MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Đỗ Truy “A” một tiếng, dựa theo nội dung tập luyện trước đó, diễn viên quần chúng bắt đầu rối loạn.
Trên võ đài quyền anh, Bành bị võ sĩ đối phương đánh cho lùi liên tục.

Đây là một vụ giao dịch đã bàn xong từ trước, Bành nhận tiền đặt cọc của ông chủ võ đài với điều kiện là hắn phải thua võ sĩ đối phương.
Bành bị đối phương ép đến lan can trên võ đài, cúi người xuống, dùng bao tay che đầu, đối phương nện xuống từng cú đấm, đám con bạc dưới võ đài cao giọng hò hét, gần như sôi trào.
Tào Diệp đứng sau máy quan sát, nhìn Lương Tư Triết trên võ đài bị Chu Đình đánh ép lên lan can võ đài, mặc dù cánh tay của Chu Đình giơ lên cao, trông rất có khí thế, nhưng trong màn ảnh thực sự lộ vẻ rất giả tạo, giống như không dám tung nắm đấm lên người Lương Tư Triết.
“Cut!” Đỗ Truy hô dừng, nói vào loa, gọi hai người trên võ đài xuống xem hình ảnh vừa quay được trong máy quan sát, anh ta chỉ vào động tác đánh nhau của hai người, “Chu Đình anh đừng không dùng sức, trong ống kính nhìn rõ lắm, vừa nhìn là biết đánh giả.”
Vẻ mặt Chu Đình đau khổ, có vẻ rất căng thẳng, lại hơi khó xử: “Sao đánh thật được? Tôi ra tay nặng quá, thật sự đánh anh Lương bị thương thì phải làm sao?”
“Đánh bị thương thì tính là tai nạn lao động,” Lương Tư Triết nói đùa,”Người đầu tư ở đây, không đến lượt anh bồi thường tiền, đúng không sếp Tào?”
Tào Diệp cảm thấy mình không thích hợp xem cảnh đánh nhau này, cậu có lo lắng giống Chu Đình – nếu đánh thật, đánh Lương Tư Triết bị thương thì làm sao? Nhưng nếu Lương Tư Triết ném lời này lên người cậu, cậu cũng chỉ có thể cười nói một câu: “Anh yên tâm, Lương Tư Triết đã mua bảo hiểm tai nạn với số tiền bảo hiểm cao nhất.”
Hai người kẻ xướng người họa, tuy là nói đùa, nhưng cuối cùng Chu Đình cũng bớt lo lắng, hứa trận tiếp theo sẽ đánh thật.
Trước khi lên võ đài lần nữa Lương Tư Triết nói với Đỗ Truy: “Đạo diễn Đỗ anh đừng hô, chúng tôi đánh thử một lần xem thế nào.”
Hai người lên võ đài, cúi người bày tư thế xong, Lương Tư Triết dứt khoát tung nắm đấm, Chu Đình là cựu võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp phản ứng nhanh chóng, lập tức dùng găng tay bảo vệ mặt, găng tay va chạm, Chu Đình có thể cảm nhận được Lương Tư Triết không giữ lại sức, tung một cú đấm mạnh, là đánh thật.
Gã đang do dự có nên đánh thật với Lương Tư Triết hay không, trong chốc lát Lương Tư Triết lại đánh một cú nữa, lần này Chu Đình nhanh chóng hạ thấp người tránh đi.
Diễn viên quần chúng dưới võ đài mới đầu không rõ lắm, chưa hiểu rõ rốt cuộc quay hay chưa, nhưng sự chú ý của họ nhanh chóng bị trên võ đài thu hút, lần này đánh thật khác hẳn với cảnh quay mấy phút trước, biến thành Chu Đình liên tục lùi lại, Lương Tư Triết ép sát từng bước.
Có người lớn tiếng hét “Hay”, âm thanh kia hình như phấn khích hơn lúc quay phim, tinh thần của diễn viên quần chúng được đẩy lên, không cần Đỗ Truy hô “A”, tiếng gầm dưới võ đài đã bắt đầu ồn ào.
Từng cú đấm dày đặc như mưa rơi đánh tới, lực độ và tốc độ của Lương Tư Triết đều khiến Chu Đình kinh ngạc, gã vốn cho rằng có thể thoải mái đối phó.

Nhưng không ngờ dưới tình huống bị ép sát từng bước này, gã lại không tìm được cơ hội có thể ra tay đánh trả, thế là chẳng mấy chốc trong lúc lùi lại gã đã bị ép đến trước dây thừng trên võ đài.
Lúc này Lương Tư Triết mới thu tay lại, anh tháo găng tay quyền anh, lấy bảo vệ răng ra, lại giơ tay lau mồ hôi chảy đến cằm: “Tốt xấu gì tôi cũng luyện quyền anh hơn một tháng, không yếu như anh nghĩ đâu, anh cứ đánh thật, tôi sẽ phòng thủ tốt.”
Chu Đình liên tục gật đầu, trước khi quay Đỗ Truy đã nói Lương Tư Triết từng luyện quyền anh, nhưng gã không coi ra gì, vừa rồi mới nhận ra người trước mắt này không phải Tiểu Mãn bị đè nén đến mức không thể thở, không phải Lý Nhập có đam mê đảo trang, không phải Lục Hà Xuyên không phản kháng được, cũng không phải siêu sao Lương Tư Triết khiến người ta có cảm giác xa cách.

Anh chính là Bành, võ sĩ quyền anh dưới lòng đất như một con chó hoang, mặc dù động tác không tiêu chuẩn như võ sĩ chuyên nghiệp, nhưng trên người có khí thế không buồn đếm xỉa cũng chẳng tiếc mạng.
Lúc quay lại, cuối cùng Chu Đình tìm được trạng thái, gã bỏ lo lắng, ép Lương Tư Triết đến trước lan can võ đài, cú đấm nặng nề rơi xuống.
Tiểu Mãnh xen lẫn trong đám người, chen đến trước võ đài hét: “Bố ơi mau tránh đi, bố ơi mau chạy đi… Chú đừng đánh bố cháu!”

Sau lưng Lương Tư Triết dựa vào lan can, Chu Đình đánh một cú đấm, khiến sau lưng anh cong thành một cây cung, trong cổ rên lên một tiếng đau đớn.
Âm thanh này khiến Chu Đình hoảng loạn một giây, ngay sau đó lập tức dừng lại hỏi: “Vừa rồi tôi có đánh anh bị thương không?”
Lương Tư Triết hơi nhíu mày: “Đạo diễn Đỗ không hô cut, sao anh tự dừng?”
“Tôi cảm thấy cú đấm vừa rồi hình như tôi đánh vào anh…”
Đỗ Truy đứng dậy từ sau máy quan sát, đi đến trước võ đài hỏi: “Trận này rất tốt, sao lại dừng rồi?”
Diễn viên quần chúng bên dưới cũng không rõ lắm, hỗn loạn cả lên, cảm xúc vừa ấp ủ ra của Tiểu Mãnh bị cắt ngang, nó hét lên: “Anh Tư Triết bị đánh rồi!”
Tào Diệp cũng đi tới, nhìn về phía Lương Tư Triết, Lương Tư Triết nở nụ cười với cậu, thoạt nhìn không giống bị thương, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì tai nạn này, cảnh này lại phải quay lại.
Quay liên tục mấy lần, luôn có tai nạn xảy ra.

Sau mấy lần, hứng thú của diễn viên quần chúng rõ ràng không cao như lúc đầu, cảm xúc của Tiểu Mãnh liên tục bị làm gián đoạn, ngày càng khó nhập vai, quay phim bắt đầu tiến vào giai đoạn giằng co, dường như không thể tiếp tục.
Càng nôn nóng, Chu Đình càng không có cách nào nhập vai, ngoại trừ Lương Tư Triết, ở hiện trường hình như trạng thái đều rất kém.
Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết bị đẩy lên lan can, chịu từng cú đấm, cậu ra khỏi chỗ quay phim, đốt điếu thuốc hút.
Đỗ Truy lại hô “Cut”, thấy Chu Đình không nhập tâm, diễn viên quần chúng cũng lộ vẻ mệt mỏi, đành phải tạm dừng quay phim, để mọi người nghỉ ngơi một lát.
Tào Diệp dụi tắt điếu thuốc, đi đến trước võ đài, Lương Tư Triết quỳ một gối ngồi xổm trên võ đài cao hơn một mét, cúi đầu nhìn cậu: “Không phải nói bỏ thuốc với anh à?”
“Vừa rồi anh có bị thương không?” Ánh mắt Tào Diệp rơi trên hông anh.
“Không sao,” Lương Tư Triết vươn tay xoa tóc cậu, “Nơi công cộng, thu bớt ánh mắt lại.”
“… Em nhìn xem anh có bị thương không!” Tào Diệp lại cáu, thấy Lương Tư Triết nhìn cậu cười, dừng một lát, anh lại nhìn diễn viên quần chúng mệt mỏi ngồi la liệt đầy đất, không ai nhìn sang.

Mấy lần quay vừa rồi, tất cả mọi người gào sắp khàn cả họng rồi, nhân viên công tác của đoàn phim cầm kẹo nhuận họng đi tới, diễn viên quần chúng đang chia kẹo.
“Trạng thái này có quay được không?” Tào Diệp hỏi, mặc dù biết phim là vậy, được mài ra từ vô số cảnh, nhưng thật sự ở trong đoàn phim cả buổi chiều, cậu vẫn không khỏi cảm thấy nóng nảy, nhất là, bạn trai cậu còn bị đánh hết lần này đến lần khác, trông có vẻ… rất đau.
“Nếu không ngày mai lại quay nhé,” Tào Diệp nói, “Cũng không cần kịp tiến độ đến thế, bảo Chu Đình trở về tìm trạng thái, diễn viên quần chúng cũng hồi phục tinh lực, hoặc là, có nên dùng thế thân không?”
Lương Tư Triết cười: “Tào Diệp em… mềm lòng thế, năm đó còn nói muốn làm đạo diễn, làm đạo diễn cũng không thể mềm lòng như em được.”
“Vậy cứ giày vò hết lần này đến lần khác?” Tào Diệp hỏi anh.
Lương Tư Triết không trực tiếp trả lời mà nhìn cậu hỏi: “Em cảm thấy vừa rồi hiệu quả của trận nào tốt nhất?”

Tào Diệp suy nghĩ, không nói bất kỳ trận nào đã quay, ngược lại nói: “Trận chưa hô action ấy.” Ý cậu là đoạn Lương Tư Triết đánh Chu Đình, ngẫu hứng, không viết trong kịch bản.
“Anh cũng nghĩ thế,” Lương Tư Triết nhìn diễn viên quần chúng dưới đài, “Cho nên anh đang nghĩ, thay vì giày vò diễn viên quần chúng và bạn nhỏ nhiều lần như vậy, làm gián đoạn cảm xúc của họ, còn không bằng thử quay một lèo, trước tiên bắt được cảm xúc của họ, về phần cảnh trên võ đài, thật ra có thể bù vào hậu kỳ.”
“Ý anh là long take[1]?” Tào Diệp suy nghĩ đề nghị của anh, “Cũng là cách hay, nhưng phải bố trí lại vị trí máy ở hiện trường, yêu cầu với người quay phim cũng cao hơn… Vả lại, thực sự khó khăn hơn cho anh và Chu Đình để dẫn diễn viên quần chúng dưới đài và Tiểu Mãnh nhập vai.”
[1] Thuật ngữ cú máy dài (long take, continuous shot) nhằm chỉ bất kỳ trường đoạn phim nào được thực hiện bằng việc quay không gián đoạn cho đến khi chuyển sang cảnh khác.
“Bảo Chu Đình đánh như một trận đấu quyền anh thật sự, không cho anh ta nhiều khuôn sáo gò bó như thế, có lẽ anh ta sẽ phát huy tự nhiên hơn.

Em cảm thấy được không?”
“Được thì được, nhưng…” Tào Diệp nhìn Lương Tư Triết, “Bảo anh ta đánh như trận đấu quyền anh thật, anh chống đỡ được không?”
“Thử xem sao.” Lương Tư Triết nói xong thấy Đỗ Truy nhìn về phía này, anh giơ tay lên vẫy vẫy, đợi Đỗ Truy đi tới, anh nói, “Tôi vừa thương lượng với Tào Diệp, cảm thấy có thể thử long take.”
Lương Tư Triết từng làm đạo diễn, mặc dù danh tiếng trong khán giả và doanh thu phòng vé đều thất bại, nhưng giới chuyên môn đánh giá phim này khá tốt, anh đứng ở góc nhìn của đạo diễn phân tích tính khả thi của long take, Đỗ Truy nghe xong cũng cảm thấy có thể thử xem sao.
Sau đó Đỗ Truy gọi Chu Đình đến, bảo gã hoàn toàn vứt bỏ kịch bản, đánh như một trận đấu quyền anh.
Chu Đình nói ra lo lắng: “Nhưng trong kịch bản viết ngay từ đầu Bành đã bị ép đến đường cùng, cuối cùng đụng đáy bắn ngược, thắng trận đấu này mà? Vậy đánh đến khi nào thì tôi nên thu tay, từ trạng thái tấn công chuyển sang trạng thái phòng thủ?”
“Anh không cần quan tâm chuyện này,” Lương Tư Triết nói, “Anh cứ đánh với tôi là được.”
Một tiếng sau, Đỗ Truy bố trí lại vị trí máy, nói về cảnh quay một lần nữa với diễn viên quần chúng và Tiểu Mãnh, nói rằng trận trên võ đài sẽ lật đổ sắp xếp vốn có trong kịch bản, là một trận đánh thật.
Diễn viên quần chúng không hứng thú lắm, chỉ xem lời nói của Đỗ Truy như lý do cổ động lòng người.
Nhưng trên võ đài Lương Tư Triết và Chu Đình đã bày tư thế, khác với kịch bản, lần này lại là Lương Tư Triết ra đấm trước, anh vứt bỏ kịch bản trước, khiến Chu Đình và diễn viên quần chúng tin rằng lần này là đánh thật.
Chu Đình giơ găng tay lên bảo vệ đầu, sau khi lùi lại mấy bước, gã tìm đúng khe hở để tấn công, vung nắm đấm ra, đảo ngược thế yếu.
Lương Tư Triết không lập tức lùi lại liên tục như trong kịch bản, trong lúc bảo vệ mặt mình anh dứt khoát tung cú đấm lần nữa, lúc đối phương ngửa ra sau tránh đi, anh hạ thấp người quét chân, ngáng chân Chu Đình ngã nửa mét.
Trong nháy mắt, Chu Đình trên võ đài và diễn viên đều nhận ra Lương Tư Triết thực sự không làm theo kịch bản, anh đánh thật.
Kỹ thuật đấm bốc mà anh dùng đã khơi dậy khát vọng chiến thắng của võ sĩ quyền anh Chu Đình, cảm xúc của Chu Đình được huy động, sau khi lăn một vòng trên đất gã nhào tới ôm chân Lương Tư Triết, dùng cùi chỏ đánh một cú vào đầu gối anh.
Nhưng Lương Tư Triết linh hoạt hơn tưởng tượng của gã rất nhiều, cong đầu gối lên đồng thời thuận thế dùng chân khóa Chu Đình lại, nâng người nửa quỳ cho Chu Đình một đấm sau lưng.
Trận đấu trên võ đài bắt đầu trình diễn, cảm xúc của diễn viên quần chúng dưới sân khấu cũng lập tức được khuấy động.
Lúc này giọng Đỗ Truy mới vang lên trong loa: “A!”
Ánh sáng trong trường quay ảm đạm, tạo nên bầu không khí quyết đầu cuồng loạn trên võ đài dưới lòng đất.
Những người đàn ông dưới võ đài để trần hai vai, quơ cánh tay, khàn giọng hét hai người trên võ đài, phát tiết tinh lực quá thịnh không có chỗ thả ra.

Rác rưởi, lời thô tục và mồ hôi tràn ngập trên sàn đấu quyền anh dưới lòng đất.

Màn hình điện tử đơn sơ trên đài hiển thị mức đặt cược, số tiền bên đối phương cao hơn bên Bành rất nhiều.
Giọng nói dưới đài lúc trầm lúc bổng:
“Đánh đi!”
“Dùng lực, đừng giống như đàn bà!”
“Chưa ăn cơm hả?! Chán chết!”
Giọng của Tiểu Mãnh bị che trong đám người, nó đứng ở hàng đầu tiên nhảy lên hét: “Bố ơi cố lên! Bố ơi đánh hắn!”
Bành dùng găng tay quyền anh che mặt, đối thủ đánh hết cú đấm này đến cú đấm khác, khiến hắn liên tục lùi lại, bị ép đến dây thừng trên võ đài.
Khán giả thấy sắp phân thắng bại rồi, tiếng hò hét lập tức trở nên sôi trào: “Đánh hắn, hay! Đánh sấp hắn, mạnh lên!”
Bành bị đè trên lan can võ đài, nắm đấm của đối phương không hề giữ lại lực nện xuống.
Giọng Tiểu Mãnh xen lẫn tiếng khóc: “Bố ơi cố lên! Bố ơi cố lên…” Nó nắm lấy lan can muốn leo lên, “Đừng đánh bố cháu, đừng đánh nữa…”
Nhân viên sàn đấu quyền anh đi tới, xách cổ áo nó lôi nó xuống.
Trên màn hình điện tử, số tiền đặt cược của võ sĩ đối phương nhanh chóng tăng lên, chênh lệch hai bên ngày càng rõ ràng.
Chỉ cần nhịn mấy giây nữa, là có thể lấy được số tiền đã bàn với ông chủ võ đài quyền anh.
Lúc này tiếng la khóc khàn giọng kiệt lực của Tiểu Mãnh xuyên qua đám người ồn vào truyền đến tai hắn: “Chú đừng đánh bố cháu, cháu xin chú, chú đừng đánh bố,” Nó bám vào dây thừng võ đài, “Bố cháu sẽ chết…”
Bành cúi người, trốn sau bao tay quyền anh, đột nhiên đầu phát lực, húc vào phần bụng của đối phương, sau đó hung tợn tung nắm đấm, một đấm đánh lên cằm đối phương, một đấm này vừa nhanh vừa ác, trực tiếp đánh bay bảo vệ răng của đối phương ra ngoài.
Dưới võ đài yên tĩnh một giây, ngay sau đó khán giả nhận ra đánh cược sai rồi, hùng hùng hổ hổ đặt tiền cược sang phía Bành nhiều hơn.
Hai người trên võ đài quần nhau, Bành dùng đầu gối chống eo đối phương, nắm đấm nện xuống như mưa, đánh cho đối phương ôm chặt đầu, không còn sức đánh trả.
“Cut!” Đỗ Truy sau máy quan sát hô lên.
Cảnh này cuối cùng quay suôn sẻ một cách bất ngờ, bầu không khí của diễn viên quần chúng đều sôi sục hơn mấy cảnh trước, cảm xúc của Tiểu Mãnh cũng rất đúng, mãi cho đến khi Đỗ Truy hô dừng, Tiểu Mãnh đã khóc nấc lên.
Đỗ Truy đi tới, nói vào loa: “Cảnh này mọi người đều rất tốt! Nghỉ ngơi một lát, lát nữa chúng ta quay bù mấy cảnh đặc tả là có thể kết thúc công việc.”
Anh ta nói xong ngẩng đầu lên nhìn Lương Tư Triết và Chu Đình trên võ đài: “Không bị thương chứ? Hiện quả cảnh này rất tốt, Chu Đình phát huy rất tự nhiên.”
“Thật ra tôi không phát huy gì cả…” Chu Đình chột dạ gãi đầu, “Chỉ đi theo anh Lương, hoàn toàn không nhìn ra anh chỉ luyện quyền anh một tháng.”
“Đừng tưởng tôi không nhìn ra phần sau anh không dùng hết lực với tôi.” Lương Tư Triết cười, tháo găng tay đưa cho Tống Thanh Ngôn, lại nhận nước cô đưa tới, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Tống Thanh Ngôn lại đưa khăn mặt cho anh, Lương Tư Triết cầm khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và cổ, rồi vắt khăn mặt trên cổ.
Anh cầm nước, đi tới cùng xem hình ảnh trong máy quan sát với Tào Diệp: “Trận vừa rồi được không?”
“Tốt lắm rồi, quay bổ sung mấy cảnh nữa là được,” Tào Diệp nghiêng mặt sang, cụp mắt nhìn thoáng qua, “Vừa rồi Chu Đình đánh vào eo anh đúng không? Bị thương không?”
Lương Tư Triết cầm cổ tay cậu đi đến phòng nghỉ: “Qua đây với anh.” Lại gọi, “Tống Thanh Ngôn.”

“Dạ.” Tống Thanh Ngôn đi theo.
“Mang theo thuốc xịt không?” Lương Tư Triết vừa đi vừa hỏi.
“Thuốc xịt gì? Vết bầm bị thương?” Chân Tống Thanh Ngôn không dài bằng hai người họ, chạy chậm đuổi theo, “Anh Tư Triết anh bị thương à?”
“Suỵt,” Lương Tư Triết quay đầu, đặt ngón trỏ trước môi, sau đó đẩy cửa phòng nghỉ ra, “Em tìm thuốc xịt đi.”
“Bị thương thì che giấu thế nào,” Tào Diệp quay đầu hỏi Tống Thanh Ngôn, “Trước kia anh ấy cũng vậy?”
Tống Thanh Ngôn đang đứng bên cái ghế cạnh cửa sổ, cúi người tìm thuốc xịt, nghe vậy đáp một tiếng: “Cũng không phải.”
Lương Tư Triết liếc cậu một cái: “Vết thương khác thì thôi, bị thương eo có thể tùy tiện nói à?”
Anh nhỏ giọng, ban đầu chỉ muốn cho Tào Diệp nghe rõ, nhưng không gian phòng nghỉ không lớn, Tống Thanh Ngôn chạy tới đưa thuốc xịt cho anh, nhất thời nghe toàn bộ.
Tống Thanh Ngôn lập tức nhận ra hình như Lương Tư Triết vừa mới nói bậy với Tào Diệp, cô vội ho một tiếng, lấy cớ bên ngoài có việc rồi vội vàng chuồn đi.
Tào Diệp cảm thấy hình như Tống Thanh Ngôn đã hiểu lầm gì đó, nhưng cậu không kịp so đo chuyện này, hỏi Lương Tư Triết: “Nghiêm trọng không? Có cần đến bệnh viện không anh?”
Tay Lương Tư Triết ấn sau lưng một cái: “Ấn như thế cũng không nghiêm trọng, nhưng nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến phương diện khác, nếu không đêm nay em cho anh thử xem?”
Anh vẫn có tâm trạng nói đùa, thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm, Tào Diệp cười nói: “Anh biến đi, ở dưới cũng thử được,” Lại hỏi, “Rốt cuộc có nghiêm trọng không?”
“Cũng không tính là nghiêm trọng, hơi trật một tí,” Lương Tư Triết ném thuốc xịt cho Tào Diệp, “Xịt giúp anh.”
Trên người Lương Tư Triết đổ rất nhiều mồ hôi, mồ hôi phủ trên cơ thể anh.

Anh vai rộng chân dài, khung xương cao to, không phải dáng người bắp thịt cuồn cuộn, lúc để trần thân trên có thể nhìn thấy cơ bắp đẹp đẽ phủ lên xương cốt.
“Xịt chỗ nào?” Ngón tay Tào Diệp đặt lên hông anh, “Chỗ này?”
“Được.”
“Hay là xuống dưới?” Ngón tay Tào Diệp chui vào lưng quần anh, thò xuống dưới.
Lương Tư Triết cười: “Tùy em.” Sau đó nghiêng mặt sang trao một nụ hôn với Tào Diệp, lại nhanh chóng tách ra.
Đoàn phim nhiều người nhiều miệng, Tào Diệp không có ý định làm gì ở đây.

Cậu cầm chai xịt lắc lắc, đoạn xịt lên hông Lương Tư Triết.
Cửa vang lên tiếng bước chân, Đỗ Truy đẩy cửa đi vào: “Tư Triết, lát nữa chúng ta xác định cảnh quay bổ sung ngày mai…” Anh ta còn chưa dứt lời thì nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, ngay sau đó đóng “Rầm” cửa lại.
“Ơ –– ” Tào Diệp vừa lên tiếng, Đỗ Truy ngoài cửa đã nói, “À thì, lát nữa các anh đến tìm tôi.”
Tiếng bước chân xa dần, cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra.
Mười năm trước, trong studio thử vai, cảnh này hình như cũng đã xảy ra.
Một lúc sau, Lương Tư Triết nhàn nhã mở miệng: “Tào Diệp, anh kiểm tra em chút nhé, mèo mả gà đồng có nghĩa là gì nào?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi