MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tào Diệp nhắm mắt thư giãn bản thân, tạm thời cậu không muốn đối mặt với Lương Tư Triết, chuyện này đánh vào tâm lý và sinh lý quá lớn, cậu phải hòa hoãn một lát.
Sau đó cậu cảm thấy Lương Tư Triết dùng ngón tay cái bôi lên môi cậu, chất lỏng ấm áp phủ lên trên, cậu vô thức mở mắt ra: “Cái…” Vừa mở miệng thì Lương Tư Triết cúi mặt xuống liếm môi dưới của cậu một cái, sau đó thò lưỡi vào trong khoang miệng cậu, mang theo mùi hơi tanh nồng hôn môi với cậu.
Tào Diệp lập tức nhận ra Lương Tư Triết bôi thứ gì lên môi mình, trước đây không lâu cậu vừa nếm hương vị đó trên người Lương Tư Triết.
“Vị nào ngon hơn?” Sau khi kết thúc nụ hôn này Lương Tư Triết nhỏ giọng hỏi.
“Lương Tư Triết,” Tào Diệp mở mắt ra, khàn giọng lên tiếng, cậu muốn nói “Sao anh phiền thế hả,” nhưng khi nhìn rõ Lương Tư Triết lại không nói ra.

Ánh mắt của Lương Tư Triết rơi vào trong mắt cậu, khiến cậu nhớ đến một đêm nào đó trong trí nhớ, Lương Tư Triết ngồi trên ghế gỗ dài quay đầu nhìn cậu, nói “Tào Diệp, nhìn thấy cậu sao tôi vui thế nhỉ”.
Cậu chợt nhớ đến Lương Tư Triết trầm mặc ít nói lúc mới gặp năm mười lăm tuổi, lúc ấy Lương Tư Triết cười lên cũng che đậy cái bóng tâm sự nặng nề, hai cô gái ở trường trung học âm nhạc trực thuộc nói rằng Lương Tư Triết chơi đàn violin không phải như vậy.

Cậu dựa theo miêu tả của hai cô gái, trong đầu phác họa ra một Lương Tư Triết tràn đầy khí phách mà cậu đã bỏ lỡ, cảm thấy nhất định đẹp đẽ và chói mắt hơn Lương Tư Triết trước mắt.
Mà bây giờ cậu chẳng những nhìn thấy được, còn có được.

Năm đó cậu đoán không sai, ảnh đế Lương Tư Triết tràn đầy khí phách quả thực thu hút sự chú ý của người khác hơn so với Lương Tư Triết trầm mặc ít nói như thú bị nhốt.
“Muốn nói gì?” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp.
“Thôi,” Tào Diệp nhỏ giọng càu nhàu, “Không so đo với anh.”
Lương Tư Triết nhìn cậu cười khẽ, lại hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Tạm được.” Tào Diệp trả lại anh y nguyên đáp án trước đó.
“Trước kia không có thói quen khẩu thị tâm phi mà.”
“Ai nói em khẩu thị tâm phi?”
“À, thế là vấn đề của anh.” Lương Tư Triết làm như có thật, suy nghĩ một lát rồi nói, “Nếu vậy, vậy lần sau chơi gì đó kích thích hơn nhé.”
“Gì mà kích…” Tào Diệp nhanh chóng bắt được điểm chính, “Lần sau đến lượt em đúng không?”
“Cũng không cần phải chia rõ ràng như thế, sau này chúng ta sẽ làm rất nhiều lần, có qua có lại chẳng lẽ còn phải ghi sổ?” Lương Tư Triết chống giường ngồi dậy, rút giấy lau sạch ngón tay, vò giấy ném vào thùng rác, “Muốn đi tắm không?”
“… Cùng nhau à?” Thấy Lương Tư Triết vươn tay qua, Tào Diệp nắm chặt, một tay khác chống giường ngồi dậy, “Được thôi.”
Dòng nước của vòi hoa sen dội xuống đầu, phòng tắm bắt đầu bốc hơi nước.
Lương Tư Triết chỉnh nhiệt độ nước: “Tào Diệp, anh không quan tâm trên hay dưới, cảm giác đi vào em và bị em đi vào đều rất thích, quan trọng là em cảm thấy thế nào.

Nếu như ở dưới làm em cảm thấy khó chấp nhận đến thế, vậy sau này anh không ép em nữa.

Em nói thật đi, thật sự cảm thấy không thoải mái hả?”

Bị Lương Tư Triết nhìn như vậy, lại thêm giọng điệu dịu dàng thế kia, gai toàn thân Tào Diệp dựng lên đều bị vuốt xuống từng cái, hắng giọng một cái, cậu nói một cách không được tự nhiên: “Cũng không phải không thích…” Thấy Lương Tư Triết vẫn nhìn mình chăm chú, cậu càng mất tự nhiên tăng thêm một câu: “Thật ra cũng rất…” Nói được một nửa thì thấy trong mắt Lương Tư Triết hiện lên ý cười, cậu lập tức phản ứng lại, “Này anh lại chọc em phải không?”
Lương Tư Triết cười nói tiếp thay cậu: “Cũng rất gì cơ, cũng rất sướng đúng không?”
“… Không phải.”
“Để anh làm sạch giúp em.”
“Không cần! Này anh đừng chạm vào em, anh tránh xa em ra… Anh đi đi!”
“Em để ý đừng trượt chân, Tào Diệp em đứng xoay lại đi, anh nói câu này với em.”
“Câu gì?”
“Anh muốn nói, lần sau em cũng có thể…” Tiếng nói cố gắng giảm nhỏ biến mất trong tiếng nước, chỉ có hai bên kề sát vào nhau thì thầm mới nghe rõ.
“Thật hả? Anh nói rồi nhá!”
“Anh lừa em lúc nào?”

Hai người ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau, nhân viên phục vụ của khách sạn gõ cửa nói quét dọn vệ sinh, Tào Diệp buồn ngủ mở mắt, nói với ngoài cửa “Buổi chiều hãy quét dọn” rồi lại nằm xuống gối, thấy Lương Tư Triết cũng vừa mở mắt, đang chống giường ngồi dậy.
Chuyện này cũng rất hiếm lạ, cậu chưa bao giờ thấy Lương Tư Triết ngủ quên, ba tháng ở Nhân Tứ, mỗi ngày cậu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Lương Tư Triết mua bữa sáng từ dưới tầng về.
Cậu chống cùi chỏ xuống giường, nghiêng người tìm điện thoại muốn xem giờ, Lương Tư Triết cũng nghiêng người sang, chống cằm lên bả vai cậu: “Mấy giờ rồi?”
Màn hình sáng lên, nhảy ra kết quả tìm kiếm tối hôm qua vẫn chưa kịp xem – “Đàn ông và đàn ông nên làm như thế nào”.
Tào Diệp tỉnh táo ngay lập tức, vội vàng vuốt màn hình quay về giao diện chính, tự cho rằng tốc độ tay rất nhanh, có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì: “Gần mười giờ rồi, buổi sáng anh không đi luyện quyền anh à?”
Lương Tư Triết cười khẽ trên vai cậu: “Vừa rồi là cái gì thế hả Tào Diệp, tối qua em tìm giáo trình lúc nào?”
Tào Diệp: “.

.

.”
“Tìm giáo trình vẫn không biết làm thế nào?”
“Em chưa kịp xem, được chưa…”
Lương Tư Triết đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Tào Diệp nằm trên giường ngẩn người.
Biết rằng sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng không ngờ sẽ xảy ra nhanh như thế, cũng không ngờ sẽ chấp nhận dễ dàng đến vậy.
Cứ nghĩ mình sẽ rất chống cự, nhưng trên thực tế lúc cơ thể chồng lên nhau với Lương Tư Triết, cậu chỉ nghĩ là đang ở bên người mình thích, về phần cảnh tượng của Tào Tu Viễn và Trịnh Dần đã bị cậu ném ra sau đầu từ lâu, không nhớ gì cả.
Không biết Tào Tu Viễn biết được cậu và Lương Tư Triết yêu nhau sẽ có phản ứng gì, Tào Diệp không khỏi suy đoán, một người là diễn viên đắc ý nhất một tay mình cất nhắc, một người là con trai từ trước đến nay không quan tâm thậm chí ước gì có thể chưa bao giờ sinh ra, thật sự là một vở kịch.
Buổi chiều đã xếp cảnh của Lương Tư Triết, Tào Diệp đến đoàn phim cùng anh.
Cảnh này là Bành lấy được tiền đánh thắng một trận quyền anh, kéo Tiểu Mãnh đến bệnh viện làm giám định ruột thịt, kết quả kiểm tra đưa ra, Tiểu Mãnh cũng không phải con ruột của Bành.

Cảnh này phải quay ngoài trời, xung quanh đã được vây kín, mười mấy diễn viên quần chúng vào vị trí của mình, Lương Tư Triết hóa trang xong rồi, đang đi đến vị trí và đối diễn với Tiểu Mãnh.
Nhân viên công tác chuyển ghế đến cho Tào Diệp, Tào Diệp nhìn thoáng qua nhưng không ngồi – hế gỗ cứng rắn, nhìn đã khó chịu.
Nhà sản xuất đã làm xong công việc hiện trường, đi tới chào Tào Diệp: “Ngồi đi sếp Tào, cứ tự nhiên.”
“Tôi không mệt,” Tào Diệp khiêm nhường nói, “Anh ngồi đi.”
Nói gì cậu cũng không ngồi, mà đứng đằng sau Đỗ Truy, nhìn Lương Tư Triết trên màn hình máy quan sát.
Đỗ Truy là đạo diễn mới, hợp tác với nhà sản xuất có thâm niên trong ngành, đây là cách làm nhất quán của Lomond.

Tào Diệp cảm thấy nhà sản xuất của đoàn phim tốt nhất là dân kỳ cựu, mạnh vì gạo bạo vì tiền, có thể giải quyết được tất cả vấn đề của đoàn phim, có thể nắm bắt được đạo diễn, cũng có thể làm cho đạo diễn không có bất kỳ nỗi lo về sau nào, có thể tập trung vào chỉ đạo công việc.
Cậu tự biết là bị ảnh hưởng bởi hình thức hợp tác của Tào Tu Viễn và Trịnh Dần, nhưng suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi, bởi vì hình thức đạo diễn mới phối hợp với nhà sản xuất của mình quả thật rất tốt, điều này khiến Lomond chưa bao giờ thất bại trong dự án bồi dưỡng đạo diễn mới.
Phó đạo diễn đi vòng quanh phim trường, lại lần lượt dặn dò diễn viên quần chúng một lần, cuối cùng ra dấu tay “OK” với Đỗ Truy ngồi sau máy quan sát, đoạn chạy chậm ra ngoài ống kính.
“A!” Đỗ Truy hét vào loa.
(chữ A này tui không rõ có phải là action không, vì sau đó còn có một nhóm B)
Diễn viên quần chúng trên đường bắt đầu đi lại, Lương Tư Triết đi ra khỏi cổng bệnh viện.

Trên mặt anh hóa trang vết thương, khóe miệng và khóe mắt đều có vết bầm tím, trên xương gò má dán một cái băng dán cá nhân.
Bác sĩ vừa nói với Bành, Tiểu Mãnh không có quan hệ máu mủ với hắn, nhưng kết quả kiểm tra máu có vấn đề, có lẽ Tiểu Mãnh bị bệnh bạch cầu bạch huyết.
Bành đã biết nguyên nhân Tiểu Mãnh bị vứt bỏ, vô cùng bực mình, hắn vò kết quả kiểm tra máu thành một cục nhét vào túi quần rồi nhanh chân ra khỏi bệnh viện.
Tiểu Mãnh đi theo hắn, hai cái chân nhỏ ngắn cũn di chuyển nhanh như bay, chạy bước nhỏ đuổi theo, thở hồng hộc gọi: “Bố ơi, bố ơi, đợi con với…”
“Ai là bố mày hả?” Bành cau mày xoay người lại nhìn nó, “Đừng gọi càn.”
“Mẹ con nói.” Tiểu Mãnh hét lên với hắn đúng lý hợp tình.
Bành hung dữ nói: “Vậy mày kêu cô ta đến đây.”
“Mẹ đi mua kem cho con rồi.” Tiểu Mãnh chạy đến ôm chân hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, “Bố ơi, bác sĩ nói bố bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?”
“Mày ngu à? Nếu cô ta thật sự đi mua kem cho mày đã về từ lâu rồi,” Bành móc cục giấy trong túi ra, thô bạo mở ra, chỉ vào chữ bên trên cho Tiểu Mãnh xem: “Đọc.”
“Con, con không biết chữ.” Tiểu Mãnh xấu hổ nói.
Bành giận không có chỗ trút, hắn nghèo rớt mồng tơi nghèo rơi nước mắt, thân mình còn chẳng nuôi nổi, không có tiền nuôi thêm một của nợ, hắn chỉ vào con dấu đỏ chót trên tờ giấy giám định, đọc từng chữ cho Tiểu Mãnh nghe: “Xác nhận không có quan hệ huyết thống.” Lại túm cổ áo phía sau của Tiểu Mãnh ném nó ra: “Hiểu không? Tức là mày không phải con tao, mẹ mày lừa mày, cô ta không cần mày nữa, mày mau đi tìm cô ta đi, đừng quấn lấy tao.”
Tiểu Mãnh lảo đảo ra sau, khóe miệng xệ xuống sắp khóc: “Con không tin.”
“Tin hay không thì tùy, dù sao tao không phải bố mày,” Bành quay người định đi, duỗi ngón tay ra cảnh cáo Tiểu Mãnh, “Đừng đi theo, nếu không tao đánh mày.” Hắn nói xong khua nắm đấm với Tiểu Mãnh.
Tiểu Mãnh đã thấy dáng vẻ đánh quyền anh của Bành, giống như không thèm đếm xỉa đến mạng sống vậy, rất hung dữ, nó không dám đuổi theo, đứng tại chỗ òa khóc.

Bành đi về phía trước mấy trăm mét, cho đến khi không nghe được tiếng khóc của Tiểu Mãnh nữa bước chân hắn dừng lại, giơ tay túm tóc mình một cái, mệt mỏi ngửa đầu rồi lại vòng về.
Tiểu Mãnh ngồi xổm ở cổng bệnh viện khóc hu hu, Bành dừng lại, dữ dằn quát nó: “Mày ngu à, vừa rồi tao lừa mày thôi mày không nhìn ra hả?”
“Vậy bố vẫn là bố con ạ?” Tiểu Mãnh khóc hỏi.
“Tao là cha mày.” Xung quanh có người nhìn sang, Bành mất kiên nhẫn vẫy gọi Tiểu Mãnh, “Mau lại đây, mất mặt quá.”
Tiểu Mãnh thút tha thút thít đi sau Bành, không theo kịp nó cũng không dám lên tiếng, Bành đến cửa hàng mua thuốc lá, nó đứng ở ven đường tự lau nước mắt.
Bành làm xong giám định cha con, trong túi còn lại mười tệ, không mua nổi Nam Kinh mười một tệ, chỉ có thể mua được Song Hỷ chín tệ, còn thừa một tệ hắn mua cho Tiểu Mãnh một cái kem.
Một lớn một nhỏ ngồi bên đường, Bành rít từng điếu thuốc lá, Tiểu Mãnh ăn từng miếng kem.
“Bố thật sự là bố con ạ?” Trên môi Tiểu Mãnh dính kem quanh miệng, hỏi không rõ, “Trên tờ giấy nói bố không phải bố con kia mà?”
Bành lấy cục giấy nhăn nhúm ra, vuốt phẳng trên đầu gối, chỉ vào từng chữ đọc, “Đã xác nhận quan hệ cha con.” Hắn ngậm điếu thuốc, nhét tờ giấy kia cho Tiểu Mãnh, “Không tin thì thôi.”
“Con tin,” Tiểu Mãnh nắm chặt cục giấy, trên mặt còn vệt nước mắt, cười hì hì, “Bố là bố con.”
Cả buổi chiều chỉ quay cảnh này, trong đó cut nhiều lần, mới đầu Tiểu Mãnh chưa nhập vai, quay vài lần mới khóc.

Tào Diệp ngồi đằng sau máy quan sát, nhìn thấy Đỗ Truy đi về phía trước dạy Tiểu Mãnh diễn, Lương Tư Triết cũng ngồi xổm xuống, phối hợp với Đỗ Truy dạy Tiểu Mãnh diễn.
Sau mấy lần hiệu quả ngày càng tốt, giữa chừng Tiểu Mãnh khóc hu hu, khóc đến mức không dừng lại được, thế là tiến độ quay phim lại không thể tiến hành tiếp.

Đến khi Tiểu Mãnh hòa hoãn lại, đạt đến trạng thái Đỗ Truy muốn mới quay tiếp được.
Cảnh này kết thúc, Lương Tư Triết lấy một hộp kem từ tổ đạo cụ, đi tới đưa cho Tào Diệp, lại trò chuyện với Đỗ Truy về đoạn vừa quay.
Tào Diệp nhận lấy nhưng chưa ăn, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn sang đều có “nội dung” gì đó.
Đỗ Truy cũng nhìn thoáng qua hộp kem kia, lúc nhìn sang chỗ khác hình như còn liếc nhìn cái ghế cả buổi chiều Tào Diệp không ngồi.
Tào Diệp: “.

.

.”
“Tư Triết cậu ngồi ở đây đi,” Đỗ Truy đứng lên nhường chỗ cho Lương Tư Triết, “Quay cả buổi chiều mệt lắm nhỉ?”
“Không sao anh ngồi đi,” Lương Tư Triết cầm lấy cái ghế bên cạnh Tào Diệp, ngồi xuống nói, “Tôi ngồi đây là được.”
Nói xong ung dung ngồi xuống, tiếp tục trò chuyện về cảnh sẽ quay buổi tối với Đỗ Truy.
… Tâm cơ, Tào Diệp thầm nghĩ, chắc chắn Lương Tư Triết cố ý.
Buổi tối quay cảnh đêm xong, Lương Tư Triết bảo Tống Thanh Ngôn theo xe về trước, sau đó cùng Tào Diệp đi bộ về khách sạn.
Nơi quay phim cách khách sạn khoảng hai cây số, không khí tháng mười mát mẻ, dọc đường hóng gió tán gẫu, cảm giác rất hài lòng.
“Buổi chiều em đứng ở đó,” Lương Tư Triết hỏi, “Nhìn Tiểu Mãnh ngẩn người gì vậy?”
“Có à?”
“Có, lúc Đỗ Truy dạy Tiểu Mãnh diễn, anh nhìn em em cũng không phát hiện.”
“À,” Tào Diệp đáp.


Buổi chiều cậu thật sự nhìn chằm chằm Tiểu Mãnh, bởi vì hình ảnh Đỗ Truy dạy Tiểu Mãnh diễn, khiến cậu nhớ đến ký ức khi còn bé cậu ở trong đoàn phim, Tào Tu Viễn dạy cậu diễn.
“Hồi nhỏ em từng làm sao nhí, anh không biết đúng không?” Tào Diệp cười một tiếng.
“Anh thật sự không biết,” Lương Tư Triết cảm thấy rất hứng thú, “Lúc nào?”
“Sáu tuổi, lúc ấy Tào Tu Viễn chưa nổi tiếng lắm, quay bộ phim tên là Thư phục, em diễn con tin bị chém đầu.”
“Con tin là em diễn?” Lương Tư Triết nhớ lại tình tiết “Thư phục”, “Anh cũng không nhớ rõ mặt, chỉ nhớ vừa ra trận đã khóc.”
“Lúc đó em thảm lắm, khi còn nhỏ em không thích khóc, họ nghĩ mọi cách để em khóc, có lẽ Tào Tu Viễn cảm thấy có lỗi với em nên quay xong thì bảo chú Dần mua kem cho em.

Lúc đó ông ấy chưa bao giờ dỗ em, luôn là chú Dần bế em dỗ, mà em còn cảm thấy ông ấy ngồi sau máy quan sát rất oai phong, rất sùng bái ông ấy, anh nói hồi nhỏ có phải em bị Stockholm không? Trở về mẹ em hỏi em trải nghiệm quay phim này như thế nào, em lại xuất phát từ nội tâm khen ông ấy một hồi.

Rất nhiều năm sau này em mới biết được, khi đó đoàn phim muốn tìm diễn viên đóng con tin, bởi vì luôn cần diễn viên nhí khóc cho nên không ai chịu ôm con mình qua, cuối cùng Tào Tu Viễn ôm em qua.”
Lương Tư Triết thở dài: “Bố em ấy mà, nói chú ấy không có tình người nhưng chú ấy nắm rất chuẩn mọi cảm xúc trong phim.

Anh tiếp xúc với chú ấy rất nhiều, cũng không biết nên đánh giá chú ấy như thế nào.

Nhưng Tào Diệp à, anh luôn nghĩ, chú ấy đối xử với em cũng không lạnh nhạt như em tưởng tượng.”
“Không nói đến ông ấy nữa.” Tào Diệp xua tay.
“Được, không nói nữa,” Lương Tư Triết nâng cánh tay lên, vòng ra sau lưng Tào Diệp, một nửa trọng lượng cơ thể đè lên người cậu, “Quay cả buổi chiều rồi, mệt quá, đỡ anh một lát.”
Tào Diệp vô thức quay đầu nhìn: “Không sợ bị chụp à?”
“Đừng quay đầu,” Lương Tư Triết giơ tay giữ lấy một bên mặt cậu, “Em mà quay đầu lại sẽ có vẻ lén lút, nói không chừng ngày mai sẽ lên trang đầu.”
“Anh có kinh nghiệm phết, Lương Tư Triết, anh có mối tình nào chưa bị truyền thông vạch trần chưa?”
“Em dò la lịch sử tình yêu của bạn trai em à… Anh nghĩ xem, một nửa bị vạch trần, một nửa chưa bị vạch trần.

Những chuyện bị truyền thông vạch trần có ba phần tư đều là giả.

Đây là một đề toán, em tính từ từ đi.”
“Chưa bị vạch trần nhiều thế? Anh được đấy… vậy,” Tào Diệp hỏi bí ẩn nhiều năm chưa có lời đáp trong lòng mình, “Rốt cuộc anh có từng yêu Lâm Huyễn không.”
“Em đoán xem.”
Tào Diệp nghĩ một lát, chọc anh một câu, “Lâm Huyễn nói em giỏi hơn anh.”
Lương Tư Triết cười to: “Vậy em vẫn chưa đoán ra lời nói của cô ấy là giả?”
Tào Diệp: “…”
Lương Tư Triết lắc đầu, cười nói thật: “Chưa từng”
“Thật sự chưa từng?”
“Thật mà,” Lương Tư Triết nói, “Lúc ấy anh rất bực mình khi nhìn thấy cô ấy, sao có thể yêu đương với cô ấy được?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi