MẬT BA DAO

Bảy giờ sáng mùng hai Tết, Phú Tiểu Cảnh vo gạo nấu cơm trong nhà Mai.

“Dậy rửa mặt đi.”

Mai nằm trên giường, khoác áo khoác, kẹp điếu thuốc trên tay phì phèo, “Cảnh, không phải cô ăn tết với bạn trai sao? Sao sáng sớm rảnh rỗi chạy tới nhà tôi nấu cơm?”

Phú Tiểu Cảnh đập trứng vào chén, dầu trong chảo bắt đầu sôi, “Nói cho cô nghe tin tốt, hiện tại tôi không có bạn trai nữa.”

“Do cô quá cứng nhắc phải không?” Mai búng tàn thuốc, hận rèn sắt không thành thép: “Sao cô không biết tùy thời thế vậy chứ, lúc nào nên làm bộ làm tịch thì làm, lúc nào cần khom lưng cúi đầu thì phải khom lưng cúi đầu, tôi nói với cô rồi, nếu muốn lâu dài thì đừng vội lăn giường với nhau, mà phải xem tình hình.”

Yên lặng.

“Không phải không thể cứu,” Mai đứng dậy khoác áo ngủ rời giường, đi mở tủ chọn chiếc váy màu xanh lá cây đậm, “Mặc cái này mời anh ta đi ngắm trăng.”

“Không phải chuyện này.”

“Vậy chứ chuyện gì?”

“Cô biết, có một loại đàn ông tốt, mặc dù thích chơi bời nhưng họ không đụng vào những cô gái còn trinh. Lúc trước anh ấy có hiểu lầm với tôi, chúng tôi ở bên nhau thật ra là một chuyện lầm lẫn. Hiện giờ chuyện lầm lẫn đó kết thúc.”

“Nếu vì chuyện này, cô nói cho anh ấy biết thì không phải được rồi sao? Loại người này không cần lâu dài, chỉ thời gian ngắn là kiếm đủ tiền.”

“Tôi nghĩ nửa câu đầu cô nói có lý.” Phú Tiểu Cảnh cười, “Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

“Sao cô cứ đổ mồ hôi vậy? Chân cô… anh ta cứ thế mà để cô quay về? Đồ khốn!” Mai bước tới ôm Phú Tiểu Cảnh, “Cảnh, không sao, kiện hắn, tôi cho cô tiền tìm luật sư kiện hắn, không phải hắn có tiền sao? Hắn ta chờ bồi thường đi! Tới lúc đó cô chia cho tôi một nửa, à mà một phần ba là được.”

Một phần ba là quá đủ.

“Anh ấy không cưỡng bức tôi.”

“Nếu cô không muốn buông tha hắn ta thì có trăm ngàn cách làm hắn ta phải đền tiền. Có rất nhiều luật sư sẵn sàng làm loại kiện tụng này, hắn ta chờ thân bại danh liệt đi.”

“Là tôi cưỡng ép anh ấy.”

+

Phú Tiểu Cảnh không nói dối.

Thực ra vào ngày Tết âm lịch, cho tới trước khi trăng lên, họ vẫn rất vui vẻ.

Buổi sáng cùng nhau ăn sủi cảo, ăn xong thì ra khu phố người Hoa xem múa lân sư rồng; hai người còn cùng nhau đốt pháo hoa, đường phố đông nghịt người qua lại, cô chủ động khoác tay anh xem không biết mệt. Đến tối đi nghe hòa nhạc, người nhạc trưởng rất quen thuộc, trong đó còn có một khúc nhạc đậm chất Trung Quốc. Từ phòng hòa nhạc bước ra ngoài, một người phụ nữ trung niên chào họ, lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh gặp người quen của Cố Viên, cô rất hy vọng anh có thể giới thiệu cô với thân phận bạn gái, tim cô còn đập nhanh hơn bình thường một chút.

Người phụ nữ dường như có nhiều điều để nói với họ, nhưng Cố Viên không cho bà thời gian, đừng nói tới việc giới thiệu hai người với nhau. Anh kéo Phú Tiểu Cảnh về phía trước, đi đến trước xe, thậm chí không mở cửa đã ấn cô lên cửa phụ lái mà hôn cô. Ánh đèn neon ven đường chiếu sáng trưng, sau đó cô bị anh kéo đến ghế phụ lái, ghế phụ bị chỉnh ngả ra 180 độ, anh áp mặt xuống, cắn xé môi cô.

Trên đường về xe chạy quá tốc độ nhưng không bị cảnh sát nào chặn lại, cô bị lây sự kích động của anh, không thể không đáp lại anh.

Trong phòng khách gian nhà ở Brooklyn đó, lò sưởi không đốt, nhiệt độ phòng rất lạnh, nhưng toàn thân cô nóng rực.

Chiếc váy đỏ như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt cô. Nhưng cho dù sau đó ngọn lửa này đã cởi hơn phân nửa, cô cũng không thấy lạnh mà lại còn nóng, nóng từ trong ra ngoài, miệng cô khô khốc muốn uống nước, không hiểu sao cô lại nhớ đến mấy năm trước khi còn bé, cô được đi nghỉ hè ở vùng quê, ở đó có một con suối nước rất trong, nước suối rất mát, làm dịu cơn khát của cô. Cố Viên lấy một viên đá để lên miệng cô giúp cô dịu cơn khát, đầu lưỡi và môi anh mát lạnh nhưng yết hầu anh lại nóng.

Viên đá từ từ tan dần dưới xương quai xanh không làm cô mát hơn, cô nghĩ mình bị sốt.

Tình yêu một số người như cơn sốt, có thể một năm vài lần; có tình yêu của một số người lại như bệnh thủy đậu, cả đời chỉ có một lần, và khi thủy đậu phát ra rồi thì không còn gì luyến tiếc, mỗi ngày trôi qua sẽ tốt dần lên; chỉ có số ít người tình yêu như tế bào ung thư giai đoạn cuối, người chết thì tình yêu mới chết, sống trong đau khổ nhưng không muốn chết, tình nguyện kéo dài hơi tàn bên bờ vực thẳm.

Cô ôm chặt lấy anh, không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì anh cho cô cảm giác an toàn cùng hạnh phúc nguyên sơ nhất.

Nhưng vẫn không đi đến bước cuối cùng kia, cô quá vụng về nên anh nhanh chóng phát hiện cô không có kinh nghiệm. Để xác nhận, anh còn hỏi cô. Vừa nghe câu hỏi này, cô hơi kinh ngạc rồi trả lời đúng thật là lần đầu tiên, anh có thể dạy cô nhiều hơn.

Anh không muốn.

Lần đầu tiên Phú Tiểu Cảnh cảm nhận được quần áo cởi ra rồi mặc lại, so với việc cởi ra thì nhục nhã hơn rất nhiều.

Anh mặc quần áo cho cô, xoa đầu cô xin lỗi, “Đáng ra anh phải phát hiện từ trước.”

Độ tuổi trung bình của lần đầu tiên của người Mỹ là 17, cô bây giờ 22 tuổi, không nằm trong phạm vi kinh nghiệm của anh.

Nếu sớm phát hiện, họ đã sớm không còn liên hệ.

Cố Viên ôm cô tới giường, đắp chăn cho cô, dém chăn cẩn thận, còn đưa cho cô ly sữa nóng.

Sữa đổ ra chăn, rõ ràng là cô sai mà anh lại nói lời xin lỗi, lại đổi một cái chăn mới.

Cố Viên dùng hành động để nói rõ họ không có tương lai.

Cô không ngủ được, đi ra phòng khách, Cố Viên hút thuốc trong phòng khách, cô cũng lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, lần này cô hút thành thục, không còn sặc ho.

Anh đi tới, giật lấy điếu thuốc của cô, Phú Tiểu Cảnh ấn điếu thuốc lên cánh tay anh, cô cố tình làm vậy, cả hai đều biết vậy.

Cố Viên không rụt tay lại, tay còn lại anh cầm điếu thuốc, sương khói phủ mờ nửa gương mặt anh.

“Đau không?”

“Không.”

“Vậy để cho phỏng một chút nữa, nhớ kỹ, đây là em lưu lại.”

Trên thực tế, đến mức này thì có làm đến bước cuối cùng hay không về bản chất không khác biệt. Nhưng anh muốn dùng cách này chứng minh anh là người quân tử, giống như cuộc đời cô dựa vào tấm màng đó.

Tàn thuốc lá bỏng rát trên da thịt, thì ra làn da con người mỏng manh như vậy, anh cũng không là ngoại lệ, nhưng cô cũng không thấy xót xa, vì anh không còn là của cô, từ nay về sau, cô không quan tâm đến anh nữa. Cô đưa tay giật lấy điếu thuốc trên tay anh, ấn lên áo sơmi vừa rồi bị vần vò đến nhăn nhúm, hai cúc áo đầu tiên vẫn còn mở.

Một lỗ khác bị đốt cháy.

“Hoàn tất những việc vừa rồi chưa xong đi, nếu không thì không rõ ràng.”

Cô ấn tay lên vết bỏng trên cánh tay anh, dùng miệng đầy khói thuốc hôn anh, trước đây cô thường ăn kẹo cao su vị bạc hà, bây giờ cô không thèm chú trọng những thứ đó. Hai người hút thuốc hôn nhau, vị khét thuốc lá chẳng có gì đẹp đẽ.

Cô dùng những gì hôm qua anh đã dạy cho cô, ‘Nét mác, nét ngang, nét chấm, nét hất, nét phẩy, nét gập, nét móc’ trả lại cho anh, mỗi nét đều dùng sức tựa như không phải viết trên giấy, mà là khắc trên bia bằng con dao sắc bén nhất.

Chỉ cần không ý loạn tình mê, cô học mọi thứ rất nhanh.

Cô túm thắt lưng anh. Giờ phút này, cô quyết định thành thật với dục vọng của mình, tựa như thừa nhận mình thích kẹo bông gòn.

Lần đầu tiên cô ăn kẹo bông gòn là ở tỉnh lỵ (trung tâm hành chính của một tỉnh), kẹo bông gòn rất to, trắng tinh, Phú Văn Ngọc luôn không cho cô ăn đồ ở mấy chỗ bán ven đường, đương nhiên không cho cô ăn kẹo bông gòn bán ở lề đường, cô cũng rất ngoan ngoãn nghe lời. Lần đó cô đi xe đường dài đến tỉnh khác nghe hòa nhạc, hình như là buổi biểu diễn của Brahms, cô không nhớ rõ lắm, Phú Văn Ngọc phải đi gặp khách hàng lớn nên vứt cô ở lại phòng hòa nhạc một mình. Mọi người trong phòng hòa nhạc đối xử với cô rất tốt, còn cho phép cô mang bình giữ nhiệt vào phòng, nhưng cô không vặn nắp ra được. Sau đó trong giờ nghỉ giải lao, có một anh đẹp trai tới hỏi bên cạnh cô có người ngồi không, đó là chỗ của Phú Văn Ngọc nhưng mà bà không đến. Cô sợ cho anh ngồi trước thì không vặn bình nước cho mình, vì vậy đưa bình nước cho anh mở giùm trước. Tới phần hai thì không hiểu sao cô cứ bị ho khan, sợ làm phiền người khác nên cố bịt miệng lại, anh trai đó cho cô hai viên kẹo ngậm bạc hà, cô ngậm xong thì hết ho.

Đến lúc hết buổi hòa nhạc, cô chờ mãi Phú Văn Ngọc chưa đến đón, cô rất sợ nên năn nỉ anh trai đó chờ cùng cô. Vì muốn cảm ơn nên cô quyết định rủ anh ấy ăn bánh mật ba dao yêu thích của mình, nhưng cô không mang tiền, vì vậy đành phải quanh co lòng vòng bảo anh mua trước, chừng nào Phú Văn Ngọc đến thì sẽ lấy tiền trả lại. Cô dành năm phút để giảng giải là mật ba dao ngon thế nào, khoai tây chiên giòn cũng ngon, khoai tây chiên giòn giống những con bướm to xếp chồng lên nhau, mặc dù hình dung nghe ghê nhưng ăn rất là ngon; bánh mè cũng ngon; bánh ngàn lớp cũng ngon, món nào cũng ngon, nói tới nỗi cô chảy cả nước miếng. Cô ngẩng đầu, mở to đôi mắt tròn xoe, dùng mấy ngón tay mũm mĩm của mình kéo góc áo anh trai đó, “Anh ơi, chúng ta đi mua đi, nếu không tiệm đóng cửa đó.”

Nhưng anh ấy không có ý muốn đi, chỉ mở nắp bình nước cô ra, cho cô uống nước. Cô chưa chịu thua, tiếp tục kéo áo anh, “Vậy anh thích ăn gì? Em đi mua với anh nha.”

Cuối cùng anh ấy mua cho cô một cái kẹo bông gòn to.

Đến lúc Phú Văn Ngọc quay lại, anh không chào tạm biệt đã bỏ đi, cô ăn hết một nửa cây kẹo bông gòn, Phú Văn Ngọc nổi giận, giật kẹo bông gòn trong tay cô ném vào thùng rác, “Nói con bao nhiêu lần là không được ăn đồ của người lạ đưa cho!”. Từ trước đến giờ cô vẫn là đứa bé ngoan ngoãn nghe lời, hôm đó lại không nghe lời bà, mặc chiếc áo khoác mới màu xanh đen, đi lục thùng rác.

Lúc đó trí nhớ cô không tốt, cô không nhớ tên, không nhớ mặt, chỉ nhớ đồ ăn, bất kể là ai, phải gắn liền với đồ ăn gì đó thì cô mới nhớ. Gặp người nào đó, phản ứng đầu tiên không phải là chú Vương, mà là chú lạp xưởng, gãi đầu nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra chú lạp xưởng họ Vương.

Nhiều năm sau, cô không còn nhớ rõ gương mặt kia, nhưng cô nhớ vị kẹo ngậm bạc hà và kẹo bông gòn.

Cô nhìn chăm chú gương mặt Cố Viên, có lẽ cô sẽ luôn khắc ghi gương mặt này.

Việc này không liên quan đến việc cô thích anh hay không, không liên quan tới việc anh đã mua cho cô một ly cacao nóng bỏ kẹo bông gòn ở New York, mà bởi vì anh là người đầu tiên làm cô đau đến vậy.

Trên người anh có hơn mười vết sẹo, cô thêm vào cho anh hai vết sẹo mới, nhưng mà tính toán thiệt hơn, rốt cuộc vẫn là cô thua.

Toàn bộ quá trình không hề sung sướng, cô chỉ muốn chết vì đau. Mồ hôi của anh chảy xuống người cô, cô là người sợ lạnh như thế, vào một ngày lạnh giá, mặt cô lại rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, không phải do nóng, là đau.

Sau đó, cảm giác đau như chết lặng, chỉ muốn ngủ, ngày mai còn phải lên lớp, còn rất nhiều việc phải làm, không biết văn phòng ký túc xá đã gửi email chưa. ‘Cục cưng’ và La Dương là đôi tình nhân cmn đáng ghét, cô quay về còn phải xem hai người diễn trò tình nồng ý đẹp.

Cố Viên quấn chăn cho cô, dém kỹ góc chăn, hôn lên trán cô.

+

Năm giờ sáng mùng hai Tết, Phú Tiểu Cảnh từ giường bò dậy, đi vào phòng tắm rửa sạch mùi của Cố Viên để lại trên người.

Năm giờ rưỡi, cô gọi Cố Viên đến phố người Hoa ở Manhattan mua sữa đậu nành cho cô, cô còn muốn ăn tiramisu ở phố người Ý, bất kể bây giờ có hay không.

Đến khi Cố Viên đi rồi, Phú Tiểu Cảnh chọc bể phần trứng bạc hà trên đĩa, để một tờ giấy lên bên trên: Chúng ta xong đời!

Màu đỏ trong phòng có vẻ nực cười, cô vứt những bông hoa mình mua vào thùng rác, những đóa hoa Cố Viên mua vẫn đang nở.

Khi cô mang balô rời đi, quay lại nhìn những quả trứng bị vỡ trên bàn, mỉm cười giễu cợt: Phú Tiểu Cảnh, mày thật cmn hài hước.

Mở máy, xóa – chặn số Cố Viên.

Từ nay trở đi, đối với cô, anh không bao giờ còn là một điều cám dỗ.

+

Chân Phú Tiểu Cảnh quá đau để có thể đi đứng như bình thường, cô chịu đựng sự đau đớn, lê từng bước tới trạm tàu điện ngầm, quần áo bên trong ướt đẫm. Váy đã rách, khăn choàng được cô thắt lại thành nút phía sau lưng xem như áo khoác, bên ngoài áo khoác còn lưu mùi hoa thơm.

Mùa đông ở New York vừa dài vừa lạnh lẽo, tàu điện ngầm là nơi tốt nhất cho người vô gia cư, rất nhiều người vô gia cư qua đêm trong trạm tàu điện ngầm.

Ngồi cạnh cô là một người đàn ông vô gia cư râu quai nón, có lẽ là mấy tháng chưa tắm rửa, anh ta cởi giày, dùng hai chân gãi vào nhau, tay cầm một quyển thơ, nhìn có vẻ thoải mái, thi thoảng lại ợ một cái. Phú Tiểu Cảnh che mũi lại nhưng không dám làm quá lộ liễu, đành giả vờ chống cằm như đang suy nghĩ, từ từ dịch tay che mũi lại.

Chỗ ngồi lạnh kinh khủng.

Người đàn ông vô gia cư hỏi Phú Tiểu Cảnh có muốn mua sách không, chỉ vào đống sách bên cạnh chỗ ngồi của mình. Phú Tiểu Cảnh không muốn mua, nhưng lại nghĩ người này đến mức này còn đọc sách, không có lý gì mà cô không ủng hộ người lạc quan thế này. Phú Tiểu Cảnh chọn đại một quyển, trả tiền rất hào phóng.

Khi đến nhà Mai, mặt cô đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái mét. Không thể về phố 110, ‘Cục cưng’ và La Dương thấy bộ dạng này của cô thì có thể tưởng tượng ra 1001 câu chuyện, chủ đề là người phụ nữ bị bỏ rơi.

Mai mơ mơ màng màng ra mở cửa, thậm chí không nhìn mặt mũi, quần áo Phú Tiểu Cảnh, cứ thế quay lại giường ngủ.

Mãi đến lúc này, bưng cháo trong tay, Mai mới nhận ra cô rất khác thường.

Phú Tiểu Cảnh thêm hai muỗng đường vào cháo, cúi đầu uống, có lẽ nếu là trước đây thì cô sẽ thấy ngọt tới ghê răng, nhưng bây giờ cô thấy nó vừa miệng.

Lại múc một chén khác, tiếp tục cho đường vào.

Mai đi tới kéo tay cô, “Cứ vậy mà kết thúc?”

“Còn thế nào được nữa? Hôm nay cô không có lớp à? Chiều nay tôi phải đi học.”

“Chân cô thế này mà còn đi học? Cô điên rồi hả?”

“Cho tôi viên giảm đau.”

Phú Tiểu Cảnh mở trang Tangbao, so với lần trước thì có thêm mấy trăm thông tin, mấy trăm ‘sugar daddy’ tình nguyện trợ cấp cho các nữ sinh viên học đại học, con số này thật sự quá khủng khiếp.

Cô mở hộp thư, chuẩn bị gửi email lại cho người đại diện của Laura. Có một email mới trong hộp thư, là của Bernie, mời cô ngày mai đi dự tiệc.

Địa điểm giống với địa điểm do Irene tổ chức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi