MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Máy chiếu phim mở ra, trên màn hình hiện lên hình ảnh khởi động máy, Tào Diệp ngồi trên ghế sofa, ánh sáng màu lam đậm chiếu lên mặt cậu.
Lương Tư Triết chỉnh máy chiếu xong, đi tới ngồi bên cạnh cậu.
“Là video liên quan đến cái gì?” Tào Diệp không nén nổi tò mò hỏi.
“Em xem rồi biết.” Lương Tư Triết nói, đoạn cầm lấy điều khiển từ xa nhấn nút phát.
Trên màn hình chiếu nhảy ra hình ảnh, bối cảnh là một phòng luyện tập rộng rãi của dàn nhạc, bên tường đặt nhiều hộp nhạc cụ, giọng nói bên ngoài ống kính vang lên, là giọng đàn ông, nghe vào rất quen tai: “Cậu đặc biệt tới đây vì Tiểu Diệp à? Tôi nói mà, nhìn thấy cậu tôi thật sự giật mình,” Người đàn ông đi vào trong hình ảnh, ngồi trên một cái ghế, giơ tay chỉ ống kính, “Muốn ghi hình hả?”
Tào Diệp sửng sốt, người đàn ông trong hình là bạn trai khi còn sống của Lê Du, chú chỉ huy dàn nhạc kia.

Sau khi Lê Du qua đời, họ sống ở hai nước khác nhau, hai bên đều rất bận, chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi khi Tào Diệp đi công tác nước ngoài.
“Đúng là cho Tiểu Diệp xem,” Lương Tư Triết nói bên ngoài ống kính, “Ngài yên tâm, video sẽ không truyền ra ngoài.”
“À… Được, tôi từng nghe Lê Du nhắc đến cậu và Tiểu Diệp, nói rằng các cậu là bạn rất thân… Vừa rồi cậu nói là muốn hỏi cuộc hôn nhân trước của Lê Du đúng không? Thật ra tôi cũng không rõ cho lắm, chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện này.

Nhưng Lê Du có bạn cũ nhiều năm, là bạn đại học của cô ấy, bây giờ sống ở Nhật Bản, tôi nghĩ cô ấy biết sự thật…”
“Ngài có phương thức liên lạc của cô ấy không?”
“Cái này tôi thật sự không có, Tiểu Diệp có điện thoại của Lê Du, bên trong chắc sẽ lưu số.”
“Còn có cách nào khác lấy được số điện thoại của cô ấy không? Tôi muốn biết rõ ràng mọi chuyện rồi nói với cậu ấy.”
“Vậy à…” Lời nói của người đàn ông như đang trầm tư, lại cười một tiếng, “Cậu muốn cho nó ngạc nhiên phải không? Tôi biết mấy người bạn là bạn đại học của Lê Du, có lẽ họ có, tôi có thể hỏi giúp cậu.”
Video chuyển đến hình ảnh sân bay, điểm đến hiển thị là Nhật Bản.

Giọng nói ngoài ống kính lại vang lên, là tiếng “tút” chờ điện thoại kết nối, mấy giây sau trong điện thoại vang lên giọng phụ nữ, “Đúng, tôi là bạn của Lê Du, hôn nhân của cô ấy và đạo diễn Tào… Cậu là phóng viên hả?”
Máy bay xé tầng mây, nương theo âm thanh bên ngoài dần mơ hồ, tên phim trở nên rõ ràng – “Welcome to the world”.
Lúc này Tào Diệp mới nhận ra, Lương Tư Triết quay cho cậu một bộ phim ký sự.
Mà phim ký sự này, chắc có liên quan đến cuộc hôn nhân của Lê Du và Tào Tu Viễn, cũng có liên quan đến sự ra đời của cậu.
Trong bộ phim này Lương Tư Triết đến thăm ba người bạn thân của Lê Du lúc sinh thời.

Từng cuộc trò chuyện diễn ra, dần dần chắp vá ra sự thật cuộc hôn nhân năm nào của Lê Du và Tào Tu Viễn:
“Lê Du và Tào Tu Viễn… Họ quen nhau trong một Liên hoan phim, chuyện đã hai mươi mấy năm rồi, lúc ấy dàn nhạc của Lê Du được mời đến biểu diễn tại lễ khai mạc Liên hoan phim, Tào Tu Viễn mang theo tác phẩm đầu tay đến tham gia, họ đã quen nhau qua buổi lễ này.”
“Lê Du và Tào Tu Viễn gặp nhau sau sân khấu, sau đó họ nhanh chóng trò chuyện về phim của Tào Tu Viễn và khúc violin do Lê Du chơi.

Đêm đó Lê Du đã gọi điện thoại cho tôi, nói là cô ấy chưa bao giờ gặp được một người mới quen đã thân như thế, quả thực giống như số đã định sẵn trong đời… Đến giờ tôi vẫn nhớ giọng điệu của cô ấy trong điện thoại, là kiểu thiếu nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt điên cuồng…”
“Lần kia họ đã vui vẻ một tuần thì phải? Tôi nhớ lúc ấy Liên hoan phim kéo dài một tuần, dàn nhạc biểu diễn xong thì đều về trường học, nhưng Lê Du trốn học ở lại cùng Tào Tu Viễn, mãi cho đến khi Liên hoan phim kết thúc.

Sau khi về trường cô ấy nói về Tào Tu Viễn với chúng tôi, nói anh ta là một thiên tài, nói anh ta đẹp trai cỡ nào, tài năng biết mấy… Trời ạ, cô ấy sắp bị Tào Tu Viễn làm say mê rồi.

Lúc ấy Tào Tu Viễn vẫn chưa nổi tiếng, bọn tôi không biết anh ta, đều sợ ngây người, nhất trí cho rằng Lê Du điên rồi.”
“Sau đó thì họ tách ra, không không, không phải chia tay, chỉ là khi đó họ mới hai mươi tuổi, lúc ấy Lê Du phải ở lại trường đi học, mà Tào Tu Viễn cũng phải đến nơi khác quay phim, họ chỉ có thể tạm thời tách ra… Sau đó nữa, chắc là khoảng hai tháng sau, Lê Du đột nhiên nói với tôi cô ấy mang thai rồi.


Khi đó tôi hỏi Lê Du định làm như thế nào, cô ấy rất kiên định nói rằng muốn sinh đứa bé này ra, sau này còn vì thế mà bỏ học, suýt nữa cắt đứt quan hệ với người nhà… Cô ấy, trông thì rất hiền lành, nhưng một khi đưa ra quyết định thì không ai khuyên được.”
“Tào Tu Viễn hả… Lúc ấy thông tin không phát triển như bây giờ, Tào Tu Viễn lại quay phim ở nơi rất vắng vẻ, chắc họ liên lạc với nhau qua thư từ.

Nhưng tôi nhớ, Lê Du từng cho tôi xem một lá thư hồi âm của Tào Tu Viễn, tôi quên nội dung cụ thể của lá thư rồi, ý đại khái là mặc dù anh ta không thích trẻ con cho lắm, nhưng nếu Lê Du muốn sinh ra, anh ta cũng rất vui khi có thể nhìn thấy kết trái cho tình yêu của họ.”
“Cậu hỏi Tào Tu Viễn có yêu Lê Du không… Tôi cảm thấy chắc là có yêu, nếu không thì anh ta quay phim bận rộn như thế, sao lại lo viết thư cho Lê Du được? Nhưng, nói thật, tôi cảm thấy so với Lê Du, Tào Tu Viễn yêu phim hơn, dù sao trong lúc Lê Du mang thai, anh ta cũng chỉ đến thăm cô ấy vài lần thôi, mỗi lần ở lại rất ngắn ngủi, nhưng Lê Du vẫn rất vui.

Sau này cô ấy nói với tôi, mặc dù chín tháng mang thai số lần họ ở cùng nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong năm đó cô ấy đều ở trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, cô ấy khi đó à, là kiểu có tình uống nước cũng no…”
“Tại sao chia tay ư….

Thật ra khi đó Lê Du nói với tôi cũng rất trừu tượng, tôi tự tổng kết là… Vài tháng sau khi sinh con, bộ phim của Tào Tu Viễn cuối cùng cũng đóng máy, họ ở cùng nhau, vốn cho rằng sẽ nhanh chóng tìm lại cảm giác của một tuần ở Liên hoan phim, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào, nhưng Lê Du chợt phát hiện, tình yêu cuồng nhiệt dài đến hơn một năm trước đó đều dựa vào ảo tưởng của cô ấy mỹ hóa ra.

Tào Tu Viễn thật sự đúng là anh tuấn hơn nữa có tài năng, nhưng đồng thời cũng cố chấp tự phụ, gần như không xử lý tốt cuộc sống của mình, chứ đừng nhắc đến chăm sóc con nhỏ…”
“Sau khi trở về Lê Du nói với tôi, cô ấy và Tào Tu Viễn chỉ thích hợp yêu đương chứ không thích hợp sống chung, tôi nghĩ có lẽ cuộc sống chung ngắn ngủi này đã hao hết tình yêu của cô ấy… Hầy, nói như thế nào nhỉ, tình yêu của họ giống như pháo hoa, ngắn ngủi và nhiệt liệt cháy một lát, nhưng sau khi cháy hết thì biến thành tro tàn… Chắc là tuổi còn trẻ quá bốc đồng, lúc gặp nhau họ mới hai mươi tuổi, cũng không biết cuộc sống là gì.”
“Họ đã kết hôn, vào ngày cuối cùng của tuần lễ Liên hoan phim, họ giấu giếm tất cả mọi người đến giáo đường công chứng kết hôn.

Sau khi Tào Tu Viễn nổi tiếng, tấm ảnh lưu truyền rộng nhất đó là ảnh kết hôn với Lê Du, nó được chụp vào lúc đó.


Phải… thật điên rồ khi có cuộc hôn nhân chớp nhoáng như vậy, nhưng hai người đều làm nghệ thuật, đều rất cảm tính, cũng có thể hiểu được mà.

Tôi nghĩ thời điểm đó Lê Du là như thế, sau này vì con cô ấy mới trở nên trưởng thành.”
“Con à, sinh con ra đương nhiên Lê Du rất vui, tôi nhớ lúc đó Tào Tu Viễn cũng rất vui, cố ý ngồi máy bay trở về nhìn nó, dù sao lúc ấy tình yêu của họ vẫn còn mà, hơn nữa trông thằng bé rất kháu khỉnh, rất được người ta thích.”
“Sau khi họ chia tay cũng không hay liên lạc, biến thành người cũ thỉnh thoảng gặp nhau, ai sẽ có quá nhiều liên hệ với người cũ chứ? Nhưng cho dù chia tay, Lê Du vẫn rất thưởng thức Tào Tu Viễn, dù sao một tuần đó họ thật sự trò chuyện vui vẻ, chia tay cũng rất dứt khoát.

Có lẽ hai người đều nhận ra không thích hợp sống chung, hơn nữa Tào Tu Viễn thật sự là một thiên tài, Lê Du thưởng thức anh ta cũng bình thường.”
“Có lẽ chưa bao giờ hối hận, tôi không nhớ cô ấy từng nói mình hối hận.

Lê Du ấy mà, chỉ cần là chuyện tự mình quyết định thì sẽ không nói hối hận.

Nhưng lúc đó cô ấy rất lo lắng cũng là thật, dù sao một sinh mệnh nhỏ như thế, mới đầu cô ấy cũng không biết bế như thế nào, khi đó cô ấy luống cuống tay chân với em bé, thật sự là đáng thương lại buồn cười… Bởi vì khi đó rất lo lắng, cho nên cô ấy còn hỏi tôi phải chăng trước đó quyết định sinh con ra quá bốc đồng, tôi còn nói giờ cậu mới biết bốc đồng à.

Nhưng tôi nhớ lúc ấy Lê Du nói rằng cô ấy nhất định sẽ nuôi con lớn, để nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Sau khi chia tay với Tào Tu Viễn cô ấy cũng chưa bao giờ nói hối hận khi đã sinh con.

Cô ấy luôn đối xử với con rất tốt, nói như thế nào đây… Tôi vẫn cảm thấy là quá tốt, thậm chí hy sinh một vài cơ hội phát triển của mình.

Cậu đừng nhìn sau này Lê Du có chút tiếng tăm trên quốc tế, nhưng theo tôi thấy với tài năng của cô ấy, nếu không có con phân tán sự chú ý, cô ấy thậm chí có thể sánh vai với nghệ sĩ violin đỉnh cấp.”
“Hơn nữa, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến chuyện của cha với con, cậu biết tại sao không? Nguyên nhân rất khó tưởng tượng đấy… Bởi vì cô ấy sợ sau khi nói sự thật, con sẽ mất đi chờ mong với tình yêu, có vô lý không? Cô ấy lại nghĩ xa đến vậy… Nhưng cũng có thể hiểu được, khi đó Lê Du nói với tôi, mặc dù cuộc tình của cô ấy và Tào Tu Viễn chấm dứt không căm hận, nhưng khi cô ấy nhớ lại, vẫn cảm thấy đó là bảy ngày nở rộ đẹp nhất nhiệt liệt nhất trong cuộc đời cô ấy.


Cho nên Lê Du hy vọng sau khi con lớn lên, có thể hiểu được những thứ này, lại kể về quá khứ này với nó.”
“Trước khi lâm chung cô ấy đã nói hối hận khi sinh Tiểu Diệp? Không thể nào, tôi không nhớ cô ấy từng nói như vậy… Để tôi nhớ lại, hình như đã nói như thế trong điện thoại, nhưng không phải ý như cậu hiểu.

Lúc ấy Lê Du về nước, cũng không đi tìm Tào Tu Viễn bàn chuyện ly hôn như truyền thông đưa tin, họ đã chia tay từ lâu rồi, cô ấy bệnh nghiêm trọng như thế còn kiên trì về nước, thật ra là muốn nhờ Tào Tu Viễn sau này chăm sóc cho Tào Diệp.

Dù sao cha mẹ cô ấy cũng lớn tuổi rồi, cô ấy sợ sau khi mình đi không có ai chăm sóc và bảo vệ Tiểu Diệp.

Nhưng cô ấy không ngờ Tào Tu Viễn lại rơi vào chuyện dâm ô, hơn nữa sau khi nói với Tào Tu Viễn, cô ấy mới biết được chuyện mấy năm trước Tiểu Diệp tận mắt nhìn thấy anh ta lên giường với một người đàn ông khác.”
“Cho nên lúc ấy truyền thông chụp một tấm ảnh Lê Du rất sụp đổ, nói là vì tranh giành tài sản gì đó, thật ra không phải vậy.

Là vì lúc ấy hai người đã có sự khác biệt nghiêm trọng, Tào Tu Viễn nói Lê Du nên nói sự thật cho Tiểu Diệp ngay từ đầu, mà không phải để cậu ấy sống trong môi trường chân không không chịu nổi một đòn.”
“Khi đó Lê Du cũng nhận ra môi trường mình tạo ra cho Tào Diệp có vấn đề, cô ấy đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào nói chuyện này với Tiểu Diệp, mới có thể làm cho cậu ấy chấp nhận tất cả chuyện này một cách bình thản.

Nhưng sau đó tình hình sức khỏe của cô ấy đột nhiên trở nên rất tệ, chắc có liên quan với cảm xúc của Lê Du, và cũng có liên quan đến hai lần ngồi máy bay đường dài, đến sau đó cô ấy gần như đều là trạng thái hôn mê mỗi ngày.

Lúc tôi đến thăm Lê Du, cô ấy đã không còn sức nói chuyện, trí nhớ cũng trở nên rất kém, cho nên cô ấy có kể chuyện này cho Tiểu Diệp hay không tôi cũng không biết…”
“Không có gì, thật ra lúc Lê Du qua đời cũng có phóng viên đến hỏi tôi những chuyện này, nhưng tôi không đồng ý nhận phỏng vấn, dù sao người trong cuộc cũng chưa từng công khai nói chuyện này… Phải rồi, tôi và con gái đều là fan của cậu, có thể mời cậu chụp với tôi một tấm ảnh không?”
Cuộc trò chuyện với bạn thân của Lê Du đến đây, trong video Lương Tư Triết bắt tay với bạn thân của Lê Du, nói rằng sau này có cơ hội nhất định sẽ đến nhà thăm cùng với Tào Diệp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi