MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lúc máy bay đến Bắc Kinh đã hơn mười giờ đêm.
Hai người đều nhắm mắt dựa vào lưng ghế, Tào Diệp uống say chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ, nhưng Lương Tư Triết lại không ngủ được.
Khi mỗi bộ phim đóng máy anh đều sẽ có một cảm giác trống rỗng mất mát vô cớ, rời khỏi cuộc sống đầy ắp và phong phú của nhân vật, rơi vào cuộc sống nhìn như náo nhiệt thật ra cực kỳ nhàm chán của mình, cảm giác tương phản này không hề khiến người ta vui sướng.
Nhưng lần này nguyên nhân không ngủ được lại khác trước kia.

Lương Tư Triết đang nghĩ đến ánh đèn flash sáng lên trong nháy mắt ở bên kia đường, nó có nghĩa như ranh giới giữa đoàn phim và thế giới bên ngoài.
Đoàn phim phải đảm bảo tính bí mật của quá trình quay, cho nên trường quay bình thường sẽ được phong tỏa, hơn nữa trong lúc phong tỏa quay phim, cũng sẽ không có nhiều paparazzi kiên nhẫn tiếp tục ngồi chờ.

Nhưng sau khi rời khỏi đoàn phim mọi thứ đều không biết được, thứ anh và Tào Diệp sẽ nghênh đón không chỉ là thế giới hai người mà còn có khả năng bị lộ ra bất cứ lúc nào.
Lương Tư Triết nổi tiếng từ năm mười chín tuổi đến nay, luôn bị ống kính và paparazzi vây quanh, từ lâu đã tập mãi thành quen với chuyện chụp lén này.

Trước kia yêu đương vài lần cũng từng bị chụp lén, nhưng anh chưa từng coi là chuyện to tát, anh khinh thường việc che che giấu giấu tình yêu, nhưng tình cảm chưa đến mức đó, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ gióng trống khua chiêng công khai.
Nhưng lần này bị chụp lén anh lại hơi bực bội, Tào Diệp không phải nhân vật công chúng, hơn nữa hình như có phần kháng cự việc xuất hiện trước mặt công chúng.

Hai năm trước có bữa tiệc trong ngành mời Lomond tham dự, Tào Diệp chưa từng lộ mặt, vẫn luôn là Trình Đoan đại diện Lomond tham gia với thân phận phó tổng giám đốc.
Lương Tư Triết chưa từng nghĩ đến việc công khai chuyện tình cảm với Tào Diệp.

Từ khi còn nhỏ tuổi, anh đã xuất hiện trước ống kính, trở nên chững chạc, thông suốt, thành thạo, anh biết trong ống kính nguy hiểm cỡ nào, cho nên từ đầu đến cuối anh hy vọng Tào Diệp có thể hồn nhiên, tùy hứng, muốn làm gì thì làm, trở thành “từ trái nghĩa” với anh.
Có thể suy ra, nếu như chuyện tình cảm của anh và Tào Diệp thật sự bị truyền thông tiết lộ, vậy những gì liên quan đến Tào Diệp, Tào Tu Viễn, Lê Du, thậm chí là Chương Minh Hàm đã bị công chúng lãng quên, đều sẽ bị đào sâu ba thước, một lần nữa hiện lên trước mặt công chúng, trở thành chủ đề bị bàn tán sôi nổi.
Nhưng cho dù lần này có kinh nhưng không hiểm không bị phanh phui, thì chuyện tình cảm của anh và Tào Diệp có thể giấu giếm trong tầm mắt của công chúng bao lâu? Cho dù có thể giấu mãi, dưới hình thức ở chung che giấu trốn tránh này, liệu có một ngày, họ sẽ mệt mỏi khi phải đương đầu với mọi thứ trước mắt, thậm chí liên lụy đến đoạn tình cảm này?
Lương Tư Triết nhíu mày lại, chỗ sâu trong não không ngừng có điểm sáng sáng lên, giống như ánh đèn flash kéo dài không dứt trong cuộc sống của anh những năm này.

“Anh Tư Triết.” Giọng Tống Thanh Ngôn vang lên bên tai anh.
Lương Tư Triết mở mắt ra, giọng nói của Tống Thanh Ngôn lẫn trong tiếng ù ù to đùng của máy bay, “Máy bay sắp hạ cánh rồi.”
“Ừ.” Lương Tư Triết ngồi thẳng người, giơ tay bóp ấn đường.
Thấy Tào Diệp đeo bịt mắt ngủ bên cạnh, Tống Thanh Ngôn ngồi xổm bên cạnh, nhỏ giọng nói với Lương Tư Triết: “Chị Vân Sơ đã liên lạc trước với hậu cần mặt đất của sân bay, lát nữa chúng ta đi lối đi VIP.” Lại đưa áo khoác và khẩu trang cho Lương Tư Triết, “Anh có cần những thứ này không?”
Lương Tư Triết nhận lấy, “Đưa anh.”
Tống Thanh Ngôn ngồi về ghế sau, Lương Tư Triết dựa vào lưng ghế, nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp.
Tào Diệp đeo bịt mắt che ánh sáng, trông ngủ rất ngon, hít thở đều đều, ngực nhẹ nhàng lên xuống, bởi vì uống say nên đôi má dưới bịt mắt hơi đỏ.
Lương Tư Triết nhìn cậu một lát, đoạn giơ tay vỗ nhẹ mặt Tào Diệp hai cái: “Tào Diệp, dậy đi.”
Tào Diệp mơ hồ đáp một tiếng, đầu cử động nhưng chưa tỉnh, mặt nghiêng sang bên khác.
Máy bay tiếp xúc với mặt đất, bắt đầu trượt đi rất nhanh, một lát sau Lương Tư Triết lại gọi Tào Diệp lần nữa, lúc này Tào Diệp mới tỉnh dậy.

Cậu giơ tay tháo bịt mắt xuống, mí mắt giãy giụa một lát mới mở ra: “… Đến rồi?”
“Đến rồi,” Lương Tư Triết đặt áo khoác lên đùi cậu, “Mặc áo khoác vào đi.”
Tào Diệp say đến mức không tỉnh táo cho lắm, não vận hành chậm chạp, Lương Tư Triết bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó, cậu tháo dây an toàn, nhận lấy áo khoác, chống thành ghế đứng lên, mặc áo khoác lên người.
Sau khi mặc xong, Lương Tư Triết lại giơ tay kéo mũ trùm giúp cậu.
Viền mũ rộng thùng thình che kín tia sáng trước mắt, lúc này Tào Diệp mới chậm chạp phản ứng lại, Lương Tư Triết bảo cậu mặc cái áo khoác này là để phòng ngừa lát nữa bị chụp được.
“Vậy anh làm sao?” Cậu nhìn Lương Tư Triết.
Khoảng thời gian Lương Tư Triết quay phim, Tào Diệp đi tới đi lui giữa Lomond và phim trường, trong lúc đó còn đến nơi khác công tác mấy chuyến, gầy sọp hẳn đi.

Nửa đêm qua Tào Diệp đến khách sạn, là muốn đón Lương Tư Triết vào ngày đóng máy, thiếu ngủ lại thêm đêm nay say rượu, đôi mắt luôn tỉnh táo của cậu nổi lên tia máu rất rõ ràng.
“Anh đeo khẩu trang.” Lương Tư Triết nói, lại kéo mũ trùm xuống giúp cậu.
Lối đi VIP nối thẳng đến bãi đậu xe dưới đất, có lẽ bởi vì biết được tin tức bộ phim đóng máy nên có mấy fan không biết làm thế nào trà trộn vào bãi đậu xe VIP, đã nằm vùng ở gần đó từ lâu.

Lương Tư Triết vừa lộ diện đã có người giơ điện thoại lên gào to một tiếng: “Lương Tư Triết!”
Lương Tư Triết và Tào Diệp không dừng bước chân, tiếp tục đi về phía trước, bảo vệ sân bay bước nhanh đi theo hai bên, Tống Thanh Ngôn chạy chậm đến phía trước quẹt thẻ, lối đi theo đó mở ra, Lương Tư Triết và Tào Diệp đi vào.
Hứa Vân Sơ đứng ở bên cạnh xe thương vụ Mercedes, đã đợi một lúc lâu.
Tiếng bước chân vang lên từ xa, cái bóng được kéo dài tới trước.

Lương Tư Triết đeo khẩu trang màu đen, nhưng mái tóc dài và mặt mày sâu thẳm lộ ra ở bên ngoài, vẫn có thể khiến người ta dễ dàng nhận ra.

Thanh niên đi cùng anh mặc áo khoác của Lương Tư Triết, mũ trùm rộng thùng thình hắt bóng xuống, che hơn phân nửa gương mặt, nhưng Hứa Vân Sơ biết đó là Tào Diệp.
Cảnh này dường như đã quá quen thuộc, Hứa Vân Sơ nghĩ đến tấm ảnh lưu truyền rộng rãi, khiến Lương Tư Triết chịu đủ tranh cãi về xu hướng tính dục – hai thiếu niên sóng vai đi cạnh nhau, Lương Tư Triết dùng bàn tay che mặt của người kia.
Thiếu niên lớn lên thành thanh niên, xương cốt nhổ giò, vóc người đã từng gầy guộc bây giờ cũng trở nên cao ráo rắn chắc, rõ ràng không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng Hứa Vân Sơ bỗng nhiên nhắc chắn, thiếu niên đi cùng Lương Tư Triết mấy năm trước là Tào Diệp.
Vài năm trước Hứa Vân Sơ cũng từng can thiệp đến chuyện tình cảm của Lương Tư Triết, nhưng Lương Tư Triết chưa bao giờ chịu quản thúc, chưa bao giờ nghe cô.

Sau này họ cùng hủy hợp đồng với công ty quản lý ban đầu, sau khi từ người đại diện và nghệ sĩ đơn thuần biến thành quan hệ đối tác, Hứa Vân Sơ không nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh nữa.
Nhưng lần này lại khác, mặc dù Lương Tư Triết từng có tin đồn đồng tính, nhưng nếu thật sự phanh phui tin tức yêu đương đồng tính, dư luận sẽ phát triển theo hướng hoàn toàn không thể khống chế.

Nghĩ đến đây, Hứa Vân Sơ đã cảm thấy hơi đau đầu.
Lên xe, hai người ngồi vào ghế sau, Tào Diệp ngồi cạnh cửa sổ, Lương Tư Triết ngồi bên cạnh cậu.
Tào Diệp cởi mũ ra, trò chuyện vài câu qua loa với Hứa Vân Sơ, lại dựa vào lưng ghế tiếp tục ngủ, cậu loáng thoáng nghe thấy Lương Tư Triết nhỏ giọng trò chuyện với Hứa Vân Sơ ở ghế trước đang nghiêng người sang.
“Sau này định làm như thế nào?… Các cậu không định công khai nhỉ?”
“Chưa nghĩ xa đến thế… Đi nước nào hay bước đó thôi.”
Sau đó cơn buồn ngủ dâng lên, trước khi ngủ, Tào Diệp nghĩ, đúng rồi, sau này phải làm sao? Cậu và Lâm Huyễn yêu đương rất ngắn thôi đã bị truyền thông chụp được, Lương Tư Triết được paparazzi quan tâm hơn Lâm Huyễn, sau này liệu có bị chụp được không?

Có lẽ là uống say nên không biết trời cao đất rộng, cậu nghĩ vậy thì chụp đi, để toàn thế giới đều biết cậu và Lương Tư Triết yêu nhau.

Năm đó Lương Tư Triết yêu đương với Hồ Vũ Tư tất cả mọi người đều biết, không yêu đương với Lâm Huyễn vẫn được nhiều người nhận định là kim đồng ngọc nữ, tại sao hai người họ yêu đương thì phải che che giấu giấu?
Nghĩ như vậy, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Xe chạy đến cửa nhà Lương Tư Triết, tài xế giúp đỡ lấy vali, Tào Diệp và Lương Tư Triết mỗi người xách hai cái vali lên tầng.

Tào Diệp đi đằng trước, dùng vân tay mở khóa, kéo cửa đi vào.
Lương Tư Triết và Hứa Vân Sơ ở lại phòng khách đối chiếu lịch trình tiếp theo, Tào Diệp chưa hết buồn ngủ, ngồi bên cạnh nghe một lúc đã gật gù, Lương Tư Triết thấy cậu buồn ngủ díp mắt thì bảo cậu lên tầng ngủ trước.
Tào Diệp chào Hứa Vân Sơ một tiếng rồi lên tầng trước.
Đẩy cửa vào phòng Lương Tư Triết, Tào Diệp lại cảm thấy không buồn ngủ nữa.
Mặc dù đã đến nơi này hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu vào phòng Lương Tư Triết.
Trong phòng trang trí đơn giản, vị trí trong cùng đặt một cái giường rất rộng, đối diện giường là màn hình chiếu màu trắng treo trên tường.

Tào Diệp phỏng đoán có lẽ khi mất ngủ, Lương Tư Triết cũng dựa vào giường xem vài phim nhàm chán giống cậu.
Cậu đi vào ngồi lên giường, kéo cổ áo ngửi trên người mình, toàn mùi rượu, cũng hơi khó ngửi.

Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
So với căn phòng tắm dưới tầng của Tiểu Bạch nhỏ, căn phòng tắm này rõ ràng có “hơi người” hơn, sữa tắm và dầu gội đầu bày ra liếc mắt thấy ngay, bên trong có lắp một bồn tắm rất lớn.
Tào Diệp không có ý định ngâm tắm, cậu đứng dưới vòi tắm, cầm vòi hoa sen dội người.

Một lát sau, giọng Lương Tư Triết từ ngoài cửa truyền vào: “Trình Đoan gọi điện tới, anh đi vào đưa em nhé?”
“Anh nghe giúp em đi,” Tào Diệp nói, “Hỏi xem anh ta có chuyện gì.”
Lương Tư Triết vừa nghe điện thoại vừa đi vào phòng ngủ: “Sếp Trình?”
Trình Đoan gọi cuộc điện thoại này thật ra không có chuyện chính gì, chỉ muốn hỏi Tào Diệp về nhà chưa, lại thêm đánh cược với Lâm Ngạn, muốn dò la xem đêm nay họ có ở cùng nhau không.
Trình Đoan vốn muốn trêu ghẹo Tào Diệp hai câu, nhưng bên kia điện thoại là Lương Tư Triết, anh ta lập tức thu bớt giọng điệu: “Tôi cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi các cậu về đến nhà chưa, còn có, ngày mai sếp Tào có đến công ty không.”

“Đến nhà rồi,” Lương Tư Triết mở ngăn kéo, trống không, không có bao cũng không có dầu bôi trơn, “Về phần ngày mai em ấy có đến công ty hay không, lát nữa em ấy gọi điện trả lời cho anh.”
“Các cậu thật sự ở bên nhau rồi à? Tôi nói mà, gần đây sếp Tiểu Tào rảnh rỗi lại chạy đến Thượng Hải, tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy còn che che giấu giấu không chịu nói rõ.”
Lương Tư Triết đóng ngăn kéo lại: “Em ấy không chịu nói rõ?”
“Chuyện liên quan đến cậu, cậu ấy luôn rất mất tự nhiên,” Trình Đoan cười nói, “Đúng rồi, lần trước cậu ấy còn nói với tôi tuyệt đối sẽ không tiếp tục yêu đương với nghệ sĩ nổi tiếng, không ngờ lại phá lệ vì cậu.”
“Là vì bị chụp với Lâm Huyễn à?”
“Cậu cũng nhìn thấy tin tức kia?”
Hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.
Tào Diệp gọi trong phòng tắm: “Lương Tư Triết.”
Lương Tư Triết đi tới: “Sao thế?”
“Em quên cầm quần áo vào rồi.”
Lương Tư Triết nắm chốt cửa, xoay xuống, cửa không khóa, anh đẩy cửa đi vào.

Tào Diệp đứng dưới vòi tắm, đưa lưng về phía anh, giọt nước trượt xuống cơ lưng của cậu, dọc theo cột sống đến chỗ hõm eo, lại chảy xuống theo đường cong mông.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Tào Diệp xoay người, vươn tay về phía anh, muốn nhận quần áo.
Nhưng trên tay Lương Tư Triết không có quần áo, anh đi tới nắm chặt tay Tào Diệp, lại gần hôn cậu.
Trong miệng Tào Diệp có vị rượu vang đỏ rất nhạt, có chút ngọt lại hơi đắng.
Áo thun trên người Lương Tư Triết rất mỏng, lúc tới gần người Tào Diệp, nước trên người cậu đã thấm ướt áo thun, dán trên hông anh, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp.
Vị trí tiếp xúc nhanh chóng như được châm lửa, Tào Diệp duỗi tay mở dây lưng của Lương Tư Triết, nhưng ngón tay của Lương Tư Triết đã vòng ra sau lưng cậu, thò xuống dọc theo xương đuôi.
Tào Diệp uống say có xu thế ngoài mạnh trong yếu, rõ ràng đứng không vững, nhưng mọi hành động như đang nói cậu muốn làm Lương Tư Triết.
Phần lớn thời điểm họ đều có thể thương lượng thân thiện, nhưng đêm nay rõ ràng không phải như vậy, ai cũng muốn đè đối phương ở dưới.
Tào Diệp chân trần đứng trên sàn nhà gạch men, lúc lấn người muốn đè Lương Tư Triết lên tường thì dưới chân cậu trượt một cái, ngay sau đó bị Lương Tư Triết nắm lấy thời cơ, đè lên.
Tào Diệp uống say giống như nhiều năm trước, như con mèo không thể trêu, nhưng Lương Tư Triết càng muốn chọc.

Anh thích nghe tiếng chửi tục của Tào Diệp khi say, xen lẫn trong âm thanh rên rỉ, với anh mà nói nó là thuốc kích dục liều lượng cao.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi