnh không ngốc, nếu không phải vì gương mặt này thì cô ta dễ gì chịu lên cái xe tồi tàn đó.”

“Đương nhiên là Phú Tiểu Cảnh không ngốc, nếu không cũng chả quyến rũ Lâm Việt.”

“Hai người đó không biết ai đang dụ ai.”

“Mà này, cô ta có lấy vòng tay cậu không?”

Cục cưng thở dài, “Mình không biết sao nữa, sau khi nhìn hai người họ rồi thì không thấy nữa, vòng tay mình cũng biến mất. Tiền bạc không kể nhưng mà đó là quà sinh nhật 18 của mẹ cho mình.”

“Chắc chắn Phú Tiểu Cảnh lấy nó. Cô ta che camera, lấy cái vòng. Trong phòng ngoài cô ta còn có người đàn ông kia, đâu còn ai khác.”

“Tiêu Tiêu, cho dù cậu không thích Tiểu Cảnh, chuyện này không thể nói bậy được. Truyền ra ngoài thì sao cô ấy có thể giao thiệp với ai được?”

“Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây nữa? Nếu là mình thì mình đã đuổi cổ cô ta từ lâu. Hứa Vi, không phải mình nói chứ, cậu đúng là mềm lòng. Cậu nên báo cảnh sát đi. Báo cảnh sát rồi mà cô ta còn mơ học Tiến sĩ được? Xì, bị đuổi thẳng cổ.”

“Thôi, cũng không phải đồ gì đáng giá, cần gì ép người quá mức. Khi nào cô ấy về mình hỏi cô ấy.”

“Cô ta dám làm chuyện đó thì chắc chắn không thừa nhận. Vi Vi, cậu nghĩ ai cũng tốt đẹp hết.”

“Cô ấy cũng không dễ dàng gì mà. Trong nhà không có tiền, lại ra ngoài học hành, có hơi tham lam chút cũng có thể hiểu, cần gì hủy hoại cả đời cô ấy?”

“Nếu cô ta muốn kiếm tìm thì đi học luật sư, bác sĩ, học bất kỳ môn gì kiếm ra tiền, thay vì cố gắng học môn khoa học xã hội, chỉ lo dụ dỗ người giàu có. Nghèo thì sao, nghèo thì có quyền ăn cắp à?”

Khi Phú Tiểu Cảnh quay về, cuộc trò chuyện của “Cục cưng” và Mạnh Tiêu Tiêu về chiếc vòng tay tạm gián đoạn.

“Tiểu Cảnh, cậu có thấy cái vòng của tôi trên ghế sofa không?”

“Vòng? Tôi không thấy, sao vậy?”

“Tiểu Cảnh, mấy hôm nay cậu có mời người ngoài đến nhà chơi không?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mạnh Tiêu Tiêu giành nói trước, “Cái vòng Cartier của ‘Cục cưng’ mất, cậu ấy nhớ là để trên sofa, mấy hôm nay chỉ có cô ở nhà.”

“Hứa Vi, mấy hôm nay tôi không ngồi trên sofa. Cậu tìm lại xem có cất nó ở đâu khác không, nếu không thì báo cảnh sát. Tôi thấy việc mất đồ này để cảnh sát xử lý vẫn tốt hơn.”

“Tiểu Cảnh, cậu không cần căng thẳng vậy, mình chỉ hỏi vậy thôi.”

Mạnh Tiêu Tiêu cướp lời ‘Cục cưng’, “Mấy hôm nay cô dẫn ai tới đây? Có phải người bạn trai hôm trước của cô không? Cô nói xem sao cô lại đưa người không đàng hoàng về nhà chứ?”

“Nói ai không đàng hoàng? Có ai không đàng hoàng bằng cô nữa à? Cô Mạnh, xin hỏi cô là chủ nhà hay cảnh sát, tôi đưa ai về nhà liên quan gì tới cô? Mặc dù tôi chỉ thuê một phòng trong căn nhà này, nhưng lúc trước không có nói rằng tôi không được phép sử dụng không gian chung. Đúng là tôi có mời bạn mình đến, nhưng bạn tôi tuyệt đối không làm việc lấy đồ của người khác, mà tôi cũng không lấy những thứ không thuộc về mình.”

Phú Tiểu Cảnh giận tới run cả môi vì lời của Mạnh Tiêu Tiêu, cô cố gắng kiềm chế bản thân, “Vi Vi, tôi hy vọng cậu tìm thật kỹ. Nếu ngày mai vẫn không thấy thì báo cảnh sát, tôi sẽ hợp tác điều tra hết sức mình.”

Quay qua Mạnh Tiêu Tiêu, Phú Tiểu Cảnh ngước mặt lên, cố gắng nén sự tức giận trong lòng, “Cô Mạnh, yêu cầu cô sau này tôn trọng tôi.”

Khi bước vào phòng ngủ, chân cô mềm nhũn nhưng lấy hết sức bắt mình đi thật thẳng lưng. Cô đã luôn cố gắng tránh những hiềm nghi, không ngờ vẫn bị hắt nước bẩn lên người. Lẽ ra trước đây không nên vì tiếc tiền mà không chịu dọn đi, tiền không có thì còn có thể kiếm, nhưng danh dự là chuyện cả đời.

Cục cưng kéo Mạnh Tiêu Tiêu vào phòng để quần áo.

“Cậu còn sợ cô ta?”

“Mình sợ gì đâu. Chỉ không muốn cứng rắn như thế này.”

“Nhìn cô ta hung hăng như thế, cô ta có gì mà dám lên mặt? Không phải cô ta nói báo cảnh sát sao? Làm như cô ta trong sạch lắm vậy.”

“Cậu đừng nói nữa, không có chứng cứ, nếu người ta cho là mình vu oan cô ấy thì sao?”

“Chuyện này không lẽ vậy là xong?”

“Không xong thì còn làm được gì bây giờ? Không có chứng cứ.”

“Cần quái gì bằng chứng, cứ nói chuyện này cho những người quen biết, để mọi người cạch mặt cô ta ra. Nhất là Lâm Việt ngốc đó, gần đây có vẻ bị Phú Tiểu Cảnh dụ vào tròng, còn học tiếng Do thái, cô ta thật lắm thủ đoạn. Cậu gửi đoạn băng ghi hình cho tớ được không?”

Cục cưng cười cười, “Cái đó không gửi bừa bãi được, lỡ cô ấy biết thì nói chúng ta xâm phạm quyền riêng tư của cô ấy thì cũng phiền phức.”

“Đừng lo, tớ chỉ cho tên ngốc Lâm Việt kia biết cô gái ngây thơ trong sáng theo suy nghĩ của anh ấy là người thế nào, vừa dụ dỗ anh ấy vừa bị tên khác hôn đến nhũn cả chân.”

“Cậu có ý với Lâm Việt à.”

“Làm gì có? Tớ chỉ không thích nhìn tên ngốc đó bị con trà xanh kia lừa! Giả vờ trong sáng cái gì chứ! Cái loại con gái như cô ta chỉ có Lâm Việt ngốc mới không nhận ra.”

Khi ‘Cục cưng’ và Mạnh Tiêu Tiêu ra khỏi phòng quần áo thì Phú Tiểu Cảnh đang tìm cái vòng trên sofa, cô đã lục khắp ghế mà vẫn không thấy bóng dáng cái vòng đâu.

“Tiểu Cảnh, đừng tìm nữa, chỉ là vòng Cartier cơ bản, mất rồi thì thôi.”

Mạnh Tiêu Tiêu cười lạnh lùng, “Có người thích làm chuyện tốn công vô ích thì cứ để người ta làm! Giả vờ cái gì! Cục cưng cậu mềm lòng, cho dù cô có lấy thật thì cũng không bắt cô đến cảnh sát đâu.”

Phú Tiểu Cảnh lập tức nhảy dựng khỏi ghế sofa, “Mạnh Tiêu Tiêu, GPA* của cô là 3 à? Điểm thi TOEFL được 80 điểm, IQ của cô bao nhiêu mà ở đây giả làm thám tử Sherlock Holmes? Đổi không dưới 10 trung tâm tư vấn du học mới vào được trường giáo dục thường xuyên. Cô là truyền kỳ trong giới trung tâm tư vấn du học vì mức điểm thấp tới mức đó, nhờ cô mà tỉ lệ nộp đơn vào trường giáo dục thường xuyên tăng lên kỷ lục. Cô thậm chí không tự biết thực lực mình thế nào sao mà giả danh là sinh viên của đại học C? Suốt ngày đăng lên vòng bạn bè là ở thư viện, thư viện cũng bị cô làm biến chất. Cô có thời gian ở đây khua môi múa mép thì đọc thêm hai ba quyển sách đi. Nếu cô còn bôi nhọ danh dự của tôi, tôi sẽ bắt cô trả giá.” (Grade Point Average – điểm trung bình tích lũy theo học kỳ/năm hoặc từng khóa)

Wechat của Phú Tiểu Cảnh là Mạnh Tiêu Tiêu tự chủ động add, lúc đó cô ta chưa biết thực lực kinh tế của Phú Tiểu Cảnh.

Mạnh Tiêu Tiêu bị tức đến một hồi lâu mới phun ra được, “Ôi xời, cô thì có gì hay ho, nếu cô giỏi thì đi học luật học y đi, tôi dù thế nào cũng không tìm một thằng đàn ông không có nổi chút tiền thuê phòng! Phú Tiểu Cảnh, cho dù tiêu chuẩn thấp nhất của tôi cũng cao hơn tiêu chuẩn cao nhất của cô có thể có!”

Phú Tiểu Cảnh không khỏi bật cười thành tiếng, “Tiêu chuẩn cao nhất của cô, có à?”

“Đừng cãi nữa! Tiêu Tiêu, chuyện không có chứng cứ này cậu đừng nói nữa!” Cục cưng kéo Mạnh Tiêu Tiêu ra khỏi cửa.

Khi chỉ còn Phú Tiểu Cảnh trong phòng khách, năng lượng trong người cô lập tức biến mất, cô ngã khuỵu xuống đất. Đối diện với những lời buộc tội, cô cãi thế nào cũng có vẻ yếu thế.

Khi Hứa Vi quay lại, Phú Tiểu Cảnh đang dùng máy hút bụi tìm chiếc vòng.

“Tiểu Cảnh, đừng tìm nữa. Chỉ là chiếc vòng Cartier đơn giản, nếu mất cũng mất rồi. Mạnh Tiêu Tiêu nói vậy cậu đừng chấp nhất.”

“Tôi tìm ở phòng khách, Vi Vi, cậu tìm những nơi khác, lúc cậu đi nghỉ ở Orlando có phải để quên ở ngoài không?”

“Không, mình để nó ở nhà, cậu đi nghỉ sớm đi.”

“Tôi tìm lần nữa xem sao.”

Hai giờ sáng, Phú Tiểu Cảnh vẫn dùng máy hút bụi lục từng góc phòng khách, sau đó lại ngồi trên đất lục thùng rác, tất cả những gì cô chạm tới chỉ là giấy bụi.

Đi vào nhà tắm, khi dòng nước chảy len qua kẽ tay, cô chợt nhớ tới cái xúc cảm trên tay Cố Viên khi cạo gió, dường như chuyện đã qua mấy đời. Cho dù Cố Viên có thể sẽ không còn quan hệ gì với cô nữa, nhưng nghe chữ “không đàng hoàng” cô vẫn rất tức giận.

Buổi sáng, Phú Tiểu Cảnh cố tình đợi Cục cưng dậy, “Vi Vi, hôm nay cậu tìm trong phòng ngủ và phòng quần áo. Nếu không tìm được thì tôi hy vọng cô có thể báo cảnh sát.”

“Tiểu Cảnh, mình nói bao nhiêu lần rồi, không cần quan trọng chuyện cái vòng. Còn việc Mạnh Tiêu Tiêu nói thì cậu cứ kệ cô ấy đi. Nếu cậu ấy nói ra ngoài nhưng cậu không có làm thì cũng không ai tin đâu.” Hứa Vi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Phú Tiểu Cảnh, lo lắng hỏi: “Tiểu Cảnh, không phải cả đêm cậu tìm vòng không ngủ đấy chứ.”

“Có thể đối với cậu đây là chuyện nhỏ, nhưng với tôi là chuyện lớn. Tôi chừng này tuổi chưa từng lấy bất kỳ món đồ gì của ai. Mạnh Tiêu Tiêu cho dù có thế nào thì cũng không ai nghi ngờ cô ta lấy một chiếc vòng của người khác, nhưng việc xảy ra trên người tôi thì cho dù trước giờ tôi làm người cẩn trọng đến mấy cũng sẽ có người nghi ngờ tôi nhất thời nổi lòng tham. Chẳng có nguyên nhân gì khác, chỉ vì tôi nghèo. Tôi mong cậu tìm được cái vòng đó hơn ai hết, Vi Vi, tôi hy vọng cậu có thể nhớ kỹ lại xem có để ở đâu khác không, nếu không tìm thấy thì nếu cậu không báo cảnh sát thì tôi sẽ báo.”

“Không cần làm lớn chuyện như vậy, mình không có ý nghi ngờ cậu, nhưng bạn cậu…”

“Bạn tôi càng không lấy, thậm chí tôi còn chưa mời anh ấy ngồi lên sofa… Nếu giữa chúng ta đã mất lòng tin về nhau, sau khi cậu tìm thấy vòng tay thì tôi sẽ tìm nhà khác chuyển đi, càng sớm càng tốt. Còn nữa, Vi Vi, cậu có thể nói với cảnh sát là khi cậu để vòng tay chỉ có mình tôi ở nhà, nhưng tôi hy vọng, chỉ là hy vọng của tôi, cậu không nói như thế với những người khác khi mọi chuyện chưa giải quyết xong…”

Trong thoáng chốc, Phú Tiểu Cảnh thấy có lỗi với Cố Viên. Cô mời anh ăn bữa cơm, lại làm anh bị người ta nghi ngờ ăn cắp. Nếu báo cảnh sát, cô sợ cho dù mình không muốn liên hệ cũng phải liên hệ với anh.

Cuộc đời luôn mang tới những điều bất ngờ, cứ lúc nào bạn cảm thấy khó khăn thì sẽ xuất hiện thêm những khó khăn khác, làm cho bạn thấy thời gian trước đúng là khoảng thời gian tốt đẹp.

Cục cưng ngắt lời cô, “Tiểu Cảnh, cậu không cho là mình…”

“Tôi biết cậu chỉ nói ra suy nghĩ của mình, cậu có suy nghĩ như thế cũng bình thường, hết sức bình thường. Chỉ có điều nó ảnh hương danh dự tôi, tất nhiên đó chỉ là đề nghị của tôi. Vi Vi, cậu muốn nói thế nào là quyền của cậu.”

+

Sau khi Phú Tiểu Cảnh nói xong thì cạn kiệt sức lực, không còn hơi sức để nghe Hứa Vi nói gì nữa. Cô hít một hơi thật sâu, bước vào phòng ngủ. Gió lạnh bên ngoài lùa vào khung cửa sổ để mở, Phú Tiểu Cảnh cuộn người ngồi trên chiếc thảm Ba Tư nhỏ mà cô mua ở một tiệm bán đồ cũ ở Litte Italy. Căn phòng nhỏ của cô chất đầy đồ đạc như cái nhà kho, hai chiếc rương chồng lên nhau, sợ có gián nên cô dọn phòng mỗi ngày.

Cô ngồi trên thảm, ăn một miếng mật ba dao. Đồ Phú Văn Ngọc gửi đã đến hôm qua. Bên cạnh cô để hai nải chuối, ăn no mới có đủ sức làm việc, tìm nhà.

Số tiền Phú Văn Ngọc gửi không muốn động tới vẫn phải động, không sao, khi cô học xong thì mọi thứ sẽ tốt đẹp, khi đó cô có dư ra một khoản dự trữ, tới lúc đó lại mời Phú Văn Ngọc đến Mỹ cũng không muộn.

Cô cầm tờ giấy ghi chú trên bàn, đọc: Khi bạn cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, hãy coi như một lần điều tra thực tế.

Chờ đến mùa thu, những chiếc lá ở công viên dưới nhà chuyển màu vàng, khi đó sẽ ổn. Khi đó, cô sẽ ở New Haven, sống cuộc đời sung túc với học bổng, việc lo lắng lớn nhất chỉ là làm sao để đạt điểm A. Học tiến sĩ ở Mỹ phải hai năm, cô học thạc sĩ thì phải gấp đôi thời gian lên, nếu học luôn ở đại học C thì có thể miễn bước này, nhưng New Haven cũng không tệ.

Phú Tiểu Cảnh ăn xong miếng mật ba dao, lại liều mạng nhét hai trái chuối vào miệng, có lẽ do bên ngoài gió quá lạnh, có lẽ là do cô ăn quá nhanh, ăn xong cô lại chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.

Súc miệng xong, cô lấy viên kẹo cao su, vị bạc hà. Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Phú Tiểu Cảnh thổi một bong bóng to trước nắng. Bong bóng trong suốt lấp lánh ánh sáng đủ màu, rất đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi