MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Cánh môi ấm áp mềm mại chạm vào nhau.
Đây là một cái hôn rất nhẹ, thăm dò như chuồn chuồn lướt nước.
Cái đầu tiên ở khóe miệng, cái thứ hai ở khe môi, cái thứ ba Lương Tư Triết mút môi dưới của Tào Diệp rất nhẹ.
Lúc nụ hôn này xảy ra, đầu óc Tào Diệp trống rỗng, cậu ngửi được mùi rượu vang đỏ như có như không trong hơi thở của Lương Tư Triết, trái tim đập lên hoặc nhẹ hoặc nặng theo mỗi lần chạm vào, hoàn toàn loạn nhịp.
Lương Tư Triết hơi lùi lại, qua không khí mỏng manh, hai người đều đang vô tình hay cố ý kiềm chế hơi thở của mình, hơi thở ướt át quấn vào nhau giống như đang cùng run rẩy.
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp chậm rãi mở mắt ra, trên người Tào Diệp vẫn còn hơi nước ẩm ướt, tóc ướt rượt, mắt cũng ướt, thoạt nhìn giống một con động vật nhỏ đi đã lâu vì lạc đường trong rừng mưa.
Nụ hôn này có thể sâu hơn, nhưng Lương Tư Triết không nỡ cũng không dám, anh cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Tào Diệp chịu thò đầu ra khỏi vỏ, đã giải cứu anh từ sự vô vọng trong quãng đời còn lại, phần còn lại thì từ từ vậy.
Ngạc nhiên vui mừng đêm nay đã đủ nhiều rồi, anh đã sẵn sàng Tào Diệp sẽ do dự mười ngày nửa tháng, sẵn sàng Tào Diệp giả vờ như không biết tiếp tục làm bạn bè bình thường với anh, thậm chí đã sẵn sàng từ nay Tào Diệp không liên lạc với mình nữa.

Chỉ không ngờ rằng Tào Diệp sẽ đội mưa chạy đến ngay trong đêm, toàn thân bị mưa to xối ướt xuất hiện trước mặt anh.

Thiếu niên của anh dũng cảm hơn trong dự đoán của anh nhiều..
Đủ rồi, những gì từng trải trong quá khứ nói cho Lương Tư Triết biết, con người không thể quá tham lam, nếu không mọi thứ có được trước mắt sẽ mất đi bất cứ lúc nào.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tào Diệp lại cho anh một niềm vui bất ngờ.
Tào Diệp lại gần, làm giống như anh vừa mới chạm vào cậu, dùng bờ môi chạm vào Lương Tư Triết.
Chiếc hôn này quả thực hơi vụng về, giống như động tác bắt chước muốn bày tỏ đáp lại đơn giản.
Tào Diệp lùi lại, Lương Tư Triết không nhịn được hơi muốn cười, thiếu niên của anh rõ ràng vẫn chưa sẵn sàng hôn, lại dùng sự đụng chạm vụng về gần như không giống hôn này nói cho anh biết, cậu không ghét nụ hôn vừa rồi.

Em đáng yêu quá Tào Diệp…
“Em…” Tào Diệp cụp mắt xuống, tránh khỏi ánh mắt của Lương Tư Triết, ánh mắt kia quá sâu cũng quá nặng, khiến cậu vẫn không kìm được hơi muốn tránh né, “Lương Tư Triết, anh cho em chút thời gian, có lẽ em, chưa thể nhanh chóng chấp nhận…” Cậu nói được một nửa, hình như không biết nên lựa chọn từ nào cho phù hợp, dừng một lát mới nói tiếp, “Tiến thêm một bước…”
Cậu nói còn chưa dứt lời, Lương Tư Triết nhỏ giọng ngắt lời cậu: “Anh biết, đừng sợ, thời gian rất nhiều, chúng ta cứ từ từ.”
“Ừm.” Tào Diệp đáp khẽ một tiếng.

Lương Tư Triết lại nhìn Tào Diệp một lát, sau đó nghiêng mặt sang nhìn bên ngoài cửa sổ, cơn mưa này vẫn không có dấu hiệu sắp dừng, giữa trời đất hình như đều là tiếng mưa rơi ào ào, anh đột nhiên nói một câu rất nhỏ: “Đám mây kia bay tới rồi.”
“Hả?” Tào Diệp nhìn anh, trong trí nhớ mười năm trước hình như Lương Tư Triết cũng đã nói như vậy.

Khoảnh khắc này đường nét bên mặt của Lương Tư Triết giống hệt cái đêm huýt sáo kia, nhưng ít đi mấy phần đau buồn, có thêm vài phần dịu dàng.
Trái tim đập hơi nhanh.

Bây giờ Tào Diệp đã biết được cảm giác này gọi là rung động.

Họ quen biết nhau mười năm, cả hai đều không còn là thiếu niên lúc trước, nhưng cho dù như thế, cậu vẫn không thể khống chế bản thân rung động với Lương Tư Triết.
“Không sao,” Lương Tư Triết nở nụ cười, quay sang nhìn Tào Diệp, “Mưa to thế này, em đến đây bằng cách nào? Đi tàu cao tốc?”
“Ừm, máy bay dừng bay rồi.” Tào Diệp giơ tay cọ mũi.

Lương Tư Triết hỏi xong, cậu cũng cảm thấy chuyến này mình đến hơi lỗ mãng lại bốc đồng.

Nhưng lúc ấy chỉ có cảm giác nôn nóng nhất định phải gặp Lương Tư Triết vào tối nay, bây giờ thật sự gặp được Lương Tư Triết mới cảm thấy yên lòng.

Lương Tư Triết vẫn chưa buông tay, anh vẫn đứng tại chỗ chờ mình, tất cả vẫn còn kịp.
“Có đói không?” Lương Tư Triết nhìn cậu, “Anh gọi điện bảo khách sạn đưa thức ăn?”
“À… được.” Tào Diệp nói.

Trên đường tới không để ý gì, bây giờ mới nghĩ đến vì muốn đưa Tiểu Bạch nhỏ an tử mà cậu không có tâm trạng ăn sáng và ăn trưa, buổi tối lại không màng ăn cơm.

Cả ngày chưa ăn gì cả, trong dạ dày trống rỗng, đói đến mức hơi khó chịu.
Lương Tư Triết gọi điện cho nhà hàng khách sạn, gọi cháo hải sản.

Trong lúc đợi cháo bưng lên anh đi vào phòng tắm lấy một cái khăn sạch, xoa đầu Tào Diệp hai cái qua khăn: “Lau lại tóc đi, vẫn đang nhỏ nước.”
“Ò…” Tào Diệp nhận lấy, cầm khăn lau nước trên tóc, lau hai lần lại hỏi, “Vừa rồi anh mượn cơ hội sờ đầu em đúng không.”
“Em phát hiện rồi à.” Lương Tư Triết cười một tiếng.
“Em biết ngay mà.” Tào Diệp thầm nói.
Lúc ăn cơm Lương Tư Triết hỏi tình huống lúc Tiểu Bạch nhỏ đi, Tào Diệp không nói tỉ mỉ, cậu nghĩ may mà Lương Tư Triết không ở Bắc Kinh, nếu không tận mắt nhìn thấy Tiểu Bạch nhỏ chết, cảnh tượng đó thật sự có phần tàn nhẫn với Lương Tư Triết bầu bạn với nó lâu như thế.
“Nó đi rất thanh thản,” Tào Diệp nuốt một ngụm cháo, nghĩ ngợi nói, “Có cảm giác giải thoát, dù sao nửa tháng này đều rất đau đớn.”
“Cũng tốt.” Lương Tư Triết cụp mắt nói.
Tào Diệp cầm thìa, lại húp hai ngụm cháo, dường như ăn mà không biết vị.
Năm năm trước rạn nứt, cũng là đêm sinh nhật của Lương Tư Triết, cậu hoảng sợ không lựa lời, nói rằng hai người đàn ông bên nhau ghê tởm như hai con chó.

Lời này có lẽ mang đến tổn thương rất lớn cho Lương Tư Triết, nếu không anh sẽ không nhớ lâu đến vậy.
“Khi đó em nói chuyện không suy nghĩ,” Tào Diệp cầm thìa khuấy cháo trong bát, “Anh quên lời đó đi.”
Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu.
“Là câu kia,” Tào Diệp ậm ờ nói, “Anh biết mà.”
“Được.” Lương Tư Triết không hỏi nhiều, chỉ đáp một tiếng.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng vang nhỏ vụn khi thìa chạm vào miệng bát, tất cả âm thanh còn lại đều bị tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ át đi.
Tào Diệp húp từng ngụm cháo, cậu cảm thấy Lương Tư Triết ngồi ở đối diện, ánh mắt luôn rơi trên mặt cậu.
Ánh mắt Lương Tư Triết sau khi say rượu luôn có chút khác biệt, rất giống cái đêm cậu đánh nhà sản xuất mấy năm trước, họ ngồi trên ghế gỗ dài ở phố Nhân Tứ, Lương Tư Triết cũng nhìn cậu rất sâu, rất lâu như thế, anh nói, Tào Diệp, sao tôi nhìn thấy cậu lại vui thế nhỉ.
Lúc ấy Tào Diệp cảm thấy phiền lòng, bây giờ mới biết, điều khiến cậu phiền lòng không phải Lương Tư Triết, là vì cậu nhìn thấy Lương Tư Triết cũng vui vẻ, cậu phiền lòng vì niềm vui không kìm được của mình.
Lúc rửa mặt Tào Diệp kìm lòng không đặng nghĩ lát nữa cậu với Lương Tư Triết ngủ thế nào.
Lương Tư Triết ở phòng suite một phòng ngủ một phòng khách, hoặc là hai người đều ngủ giường, hoặc là một người ngủ sofa.
Đều là người trưởng thành, vừa rồi lại hôn môi, ý nghĩa ngủ cùng nhau là gì họ đều biết.
Tào Diệp đặt cốc xuống, nhìn bản thân trong gương, xung quanh hốc mắt vẫn hơi đỏ.


Lúc nãy không có tiến bộ gì cả, lại khóc mà không có gì báo trước.

Lúc Lê Du qua đời cậu đã khóc một lần, sau lần đó thì không khóc nữa, sao cố tình khóc ngay trước mặt Lương Tư Triết…
Rất khó để nói cảm giác trong nháy mắt đó, giống như cố nén rất nhiều năm, đột ngột gặp được người đối xử dịu dàng với mình như thế, hơn nữa cậu thích người trước mắt này, người này cũng thích cậu rất nhiều năm.

Bất thình lình tủi thân và đau lòng trước kia bị xem nhẹ đã một mạch xông ra, không thể nhịn được.
Đây xem như… ở bên nhau rồi nhỉ? Sau này sẽ ở chung với thân phận người yêu ư? Yêu đương rất nhiều lần, nhưng nghĩ đến việc sẽ yêu đương với Lương Tư Triết, lại cảm thấy không biết làm sao.
Cảm thấy hơi vui vẻ, hơi luống cuống, hơi chưa sẵn sàng, và hơi… xấu hổ nhỏ bé.
Nụ hôn rất nhẹ kia, hình như cũng không khó chấp nhận đến thế, không khiến người ta buồn nôn, ngược lại, sự đụng chạm ấm áp, mềm mại ấy khiến cậu cảm thấy rất tốt.
Chợt nhận ra những năm này không hay hôn môi, cậu không thích hôn môi, cứ cảm thấy trao đổi nước bọt với một người khác là chuyện rất khó chịu, cho nên cậu luôn kháng cự hôn.
Tào Diệp giơ tay sờ lên môi dưới, lại vô thức mím một cái, dùng đầu lưỡi liếm môi dưới, cái mút rất nhẹ của Lương Tư Triết hình như đã để lại chút nước bọt ướt át mang theo mùi rượu, nhưng… có vẻ cảm giác cũng không tệ lắm.
Đẩy cửa ra ngoài, Lương Tư Triết ngồi bên giường đọc kịch bản.

Tào Diệp cảm thấy cảnh trước mắt như trở về Lam Yến.

Hơi mất tự nhiên, vậy xem như lúc còn ở Lam Yến đi, lúc ấy cũng từng ngủ chung một giường, cũng chẳng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng đến gần lại cảm thấy khác biệt với Lam Yến.

Trước mắt chỉ có một cái giường, hơn nữa vừa rồi họ còn hôn nhau.
Lương Tư Triết buông kịch bản xuống, nhìn cậu.
“Chúng ta… ngủ thế nào?” Tào Diệp vẫn hỏi ra.
“Nếu em muốn anh ngủ sofa,” Lương Tư Triết nói, “Vậy thì anh ra ngoài.”
“Lời này của anh, ” Tào Diệp ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói, “Cứ như muốn em làm người xấu, phải ngủ ghế sofa cũng là em mà…”
“À, đúng, anh quên mất, em thích ngủ sofa,” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang, mỉm cười nhìn cậu, “Ghế sofa phòng khách rất thoải mái, nếu không thì…”
Tào Diệp quay đầu nhìn anh.

Nếu thật sự ngủ sofa hình như trong lòng cũng thấy khó chịu, cũng chẳng phải không thích ngủ sofa… Chỉ là, không nói rõ được, tóm lại là rất không được tự nhiên.

“Ngủ chung đi.” Lương Tư Triết nói tiếp.
Tào Diệp ngẩn người, lời này bỗng nhiên đảo ngược, cậu nhất thời không kịp phản ứng.
“Trước kia cũng từng ngủ chung mà,” Lương Tư Triết quan sát phản ứng của cậu, cười một tiếng, “Xem như giống trước kia, Tào Diệp, em thoải mái đi, trông anh vội vã thế cơ à?”
“Này anh đừng…” Tào Diệp nghe xong, phản xạ có điều kiện lên tiếng, nói một nửa thì dừng lại.
“Đừng gì?” Lương Tư Triết truy hỏi.
“Đừng cứ trêu em nữa…” Giọng Tào Diệp rất nhỏ, “Kỳ cục lắm, anh cho em chút thời gian thích nghi.”
“Được.” Lương Tư Triết rất dễ nói chuyện, cười bảo, “Vậy đợi em thích nghi lại trêu em.”
Đèn tắt, ngoài cửa sổ vẫn đang mưa tí tách tí tách, bóng đêm tĩnh lặng, trong phòng tối đen.
Tay Lương Tư Triết mò tới, phủ lên tay Tào Diệp, đầu tiên là nắm rất nhẹ, sau đó sức trên tay ngày càng nặng.
Tào Diệp cảm thấy anh nắm rất chặt, gần như khiến xương cốt ngón tay cậu chen hơi đau, nhưng cậu không tránh ra, mặc cho Lương Tư Triết nắm tay mình như thế.
Lương Tư Triết nắm rất lâu mới buông ra, bàn tay Tào Diệp cử động, tìm ngón tay của Lương Tư Triết, đó là bàn tay trái của Lương Tư Triết, cậu nhớ tay trái của anh từng bị thương.
“Tào Diệp.”
“Ừm.”
“Vừa rồi em nói, mẹ em từng nói cô hối hận vì đã sinh ra em là sao?” Lương Tư Triết nhỏ giọng nói.
“Em nghe lén được,” Tào Diệp nói, “Khi đó mẹ bị ốm rồi, em ở ngoài phòng bệnh nghe thấy mẹ gọi điện với người khác.”
“Anh nghĩ mẹ em không có ý đó.”
“Ừm,” Tào Diệp im lặng một hồi, “Lúc đó quá nhiều chuyện, trạng thái của em không ổn, rất tiêu cực, cũng rất cực đoan.

Sau khi mẹ em qua đời, em mất một thời gian dài để khôi phục cảm xúc, mới nhận ra được lúc ấy nên hỏi rõ ràng bà ấy xem, hỏi rõ chuyện năm đó, chắc bà ấy cũng có nỗi khổ của mình.”
Lương Tư Triết xoay người, nghiêng người nhìn Tào Diệp: “Tào Diệp, em xoay người lại đi.”
Tào Diệp sột soạt xoay người, nằm mặt đối mặt với anh.
Lương Tư Triết vươn tay ôm lấy cậu, khoảng cách quá gần, cơ thể Tào Diệp cứng đờ trong chốc lát vì chưa thích nghi, nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng ra, trán cúi xuống tựa lên bả vai Lương Tư Triết.
Không biết họ ôm nhau bao lâu, Lương Tư Triết cúi đầu xuống lại gần hôn Tào Diệp.
Bóng đêm tối đen, họ không nhìn thấy nhau, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ướt át của nhau, Lương Tư Triết mò mẫm tìm bờ môi Tào Diệp.

Sau đó anh dừng lại, khoảng cách giữa hai người hình như chỉ có chút xíu, hơi thở phả lên chóp mũi nhau, hơi ngứa.
Tào Diệp xích lại gần, chủ động hôn Lương Tư Triết.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi