MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tào Diệp nhàm chán đến mức sắp ngủ thiếp đi.
Hai tiếng trước cậu hào hứng nhảy xuống xe taxi, dưới sự dẫn đường của Lâm Ngạn, đi vào quán bar không thể nói trong truyền thuyết này, thật ra là một gay bar ngầm.
Lâm Ngạn sắp xếp cho cậu đến một chiếc ghế sofa bằng da thật ngồi xuống, vẫy gọi hai đĩa hoa quả và một cốc nước cam, sau đó không rảnh quan tâm cậu, quay đầu mê đắm quàng vai bá cổ một người khó phân biệt trống mái mà rời đi.
Tào Diệp thật sự không nhìn ra người kia là nam hay nữ – chắc là nam, người này tay chân lèo khèo, trang điểm khói xinh đẹp, thần sắc thỉnh thoảng trộn lẫn chút mơ hồ, hành vi cử chỉ hoàn toàn không nhìn ra phong thái của con trai.
Nhưng nếu xuất hiện trong gay bar, chắc là nam đúng không? Tào Diệp âm thầm suy nghĩ.
Thật sự là nam á? Không nhìn ra luôn…
Cậu bị sự tò mò của mình làm cho không nhịn được mà nhìn mãi người kia.
Nhưng Lâm Ngạn thỉnh thoảng còn ôm lấy cổ người nọ, đè người ta lên ghế sofa hôn nồng nhiệt không coi ai ra gì… Quả thực không thể nhìn nổi.
Càng khiến cho người khác không chịu đựng được là trong khi Tào Diệp đang ăn đĩa hoa quả, có mấy người tới muốn mời cậu uống rượu.
Tào Diệp không mảy may ý thức được mình vừa xuất hiện trong quán bar này, đã có người lập tức xem cậu là con mồi.
Tào Diệp rất cao, bình thường lượng vận động cũng nhiều, cơ bắp trên cánh tay lộ ra ngoài bắt đầu hình thành, nhìn từ vóc người, khiến người ta hoàn toàn không thể nhận ra cậu chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Nhưng chỉ nhìn mặt, khí chất thiếu niên ngây ngô kia dù thế nào cũng không che giấu được.
Một thiếu niên vóc người khỏe khoắn, khí chất ngây ngô, mặt còn rất ưa nhìn ngồi một mình trong góc sofa ăn đĩa hoa quả không đề phòng chút nào, cảnh tượng này đặc biệt hấp dẫn trong gay bar mập mờ tối tăm này.
“Uống một chén không?”
“Em mấy tuổi rồi?”
“Sao lại ngồi một mình? Trò chuyện một lúc nhé?”
“Một mình tới đây à?”

Trong hai tiếng, Tào Diệp nghe mấy câu hỏi này tới mức lỗ tai sắp mọc kén rồi.
Tào Diệp cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua, chỉ cái nhìn này, thế mà đối mắt với năm, sáu người đang quan sát cậu.
Nghĩ đến mấy người này, không phải có ý định với “phía trước” của cậu thì là có ý định với “phía sau” của cậu, cậu liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

Ước gì có thể tìm một tấm bảng tới đây, viết hai chữ “Không hẹn” lên, đội trên đỉnh đầu, vậy sẽ không có ai có ý định với “phía trước” và “phía sau” của mình nữa.
Tào Diệp cảm thấy mình thật sự không nhịn được nữa, nhân lúc Lâm Ngạn và anh chàng kia kết thúc một nụ hôn nóng bỏng, tạm thời sẽ không làm nụ hôn nóng bỏng thứ hai, cậu sải bước đi tới, vỗ vỗ bả vai Lâm Ngạn.
Chàng trai Lâm Ngạn ôm trong lòng ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhạc nhảy trong quán bar điếc tai, tiếng gào ồn ào, Tào Diệp cúi người, ghé vào tai Lân Ngạn hỏi: “Muốn chơi đến khi nào?”
Lâm Ngạn ngồi gần dàn âm thanh, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc hơn, Tào Diệp đứng không bao lâu đã cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị dội thủng.

Xuất phát từ nội tâm, cậu cảm thấy Lâm Ngạn rất cừ, ngồi hai tiếng thế mà vẫn chưa điếc.
Nhưng có vẻ Lâm Ngạn cũng gần điếc rồi, lớn tiếng rống về phía cậu: “Hả? Mày nói gì?”
Tào Diệp không chắc chắn rốt cuộc Lâm Ngạn có điếc hay không, cậu lấy điện thoại ra gõ một dòng chữ trong khung chat: “Về nhà lại hôn được không?”
Lâm Ngạn nhìn dòng chữ trong điện thoại cười một hồi lâu, trả di động lại cho Tào Diệp, sau đó buông anh chàng trong ngực ra, đứng lên giơ tay ôm bả vai Tào Diệp.
Chàng trai kia ngẩng đầu nhìn Lâm Ngạn, Lâm Ngạn làm dấu tay với anh ta, ý là “Tôi rời đi một lát”, sau đó theo Tào Diệp đi đến chỗ ghế sofa.
Có lẽ chỗ ngồi vừa rồi âm lượng cao quá, Tào Diệp ngồi xuống sofa một lần nữa, lại có ảo giác lục căn thanh tịnh.
Lâm Ngạn ngồi xuống, sau lưng dựa vào thành ghế sofa mềm mại, quay đầu về phía Tào Diệp cười nói: “Làm sao, nóng mắt rồi?”
Tào Diệp cảm thấy chẳng những lỗ tai của Lâm Ngạn có vấn đề mà ánh mắt cũng có vấn đề, không nói đến việc cậu chả có hứng thú gì với người cùng giới, chỉ nói anh chàng vừa rồi dựa vào trong ngực Lâm Ngạn có chỗ nào đáng để cậu nóng mắt?

Tào Diệp cũng ngồi xuống dựa vào sofa, hai cái chân dài co lại chống xuống đất, cười nhạo nói: “Thôi đi.”
Lâm Ngạn vẫn không chịu bỏ qua, dí sát mặt mình vào cậu nói: “Biết mày không có hứng thú với nam, cứ dùng ánh mắt của thẳng nam nhỏ đi, mày nói xem có đẹp không?”
“Nói ai nhỏ đấy?!” Tào Diệp nhìn thoáng qua về phía chàng trai kia, chàng trai kia đang nhìn ca sĩ hát trên sân khấu, rơi vào trong mắt cậu vừa khéo là góc mặt bên.
Kỳ lạ là trong đầu cậu bỗng nhiên hiện ra nửa mặt bên mới thấy chiều nay — nửa mặt bên của Lương Tư Triết, buộc một nhúm tóc rối sau đầu, đứng ở cuối con hẻm hơi ngẩng đầu quan sát một dãy mặt tiền hàng quán cũ nát.
Kém xa, trong đầu cậu xuất hiện hai chữ này.
Nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn rất uyển chuyển: “Bình thường thôi.”
Lâm Ngạn vô cùng đắc ý với ánh mắt của mình, vừa nghe giọng điệu không để ý của Tào Diệp, hắn khịt mũi xem thường: “Không nên hỏi mày… Một đứa trẻ như mày thì biết cái gì, lông còn chưa mọc đủ.”
Tào Diệp nghe xong, tính khí nổi lên, bình thường cậu phiền nhất người khác lấy tuổi tác ra nói chuyện, Lâm Ngạn chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, bày ra vẻ từng thấy việc đời gì chứ?
“Anh nói thế là không đúng,” Tào Diệp giả vờ từng trải khắp nơi hơn Lâm Ngạn, “Em có một người bạn đẹp hơn người của anh nhiều, không nói mặt, chỉ khí chất đã bỏ xa người này một khoảng lớn.”
Lâm Ngạn kiếm được một tình nhân nhỏ, đang để trong lòng cưng chiều, nghe vậy xem thường nói: “Bạn bè thần tiên của mày ở đâu ra mà tao không quen biết?” Hắn nhận định Tào Diệp nói mò để lừa mình, bình thường bọn họ đều ở trong một giới, có lẽ hắn không thân với bạn bè của Tào Diệp, nhưng hầu như biết cả.
Suy cho cùng Tào Diệp là thiếu niên tính tình chiếm ưu thế, thấy hắn không tin thì lấy điện thoại ra, mở giao diện danh bạ, dùng ngón tay chỉ vào ba chữ Lương Tư Triết cho hắn nhìn: “Người này, anh biết không?”
Lâm Ngạn rút điện thoại khỏi tay cậu, cầm đến trước mặt mình đọc: “Lương Tư Cát Cát…”
Tào Diệp phình bụng cười to: “Chữ đó đọc là ‘Triết’! Sao anh mù chữ thế hả?” Vừa cười vừa dùng tuổi tác công kích lại hắn như cũ, “Còn lớn hơn em ba tuổi đấy, có mất mặt không…”
Không chú ý Lâm Ngạn đã gọi điện thoại qua: “Alo, Lương Tư Triết đúng không?”
“Phắc,” Tào Diệp bổ nhào qua muốn cướp điện thoại của mình, “Trả cho em!”
Lâm Ngạn thuận thế nằm nghiêng xuống, kẹp di động giữa khe hở của mặt và ghế sofa, khiến Tào Diệp không có chỗ ra tay, giọng nói rất bình tĩnh: “Có thể đến quán bar Vân Quang số 144 đường Thu Minh không?”
Có lẽ đối phương hỏi một câu “Chuyện gì” trong điện thoại, câu tiếp theo Lâm Ngạn đã nói tiếp mà không có ý tốt: “Tào Diệp đang đợi cậu thị tẩm cho nó này, mau…” Nói còn chưa dứt lời, tay Tào Diệp đã chen vào giữa má hắn và ghế sofa, cướp mất điện thoại.

Tào Diệp không kịp đánh nhau với Lâm Ngạn, cầm lấy điện thoại muốn giải thích với Lương Tư Triết một câu, nhưng trong nháy mắt áp ống nghe vào tai, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng “Cút” lạnh lùng, ngay sau đó điện thoại cúp máy.
Đến khi Tào Diệp gọi lại, đối phương đã tắt máy.
Lâm Ngạn thì có phần hả hê cười nói với cậu: “Xong rồi xong rồi, lần này bé người đẹp tức giận rồi.”
“Cút mẹ bé người đẹp của anh đi.” Tào Diệp tức giận nói, cậu lại gọi lần nữa, đối phương vẫn là trạng thái tắt máy.
“Móa, tắt máy thật.” Tào Diệp ném điện thoại cho Lâm Ngạn, “Anh hại chết em rồi.”
Lâm Ngạn nghiêng đầu tránh đi, sau đó cầm lấy điện thoại, cũng thử gọi một lần, ngẩng đầu nhìn Tào Diệp, cà lơ phất phơ cười nói: “Tắt thì tắt thôi, mày không có hứng thú với nam kia mà?”
“Anh ta do bố em tìm đến giám thị em!” Tào Diệp ngồi phịch xuống sofa, giọng nói hơi ảo não, “Em mới thông đồng với anh ta, lần này bị anh làm hỏng rồi.”
“Gì cơ gì cơ?” Lâm Ngạn không coi là chuyện to tát, nói đùa, “Bố mày đặc biệt tìm người đến giám thị mày, mày phô trương thế em?”
“Cũng không thể nói đặc biệt tìm đến được… là tìm một diễn viên, tiện thể bảo anh ta giám thị em.”
“À… bố mày lại muốn dùng người mới,” Lâm Ngạn tò mò, “Thật sự đẹp thế à? Đẹp hơn cả Chương Minh Hàm?”
Chương Minh Hàm là diễn viên trước đó được Tào Tu Viễn nâng đỡ nổi tiếng, lúc bắt đầu nổi tiếng cũng không kém Lương Tư Triết là bao.

Ban đầu Tào Diệp nói anh ta có ngoại hình đẹp hơn Tề Dục – còn đẹp hơn anh chàng vừa hôn môi với Lâm Ngạn một trăm lần, mới đầu Lâm Ngạn không chịu tin, nhưng lần này, hắn không tin cũng phải tin.
Ánh mắt chọn người của Tào Tu Viễn cả nước rõ như ban ngày, người được y chọn làm diễn viên, dù thế nào cũng có thể là đẳng cấp như Chương Minh Hàm đúng không?
Ai ngờ Tào Diệp không tiếc khoa trương: “Đẹp hơn Chương Minh Hàm nhiều.”
“Bố mày sắp xếp cho hai đứa ở đâu?” Lâm Ngạn ngồi dậy, thái độ đoan chính làm người tốt, “Nếu không bây giờ anh lái xe đưa mày tới, mày gọi nó ra nói tiếng xin lỗi?”
Tào Diệp lại không ngốc, lập tức nghe được hắn đang tính toán điều gì, liếc hắn một cái nói: “Anh thôi đi, anh ta không phải kiểu anh thích.”
“Kiểu như Chương Minh Hàm anh cũng thích mà!”
“Cũng không phải kiểu như Chương Minh Hàm.”
“Vậy là kiểu gì?”
“Rất khó mà nói.”

Lâm Ngạn mất hứng nói: “Này! Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của mày kiểu gì vậy? Vừa rồi còn nói anh.”
Tào Diệp không muốn tiếp tục đề tài này với Lâm Ngạn, vụng trộm thảo luận một chàng trai có đẹp hay không, đề tài này hình như hơi kỳ lạ.

Cậu kéo chủ đề về quỹ đạo, cây ngay không sợ chết đứng bảo: “Tóm lại gián điệp của em bị anh làm hỏng rồi, mấy ngày nay anh phải phụ trách toàn bộ ăn ở của em.”
“Được thôi.” Lâm Ngạn đúng là bạn thân, nhưng cũng không quên vạch trần cậu, “Nói như thể anh không làm hỏng, mấy ngày nay mày cũng không cần anh phụ trách ăn ở vậy, mày tính xong cả rồi chứ gì?!”
Tào Diệp cười một cái với hắn: “Anh Ngạn mặc dù anh biết không nhiều chữ, nhưng năng lực lý giải vẫn đạt yêu cầu.”
“Xéo xéo xéo.” Lâm Ngạn nói.
Nhà họ Lâm và nhà họ Tào mấy đời thân nhau, ông nội của hai người đến giờ vẫn thường xuyên cùng nhau chơi cờ uống trà, cho nên Lâm Ngạn và Tào Diệp đã quen biết từ nhỏ.
Lâm Ngạn lớn hơn Tào Diệp ba tuổi, luôn xem cậu là em trai ruột của mình, mặc dù thỉnh thoảng sẽ bẫy cậu mấy lần, nhưng nếu Tào Diệp gặp chuyện, hắn vẫn giúp được.
Tào Diệp là người nhỏ tuổi nhất trong giới của họ, đồng thời nhân duyên cũng tốt nhất, những người khác làm gì cũng sẽ có một hai người đối đầu không ưa nhau, nhưng Tào Diệp thì không, cậu ở chung được với tất cả mọi người, và mọi người cũng rất thích Tào Diệp.
Lâm Ngạn cảm thấy điều này rất dễ hiểu, đoán chừng những người khác có suy nghĩ giống hắn, xem như họ nhìn Tào Diệp lớn lên, nghỉ hè mỗi năm đều sẽ về nước ở một khoảng thời gian, hồi bé xinh như búp bê, lúc ấy mọi người đều thích trêu cậu.

Năm này qua năm khác sau khi lớn lên thành thiếu niên, cậu lại đối nhân xử thế chính trực, ra tay hào phóng, cũng có thể đùa giỡn, khiến người ta không tìm ra chỗ ghét cậu.

Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn luôn được người khác thích.
Đêm đó, Tào Diệp ở trong nhà Lâm Ngạn, độc chiếm một phòng ngủ.
Lúc rời khỏi quán bar cậu vẫn hơi thấp thỏm Tào Tu Viễn có thể đột nhiên tập kích vào đêm nay không, nhưng đứng trước cửa phòng ngủ vô cùng lộng lẫy mà bảo mẫu nhà họ Lâm chuẩn bị cho cậu, Tào Diệp lập tức nghĩ thông suốt rồi, trong nháy mắt nhào lên giường, cậu nghĩ: Tào Tu Viễn đâu rảnh rỗi đến vậy? Cho dù bây giờ ông ấy thật sự rất rảnh, chú Dần cũng sẽ nhắc trước với mình.

Có tình báo viên ở đây, còn có gì để lo lắng?
Hãy cứ… hôm nay có rượu hôm nay say, nhanh tắm một cái rồi lên giường ngủ thôi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi