MẬT BA DAO

Điện thoại Phú Tiểu Cảnh lại reo lên, cô từ chối mấy lần, cuối cùng ấn nút nghe, “Anh còn chuyện gì nữa?”

“Anh muốn nói chuyện với bạn em.”

“Anh muốn làm gì?”

“Tiểu Cảnh, sao cô còn chưa nói xong hả?” Mai giật điện thoại Phú Tiểu Cảnh, nói với ống nghe, “Chúng tôi đi ngủ, không có chuyện gì quan trọng thì đừng có gọi nữa!”

“Làm phiền cô đo nhiệt độ cho Tiểu Cảnh, nếu sốt thì cho cô ấy uống thuốc. Nếu chỗ cô không có thuốc thì báo tôi, tôi sẽ gửi sang cho cô ấy. Cảm ơn.”

Mai nhún vai, “Được rồi.”

Mai ném điện thoại vào tay Phú Tiểu Cảnh, “Cô tìm đâu ra ông cha cho mình vậy?”

“Cô nói gì vậy? Anh ấy không lớn hơn tôi mấy tuổi đâu.”

“Ý tôi là anh ta còn dài dòng hơn cả ba tôi. Cô đang sốt à?”

“Tôi khỏe rồi.”

“Cô không khỏe cũng chịu thôi, chỗ này của tôi không có nhiệt kế. Tôi sợ nói thật thì anh ta gửi đồ đến đây. Anh ta là người đàn ông thứ mấy trong năm nay? Sao tôi cứ cảm thấy cô đã đổi vài người rồi.”

“Là người cuối cùng.” Phú Tiểu Cảnh ngồi trên sofa, vùi đầu vào gối.

“Người có tiền đó? Được đấy, Tiểu Cảnh. Chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ này không tồi nha.” Mai nhìn lại trang phục Phú Tiểu Cảnh, “Mà này, Tiểu Cảnh, tôi nói cô đó, tốt quá hóa dở, tiền thì vẫn phải tiêu. Thời gian này, cô tiêu càng nhiều tiền của anh ta thì anh ta càng thấy vui vẻ. Khi thời gian mới mẻ qua đi là coi như xong. Khi anh ta thích cô thì cô làm gì cũng đúng, nếu anh ta không thích cô thì sự tồn tại của cô là một sai lầm.” Mai nhướng mày, dùng tay chỉ lên trán Phú Tiểu Cảnh, “Hiểu không? Con bé ngốc nghếch này.”

Mặc dù kinh nghiệm thực tế của Phú Tiểu Cảnh kém xa Mai nhưng lý luận không thua Mai, thậm chí còn nhiều hơn Mai, nhưng Mai có lòng nhắc nhở, cô cũng bày vẻ mặt tiếp thu.

Giả ngu cũng là một môn học, đôi khi nó khơi dậy sự thể hiện của đối phương một cách hiệu quả.

Phú Tiểu Cảnh đưa mặt lại gần mặt Mai, “Túi của cô bán chưa? Chiếc túi nào đắt nhất? Có cửa hàng second-hand nào đáng tin cậy đề cử cho tôi không?”

“Sao, cô muốn mua?”

Phú Tiểu Cảnh nghiêm trang lắc đầu, “Tôi chỉ hỏi thôi.”

“Không khá nổi!”

Phú Tiểu Cảnh đổi chủ đề đúng lúc, “Cô hẹn hò với người cô thích kia một tuần mấy lần?”

“Không cụ thể, tùy thời gian tôi rảnh. Mẹ kiếp, đàn ông mà một khi đã biết cách ‘ăn thịt’ thì cmn anh ta y như con chó hoang không yên, bây giờ tôi nhìn anh ta là muốn sợ.”

“Hai người hẹn hò ở đâu?”

“Còn ở đâu nữa, ở nhà thôi. Anh ta thậm chí còn chưa trả hết khoản vay học JD* của mình, tôi tiêu tiền anh ta thì cũng thấy ngại. Mẹ kiếp, người kế tiếp tôi chắc chắn phải tìm được một kẻ chịu chi. Tiểu Cảnh, cô mà kết thúc với người đàn ông đó thì có thể giới thiệu cho tôi, tôi không ngại dùng hàng cô đã xài qua đâu.” (The Juris Doctor degree (J.D. or JD), hay còn gọi là Doctor of Law or Doctor of Jurisprudence: Tiến sĩ luật)

“Xin lỗi, mà tôi ngại.”

“Cô là cái đồ ki bo!” Mai nói, lắc lắc bộ ngực, “Cô giữ mà tự dùng đi, người đàn ông của cô có lẽ sẽ không thưởng thức được kiểu phụ nữ trưởng thành như tôi.

Phú Tiểu Cảnh nói nhỏ, “Không phải chỉ là 32D thôi sao, có gì mà ghê gớm chứ?”

“Không có gì ghê gớm, nhưng mà tiếc là cô không có ha, cô bé với miếng độn ngực dày.”

+

Ngày hôm sau, Phú Tiểu Cảnh dậy rất sớm chiên trứng, nấu cháo, ăn xong thì tạm biệt Mai vẫn đang nằm trên giường, “Dậy ăn đi, nếu không đồ ăn nguội.”

Cô đến trường, sau đó trưa về ký túc xá để thu dọn xác gián. Nghĩ tới việc bà Brown có vẻ như rất bận tâm việc cô tiêu tiền của Cố Viên nên quyết định hôm nay sẽ mặc bộ quần áo đắt tiền.

Trong phòng để quần áo trên căn hộ tầng 66, Phú Tiểu Cảnh phát hiện Cố Viên đã cắt hết nhãn mác của quần áo trong phòng. Tâm trạng cô rất phức tạp, nhưng cuối cùng ý nghĩ vẫn là dù sao cũng do anh mua, không liên quan gì tới cô, sau này khi xuất bản sách thì tặng thêm cho anh vài cuốn coi như khấu hao tài sản.

Người đàn ông này xấu xa quá rồi, anh không chịu ở bên cô lâu dài nhưng lại không ngừng nâng cao tiêu chuẩn đàn ông của cô, đây là không chịu bỏ qua cho quãng đời cô độc sau này của cô mà. Cô càng không thể để cho anh được như ý.

Phú Tiểu Cảnh lựa một đôi giày bốt bằng da lộn trong tủ giày, kích cỡ vừa vặn. Trước khi đi, cô cố ý mang chiếc túi xách màu xám tro, cô định sẽ chỉ sử dụng một cái này, những cái túi kia sẽ nằm yên trong hộp để giữ nguyên giá trị của chúng.

+

Mặc dù Phú Tiểu Cảnh đã dự đoán được độ giàu có của bà Brown nhưng khi bước vào nhà cô vẫn rất kinh ngạc. Dép lê mang trong nhà cũng là của Hermes. Phú Tiểu Cảnh tin là đôi dép này bà Brown mua để hợp với túi xách, theo thẩm mỹ của cô thì đôi dép này còn xấu hơn đôi dép lê 10 đô của cô, nhưng giá cả của nó đắt hơn dép của cô mấy chục lần.

Cũng có thể là tâm lý ‘ăn không được thì chê nho xanh’, Phú Tiểu Cảnh nghĩ với vẻ ghen tị, bác sĩ thực sự là một nghề hái ra tiền, góa phụ mà giàu đến thế này.

Phú Tiểu Cảnh cởi đôi bốt da, nhét chân mang vớ trắng của mình vào đôi dép Hermes.

Người giúp việc nhận áo khoác của Phú Tiểu Cảnh, treo lên tủ âm tường.

Bà Brown mặc chiếc sườn xám tay dài màu đen, cổ áo cài một chiếc cài áo kim cương hình hoa trà.

Người giàu với người giàu cũng khác nhau, Cố Viên chắc chắn là giàu hơn vị phu nhân trước mặt, nhưng trang trí lại kém xa so với căn nhà của bà.

Đồ đạc trong phòng khách của bà giống như người, không phải sinh ra ở Mỹ mà vì các nguyên nhân khác nhau đến Mỹ. Có điều khi giới thiệu về chiếc ghế sofa, bà nhấn mạnh đây là chiếc ghế có từ thời Louis XVI, nhưng khi tự giới thiệu bản thân lại sợ người khác nghĩ mình là người Trung Quốc.

Hiện giờ bà Brown không thèm để mắt đến hàng của Mỹ, bà cho là hàng của Mỹ quá thô tục, không có lịch sử. Bà ở Mỹ nhưng lại đam mê với Châu Âu, thảm Hy Lạp, đèn sàn Bỉ, bàn café Ý, tất cả bọc ghế bằng satanh nhung được chuyển về từ Anh, hoa văn trên lưng ghế khá phức tạp.

Phú Tiểu Cảnh ngồi trên chiếc ghế thời Edward, tay cầm chiếc cốc bạc uống café, bình đựng café bằng bạc sáng bóng có thể soi gương được, trên muỗng có khắc hoa văn ba chữ cái tiếng Anh, có lẽ là tên viết tắt của bà Brown. Cho dù thu nhập của bác sĩ ở Mỹ cao thì cũng không thể xa hoa như vậy, có lẽ có những khoản đầu tư khác.

Phú Tiểu Cảnh khuấy cốc café bằng chiếc thìa nhỏ. Cô đến đây để tìm hiểu thêm về Cố Viên. Nhưng sau khi cô bước vào nhà, người phụ nữ đối diện không hề nhắc một chữ đến Cố Viên mà chỉ tra hỏi thông tin của cô.

Bà Brown hỏi cực kỳ uyển chuyển, “Cô học ngành Nhân loại học vì bố mẹ cũng làm trong ngành liên quan sao?” Rõ ràng là muốn hỏi bố mẹ Phú Tiểu Cảnh làm nghề gì.

Phú Tiểu Cảnh chỉ đáp không phải, không nói tiếp. Không phải cô cảm thấy mình lớn lên trong gia đình đơn thân, Phú Văn Ngọc hiện giờ đang bán bảo hiểm có gì mất mặt, nhưng mà không nói với những người không cần thiết.

“Bà và Cố Viên biết nhau khi nào ạ?”

“Cậu ấy không nói về tôi với cô sao?”

“Anh ấy không bao giờ nói chuyện về phụ nữ khác trước mặt tôi, nhất là một phụ nữ xinh đẹp như bà.”

“Vậy cậu ấy cũng không nói với cô về chuyện nó và Irene?”

“Ai cũng có quá khứ, và tôi quan tâm đến tương lai của anh ấy hơn.”

“Cậu ta thật sự không thích đến quá khứ của mình với người khác. Bất cứ ai biết quá khứ của nó, nó đều xa lánh. Nó có biết hôm nay cô đến đây không?” bà Brown nhấp một hớp café, sau đó nhìn Phú Tiểu Cảnh mỉm cười, động tác rất thanh lịch, Phú Tiểu Cảnh không thể không tự kiểm điểm lại hành động của mình.

Đàn ông đánh giá phụ nữ, là qua loa đại khái, chỉ cần tổng thể nhìn không tồi thì có thể gọi là người đẹp, phụ nữ đánh giá phụ nữ thì sẽ đi sâu từng chân tơ kẽ tóc, dù có vết rỗ trên mũi hay phấn nền không dặm kỹ, tất cả đều có thể trở thành nhược điểm bị công kích.

Chỉ vài chục giây ngắn ngủi, bà Brown đã phát hiện lông mày Phú Tiểu Cảnh quá rậm, mắt quá tròn, mặt quá tròa trịa, bắp tay không thon gọn.

Bị một người phụ nữ trang điểm ăn mặc tinh tế soi mói chẳng khác gì hành quyết nơi công cộng, trong một thoáng, Phú Tiểu Cảnh cúi đầu ngại ngùng, cô cảm thấy mình trang điểm trước khi ra cửa là đang tự làm xấu mình.

Nhưng ngay lập tức, Phú Tiểu Cảnh lại ngẩng cao đầu, cô không nợ nần gì người phụ nữ đối diện, mắc gì phải tự động cúi đầu.

Đúng là không biết lượng sức mình, bà Brown nghĩ thầm, nhưng mà chẳng qua dựa vào tuổi trẻ mà thôi, ai chẳng từng có thời tuổi trẻ, chờ đến khi cô ta đến cái tuổi này thì còn có thể làm một cô gái trẻ biết tự xấu hổ thì mới gọi là bản lĩnh.

Ánh mắt Cố Viên chẳng ra sao.

“Bà mời tôi, không phải mời anh ấy, phụ nữ hẹn nhau cần phải cho đàn ông biết à?”

“Tôi thích cách nói này của cô.”

“Bà biết rõ về quá khứ của anh ấy đúng không?”

“Tuy nó đến Mỹ nhiều năm như vậy nhưng nó vẫn giống những người đàn ông Trung Quốc truyền thống khác, ‘cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc’, bây giờ thời đại này thì ‘nạp thiếp’ tức là hẹn hò với bạn gái. Kết hôn thì tìm người xứng đôi vừa lứa để hỗ trợ lẫn nhau. Yêu bình thường thì tìm người đẹp có thể thỏa mãn sự gia trưởng, đàn ông mạnh mẽ của nó. Nhưng mà đàn ông như thế cũng có chỗ tốt, chịu chi tiền cho phụ nữ.”

Giọng bà Brown nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại ẩn dao giấu kiếm.

“Ý bà là anh ấy sẽ không lấy tôi?”

“Cô không cần nghĩ nhiều, nói không chừng hiện giờ cậu ấy đã thay đổi ý định. Nhưng phụ nữ tiêu tiền của đàn ông thì cần thận trọng, cho anh ta biết giá của mình thì đừng nghĩ anh ta sẽ cưới mình.”

“Cảm ơn sự nhắc nhở của bà.”

“Không cần khách sáo. Có hai cách để tiêu tiền một cách thoải mái yên tâm, một là thừa kế của cha mình, hai là tự mình kiếm được. Nếu không có được sự may mắn ở dạng thứ nhất thì cố gắng làm tốt cách thứ hai. Đi đường tắt có thể có được trong nhất thời chứ không thể kéo dài cả đời. Cô là cô gái thông minh, tôi nghĩ chắc hẳn cô hiểu đạo lý này.”

Thật ra Phú Tiểu Cảnh đồng tình với lời bà Brown, nhưng lời từ miệng bà Brown nói ra giống như người mặc áo lông thú mà lại phản đối việc tàn sát động vật, quái dị không thể tả.

Mai khuyên cô nên tiêu tiền Cố Viên nhiều hơn, bà Brown lại khuyên cô không nên tiêu. Điều này không nhất thiết là hai quan niệm khác nhau mà có thể là do lập trường vị trí khác nhau. Tại sao bà Brown không thích cô tiêu tiền Cố Viên như vậy? Trừ khi…

Nghĩ tới đây, Phú Tiểu Cảnh trong lòng rùng mình nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Cảm ơn, nhưng tôi không thông minh như bà nghĩ. Hơn nữa tôi chán ngấy việc phải chia AA với đàn ông trong mọi việc rồi, vẫn thấy những người theo chủ nghĩa đàn ông vẫn tốt hơn. Có thể gặp được Cố Viên là điều may mắn nhất trong năm nay của tôi, anh thỏa mãn mọi tưởng tượng về bạn trai của tôi.”

“Đúng là không thể tốt hơn.”

“Bà trang hoàng nhà rất đẹp, gần đây tôi cũng đang trang trí nhà cửa, không biết bà có thể tư vấn giúp tôi một chút được không?”

Nụ cười bà Brown cứng lại, “Mỗi nhà đều có phong cách riêng, trang trí cũng phải thích hợp với thực tế. Nhà cô gần đây không?”

“Ở phố 110.”

Nụ cười trên mặt bà Brown dịu lại, “À, gần đây, gần trường của cô.”

Phú Tiểu Cảnh đã thăm dò được tâm trạng bà Brown. Theo tiêu chuẩn của một số người, đường 110 không được tính vào khu phố Upper West Side sang trọng. Nếu cô nói mình ở đường 57 chắc biểu hiện bà Brown không như bây giờ.

“Ngày mốt bà có thời gian không? Tôi muốn chọn một số đồ nội thất nhưng trước đây tôi chỉ mua ở các cửa hàng đồ cũ, kiến thức hạn hẹp, tôi sợ Cố Viên sẽ không hài lòng. Nếu bà có thời gian thì tôi hy vọng bà sẽ cùng đi xem với tôi.”

“Được.”

+

Tối, Phú Tiểu Cảnh lại nhận được điện thoại của Cố Viên, bảo cô không cần chờ anh. Cô vốn không có ý định chờ anh nên vui vẻ nói được.

Mấy ngày trước cô đến thì phòng bếp còn trống không, bây giờ đồ dùng bếp đều có, tủ lạnh đầy rau quả. Cô về sớm nấu một ít cơm, đồ ăn làm đủ cho hai người, không phải để dành cho Cố Viên mà chủ yếu vì làm một phần quá lãng phí.

Khi Cố Viên quay về đã là rạng sáng, Phú Tiểu Cảnh đã ăn hết phần kẹo táo mình làm, đang mặc đồ ngủ ngồi gõ máy tính không chút hình tượng. Cô rất khát nước, mà lại buồn ngủ, đi tới phòng khách pha café. Không may là khi bình café vừa reo lên thì Cố Viên mở cửa bước vào.

“Tối anh không uống nhiều café, em không cần pha cho anh.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi