Bộ phận tuyên phát của Lomond đang họp vào buổi chiều, Trình Đoan chủ trì cuộc họp, Tào Diệp dự thính.
Cuộc họp đến phần cuối cùng, Trình Đoan đang sắp xếp nhiệm vụ sau đó, trong phòng họp bỗng nhiên náo loạn.
“Sao vậy?” Trình Đoan ngước mắt, nhìn về phía những người quanh bàn tròn.
Có người xì xào bàn tán, nháy mắt với nhau, nhưng không dám lên tiếng.
“Lương Tư Triết đến rồi!” Không biết ai hét một tiếng.
“–– Còn dắt theo chó.” Lập tức có người nói tiếp.
Ngay sau đó mọi người trong phòng đều cười ra tiếng, vừa cười khẽ vừa nhìn về phía Tào Diệp, quan sát biểu cảm trên mặt cậu.
Sếp tổng của công ty và ảnh đế Lương Tư Triết bị nghi ngờ là yêu đương, chuyện này đã lan truyền như mưa gió, từ lâu đã không còn là bí mật.
Năm ngoái Lomond niêm yết, Lương Tư Triết còn đi cùng Tào Diệp đến NASDAQ(1) gõ chuông với thân phận cổ đông, ảnh chụp hiện trường lúc ấy còn lên hot search.
(1) NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ
Trình Đoan nhướng mày, xoay mặt nhìn về phía Tào Diệp.
Tào Diệp cúi đầu nhìn điện thoại, trong nhóm của công ty, có người chụp ảnh gửi vào.
Lương Tư Triết trong tấm ảnh mặc áo khoác dài qua đầu gối, dắt Caesar nhỏ đi vào Lomond.
Lương Tư Triết đi ở đằng trước dáng cao chân dài, Caesar nhỏ theo sau diễu võ dương oai.
Đầu năm Lomond cập nhật quy định chế độ, cho phép mang chó đi làm, nhưng đến nay vẫn chưa có ai làm, không ngờ người đầu tiên dắt chó vào Lomond lại là cổ ĐSu màn Lương Tư Triết.
“Ờ,” Tào Diệp đứng lên, vẻ mặt như thường nói, “Nếu đã họp xong rồi vậy tôi rút lui trước đây.”
“Ơ, thế đã ngồi không yên rồi.” Trình Đoan trêu nói một câu.
Trong phòng họp lập tức vang lên tiếng cười, quản lý dự án cũng đến tham gia náo nhiệt: “Thanh niên mà, tiểu biệt thắng tân hôn.”
Tào Diệp đứng lên đi đến cạnh cửa, nghe vậy bước chân dừng lại, quay đầu cười nói: “Nghiêm túc họp,” lại chỉ trần nhà, “Không được tám chuyện sau lưng, có camera kìa.”
Không ai xem camera là chuyện to tát, cửa vừa đóng lại thì tiếng bàn luận xôn xao lập tức không ép được:
“Hôm qua vừa đóng máy, hôm nay đã đến rồi.”
“Chiều hôm qua sếp Tào đi rất sớm để đón máy bay, anh không biết à?”
“Tối qua Lương Tư Triết còn khoe chó trên weibo mà… Anh có chú ý đến background phòng khách không? Hình như là trong nhà sếp Tào.”
“À, chuyện này có gì hiếm lạ, hai người họ sống chung từ lâu rồi…”
Mấy phút sau, Trình Đoan hóng chuyện xong rồi, nắm hờ tay chống trên môi “khụ” một tiếng, lúc này trong phòng họp mới dần yên tĩnh lại.
Tào Diệp đi qua hành lang đến văn phòng, đẩy cửa đi vào, Lương Tư Triết đang dựa vào bàn làm việc, cầm mũ lưỡi trai trêu Caesar nhỏ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Caesar nhỏ quay đầu nhào về phía Tào Diệp.
Caesar nhỏ được cho ăn đến mức phì ra, lúc nhào lên người chưa bao giờ giữ lại lực, Tào Diệp bị nhào đến mức lùi người lại, cúi người sờ đầu nó: “Này, mày vẫn cảm thấy mình là cún con đúng không?” Lại ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết, “Sao anh dẫn cả Caesar nhỏ đến?”
“Nó cứ đòi theo ra ngoài, nếu không cứ nhìn chằm chằm anh trông đến là tội,” Lương Tư Triết cười nói, “Người ta nói chó giống chủ, Tào Diệp con chó em chọn ngay cả ánh mắt cũng giống em…”
Tào Diệp đi tới, “Anh dám nói em giống chó, cẩn thận em cắn anh.”
“Em cắn anh ở đâu?”
“Anh muốn em cắn anh ở đâu?” Tào Diệp đi tới hôn Lương Tư Triết một cái, lại nhìn bên ngoài cửa sổ, “Nói là hôm nay có tuyết rơi, sao vẫn chưa rơi?”
Buổi tối đã hẹn Đinh Mão bàn chuyện, hai người ra khỏi văn phòng, bên Trình Đoan cũng vừa tan họp.
Trình Đoan vừa đi vừa trêu chó một lát, đoạn đứng thẳng người hỏi: “Hẹn với Đinh Mão bảy giờ mà, đi sớm vậy?”
Lương Tư Triết cười một tiếng: “Ừ, đến chờ tuyết.”
“Chờ tuyết? Tuyết đầu mùa năm nay chưa rơi, hôm nay thực sự sẽ rơi hả?”
Tào Diệp cười nói tiếp: “Nhiều người chờ quá, tuyết xấu hổ không rơi nữa.”
Hai người lái xe đến Nhân Tứ, bước xuống xe, cửa lớn của Uto không đóng chặt, bên dưới còn để lại khe hở cao nửa mét.
Trước đó Caesar nhỏ đã tới Uto, lúc này không cần Lương Tư Triết dắt, nó tự chạy lên cầu thang trước.
Tào Diệp đẩy cửa xe ra, gió thổi vào mặt, góc áo qua đầu gối bị gió thổi bay lên, cậu ngẩng đầu gọi với lên tầng một tiếng: “Đinh Mão ơi!”
“Đây đây,” Trên tầng có giọng nam vang lên, không phải Đinh Mão, “Xuống mở cửa ngay đây.”
Tiếng bước chân chạy chậm truyền đến, cửa từ từ nâng lên, nam sinh đi tới kéo cửa bên trong ra, “Anh Diệp, anh Tư Triết, sao hai anh đến sớm thế? Đinh Mão vẫn chưa đến, ra ngoài bàn chuyện rồi, hai anh phải đợi một lát.”
“Không vội,” Tào Diệp nói, “Các cậu vẫn đang cắt phim trên tầng?”
“Không, cắt ra một bản rồi, bây giờ đang thảo luận.”
“Hiệu suất tốt đấy.” Lương Tư Triết nói.
Người đang họp trên tầng hai đều chui ra khỏi phòng, thò đầu xuống chào Lương Tư Triết và Tào Diệp: “Anh Tư Triết, anh thực sự hợp tác với Đinh Mão à? Đinh Mão nói hôm nay nhất định thuyết phục(2) anh hợp tác với cậu ta.”
(2) Thuyết phục (说服): Chữ 说 có hai cách đọc, một là shuō, một là shuì.
Thông thường thì sẽ đọc là shuōfú, nhưng cũng có người đọc thành shuìfú, mà chữ shuì này lại đồng âm với từ 睡 nghĩa là ngủ.
“Ngủ phục?” Người bên cạnh quay đầu, “Ngủ phục là chuyện của anh Diệp mà…”
Lương Tư Triết ngẩng đầu cười nói: “Cách ngủ phục như nào, nói anh nghe xem?”
Mấy người đùa giỡn vài câu, Tào Diệp nói với nam sinh kia: “Vậy thì tốt quá, Phùng Chân cậu chuyển bản đầu tiên xuống đi, anh xem với Lương Tư Triết ở dưới tầng trước, chốc lát khỏi phải chậm trễ thời gian của các cậu.”
“Cũng được,” Nam sinh hét một tiếng lên tầng, “Quả Bóng, chuyển bản biên tập đầu tiên xuống!” Sau đó đi ở phía trước, đẩy cửa một căn phòng kính ra, “Vậy anh Diệp các anh xem ở phòng này đi, em đi mở thiết bị.” Nói xong động tác lưu loát hạ cửa chớp xuống, sau đó cúi người bắt đầu mở thiết bị chiếu.
Trong phòng bật hệ thống sưởi, Lương Tư Triết và Tào Diệp cởi áo khoác, nói chuyện với nam sinh về bộ phim.
Chỉnh thiết bị xong, bản biên tập đầu tiên bắt đầu chiếu, nam sinh không ở lại lâu, “Vậy em đi lên họp với họ trước đây.”
“Đi đi,” Tào Diệp nói, “Cậu cứ làm việc của cậu.”
Caesar nhỏ là chú chó tinh nghịch, lúc này đã chạy đến nơi đông người trên tầng chơi đùa như điên rồi.
Phim bắt đầu chiếu, Đinh Mão giỏi dùng màu sắc để tạo không khí, mặc dù chỉ là bản cắt đầu tiên, cũng không có nhiều cảnh khiêu gợi, nhưng bầu không khí kiều diễm ướt át kia rất đúng lúc.
Trước đó Tào Diệp đã xem phiên bản này một lần rồi, lại thêm tối qua lăn qua lăn lại với Lương Tư Triết đến hừng đông, giữa trưa lại không ngủ trưa, bây giờ thực sự hơi buồn ngủ.
Tào Diệp gác khuỷu tay trên ghế, chống trán ngủ gà ngủ gật.
Mơ mơ màng màng, cậu cảm nhận được hình như Lương Tư Triết xích lại gần nhìn cậu, còn dùng ngón tay gẩy lông mi của cậu, hơi thở khẽ phả lên mặt cậu.
Tào Diệp nhíu mày lại, cố gắng mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, Lương Tư Triết đứng dậy bên cạnh cậu, đi tới cạnh cửa.
“Hửm…? Đinh Mão đến rồi à anh?” Tào Diệp bóp ấn đường, vô thức chống ghế đứng dậy, cũng đi theo anh.
“Vẫn chưa.” Lương Tư Triết nói.
“Vậy anh đứng lên làm gì?” Tào Diệp khàn giọng hỏi.
“Anh đi đóng cửa.”
“Đóng cửa làm gì…” Tào Diệp vẫn chưa kịp phản ứng thì Lương Tư Triết đã tới gần cậu, sau lưng Tào Diệp đè lên cửa, cửa chớp bị ép biến hình, trong lúc mơ màng, cậu hôn môi với Lương Tư Triết.
Ánh sáng trong phòng tù mù, nhạc phim du dương kéo dài, giống một giấc mộng xuân.
Tào Diệp giơ tay luồn vào dưới áo Lương Tư Triết, vuốt ve eo anh, lẩm bẩm nói: “Muốn làm ở đây? Anh Tư Triết à, đây là địa bàn của em, phải là em làm anh mới đúng…”
Tay Lương Tư Triết sờ đến trước người Tào Diệp, mở khuy quần của cậu ra, khẽ cười nói: “Tào Diệp em đó… Em có biết kích thích là gì không? Kích thích là làm em ở địa bàn của em, về sau em đến đoàn phim cùng anh, cũng có thể làm anh ở đoàn phim.” Lương Tư Triết nói, đoạn nửa ngồi nửa quỳ trước người Tào Diệp, một chân quỳ gối xuống đất.
Được khoang miệng nóng ướt bao trùm, kích thích sinh lý mạnh mẽ khiến Tào Diệp không kìm được rên khẽ một tiếng, cậu cụp mắt nhìn Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết ngậm lấy chim cu của cậu, cũng ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt kia thoạt nhìn có vẻ hồn xiêu phách lạc trong ánh sáng lờ mờ.
“Lương Tư Triết…” Tào Diệp giơ tay chạm vào mặt Lương Tư Triết, trước tiên chạm vào mũi, lại chạm vào má, nơi đó hơi lõm xuống vì động tác hút vào.
Cảm giác làm trong phòng kính hoàn toàn không giống làm ở nhà, mặc dù bốn phía đều kéo cửa chớp, cửa cũng đóng chặt, nhưng vẫn có cảm giác yêu đương vụng trộm bí mật.
Phòng dùng kính cách âm, nhưng hiệu quả cách âm dù sao cũng không thể bằng tường thật, Tào Diệp có thể nghe được âm thanh mơ hồ ngoài cửa, cửa phòng tầng hai chắc không đóng.
Mặc dù không nghe rõ trên tầng đang nói gì, nhưng vẫn có thể nghe rõ tràng cười thỉnh thoảng vang lên.
Tào Diệp cố gắng đè âm thanh trong họng, yết hầu trượt lên xuống, hít thở dồn dập, cậu có thể cảm nhận được đầu lưỡi nóng ướt vòng qua mỗi một nếp nhăn và mạch máu.
Làm xong màn dạo đầu rồi, Lương Tư Triết đang định đứng lên dỗ Tào Diệp xoay người lại thì ngoài phòng loáng thoáng truyền vào chút âm thanh, Caesar nhỏ chạy xuống, sủa gâu gâu vào phòng kính qua cánh cửa.
Lúc nó kêu, Tào Diệp lập tức tỉnh táo lại, sau khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cậu nhận ra có những người khác cũng đi xuống theo.
“Anh Diệp, anh Tư Triết ơi,” Có người gõ ngoài cửa, “Đinh Mão về rồi.”
Bụng dưới siết chặt, Tào Diệp chỉ kịp vội vàng rút cây hàng ra, một giây sau đã bắn hết lên mặt Lương Tư Triết.
Tào Diệp đắm chìm trong cơn cực khoái bất thình lình, hơi ngẩn người nhìn Lương Tư Triết ngồi xổm.
Bờ môi Lương Tư Triết đỏ thắm, chất lỏng màu trắng đục sền sệt nhỏ giọt theo quai hàm, anh giơ tay lau quai hàm một cái, đáp một tiếng với ngoài cửa: “Được, anh ra ngay.”
Lúc này Tào Diệp mới hoàn hồn, ngồi xổm xuống ôm lấy mặt của Lương Tư Triết hôn một cái, hơi hoảng sợ: “Tiêu rồi, mọi người ở bên ngoài, phải xử lý thế nào đây…”
Lương Tư Triết dùng mu bàn tay lau chất lỏng trên mặt, cười như không cười nhìn cậu: “Em liếm sạch giúp anh?”
“Em không muốn…” Tào Diệp giơ tay cởi áo, cuộn lại bắt đầu lau sạch mặt giúp Lương Tư Triết, lại tới gần ngửi mặt Lương Tư Triết, “Hơi tanh.”
Lương Tư Triết giơ tay giữ sau gáy Tào Diệp hôn môi với cậu, đầu lưỡi chạm nhau, Tào Diệp nghiêng mặt tránh: “Này sao anh không nhổ ra!”
“Anh chờ đút cho em mà…” Lương Tư Triết cười nói, “Ngoan, đồ của em, tự ăn hết đi.”
Sửa soạn qua loa xong, Tào Diệp đẩy cửa đi ra ngoài, Đinh Mão đang ngược chiều gió đẩy cửa: “Ôi, trận tuyết này to quá…”
Mấy người vừa xuống tầng đều khiêng đồ giúp Đinh Mão, lúc này không ai chú ý về phía họ, Tào Diệp đi lên trò chuyện với Đinh Mão, Lương Tư Triết chào Đinh Mão một tiếng từ xa rồi đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Một lát sau Tào Diệp cũng vào nhà vệ sinh, đi hai bước: “Ừm, vừa rồi em không cố ý…”
Lương Tư Triết tắt vòi nước, đứng thẳng người, lau nước trên mặt một cái, nhìn Tào Diệp: “Mới đầu không cố ý, sau đó vẫn chưa lấy ra, cũng không phải cố ý?”
“Thật sự không cố ý, anh đừng không tin mà…” Tào Diệp ngụy biện, đoạn rút giấy bên cạnh lau mặt cho Lương Tư Triết, thấy trên mặt Lương Tư Triết không có biểu cảm gì, cậu nói thêm: “Vậy nếu không… Lần sau anh cũng có thể bắn lên mặt em?”
“Hửm?” Lương Tư Triết giơ tay xoa tóc Tào Diệp, cười bảo, “Ôi, chỉ đợi câu này của em.”
“Em biết ngay mà…” Tào Diệp ném khăn giấy đã dùng vào trong thùng rác, lại giơ tay khoác bả vai Lương Tư Triết, tràn đầy hăng hái, “Đinh Mão nói bên ngoài tuyết rơi rồi, anh có muốn ra xem không?”
“Đi thôi.” Lương Tư Triết kéo cửa ra.
Đinh Mão đứng ở phòng khách, cởi áo khoác: “Anh Tư Triết, bây giờ chúng ta bắt đầu nói về bộ phim nhé?”
“Không vội, Đinh Mão cậu vừa về, nghỉ ngơi một lát trước đi,” Tào Diệp nói xong đến phòng kính lấy áo khoác đi ra, cậu mặc áo khoác của mình, đưa cái còn lại cho Lương Tư Triết, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài xem.
Từng bông tuyết to giống như sợi bông bay lả tả xuống, trên mặt đất đã trải một lớp tuyết dày.
Gió thổi qua, bông tuyết bay thẳng vào mặt.
“Lương Tư Triết ơi, mau ra đây!” Tào Diệp quay đầu gọi với vào Uto.
Lương Tư Triết vẫn chưa đi ra mà Caesar nhỏ đã chạy ra trước, ngửa đầu sủa gâu gâu.
Lương Tư Triết mặc áo khoác, cầm lấy cái áo vừa rồi của Tào Diệp, đẩy cửa đi ra, trước tiên ném áo vào trong xe.
Tào Diệp đang nặn quả cầu tuyết ném về phía Caesar nhỏ, Caesar nhỏ há mồm ngậm lấy, kết cả cắn đầy miệng tuyết, đuổi theo Tào Diệp bắt đầu cắn.
Lương Tư Triết đóng cửa xe lại, vừa đứng thẳng người, Tào Diệp đã nhào về phía anh, cười nói: “Caesar nhỏ điên rồi…”
Đất tuyết quá trơn, Tào Diệp không đứng vững suýt nữa ngã sấp xuống, Lương Tư Triết bị cậu đập lùi lại một bước, khó khăn đỡ Tào Diệp, vừa ổn định người thì Caesar nhỏ đã nhanh chân lao đến.
Một giây sau, hai người một chó đã cùng ngã vào trong tuyết.
Caesar nhỏ bị đè ở dưới không chịu được nặng, kêu ư ử, giùng giằng đứng dậy, chạy đi như một làn khói.
Hai người lật người lại, Lương Tư Triết chống đất định đứng lên: “Hai người đều điên rồi…”
Tào Diệp mổ một cái trên môi anh, cười khẽ nói: “Vừa có bông tuyết rơi xuống miệng em, anh nếm được không?”
Nụ hôn vừa chạm đã tách ra, đúng lúc bị Đinh Mão đẩy cửa đi ra nhìn thấy.
Đinh Mão định bụng ra ngoài hỏi tối nay có gọi ship không, không ngờ rằng bắt gặp cảnh này, cậu ta khựng lại một giây, ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay lả tả, tự nói một câu không to không nhỏ: “Trận tuyết này to quá, chẳng nhìn rõ gì cả…”
Nói xong kéo cửa đóng lại.
Toàn Văn Hoàn