MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Lương Tư Triết đi tới, sóng vai đứng cạnh Tào Diệp.

Lông mày của Tào Tu Viễn lại nhíu lại, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người họ.
Hơi quá rồi, Tào Tu Viễn nhìn Lương Tư Triết nghĩ, khí chất của Tiểu Mãn không nên sắc bén như thế, nhất là so sánh với Tào Diệp, hình tượng Tào Diệp thể hiện vào lúc này thích hợp hơn.

Có lẽ có liên quan đến cách mặc quần áo của hai người?
Tào Tu Viễn đứng lên từ sau máy quan sát, bước tới nhìn họ: “Cởi áo thun ra.” Ý là bảo hai người họ cởi áo ra so sánh, nhưng Tào Diệp không nhúc nhích, Lương Tư Triết duỗi tay vén mép áo lên, giơ tay cởi áo thun ra từ trên đầu rồi cầm trong tay.
Nhận ra Tào Diệp không phối hợp, Tào Tu Viễn không nói gì, trên thực tế Tào Diệp có cởi hay không cũng không sao, Trịnh Dần chọn bộ quần áo này vừa vặn dùng để thử vai Tiểu Mãn.
Tào Tu Viễn quan sát Lương Tư Triết từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lấy áo thun trong tay anh, xoay người đi đến vị trí camera chính, thợ quay phim lập tức dời sang bên cạnh một bước, nhường vị trí cho y.
Tào Tu Viễn nhét áo thun trong tay cho thợ quay phim, sau đó lấy camera xuống khỏi giá ba chân, gác trên vai quay ống kính về phía họ: “Đứng dựa lưng vào nhau đi.”
Lương Tư Triết nghiêng người trước, đợi hai giây, Tào Diệp cũng nghiêng theo.
“Hơi ngẩng đầu, được, cúi đầu.” Tào Tu Viễn quan sát mặt nghiêng của hai người họ trong ống kính.
Lúc ngẩng đầu và cúi đầu, lọn tóc của Lương Tư Triết cọ vào sau gáy Tào Diệp, khiến Tào Diệp cảm thấy hơi ngứa.
Tào Tu Viễn kéo ống kính ra xa, nhìn toàn thân hai thiếu niên – vẫn không đúng, Lương Tư Triết để trần thân trên, mặc quần jeans trông vẫn có một chút chênh lệch với dự đoán của y, ăn mặc như thế có lẽ có thể diễn đầu gấu, nhưng quá không phù hợp với Tiểu Mãn.
“Cởi quần luôn đi.” Tào Tu Viễn nói.
Nhất thời hai người đều không cử động, Tào Tu Viễn mất kiên nhẫn giục một câu: “Nhanh lên.”
Lúc này Lương Tư Triết mới có động tác, anh cúi đầu, tháo dây lưng, mở khuy quần jeans và khóa kéo, cúi người cởi quần ra.


Lúc cởi quần không đứng vững, lảo đảo lùi về sau, đụng phải Tào Diệp, Tào Diệp quay đầu nhìn anh một cái, bàn tay duỗi ra sau đỡ cánh tay của Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết cầm quần trong tay, cơ thể đứng thẳng, dưới quần lót tứ giác là hai chân thon dài thẳng tắp.

Có lẽ không thích ứng với việc cơ thể trần trụi trước ống kính, cũng có thể là trời sinh khí chất hay thay đổi, tóm lại sau khi cởi đồ, khí chất sắc bén trên người Lương Tư Triết lập tức suy yếu hẳn đi.
Tốt hơn nhiều.

Tào Tu Viễn nhìn anh nghĩ, y chụp hai tấm ảnh của Tào Diệp và Lương Tư triết, camera vang lên hai tiếng tanh tách, Tào Tu Viễn nói: “Đừng cầm quần trong tay.” Chướng mắt.
Hiện trường chủ yếu là thành viên nòng cốt và nhân viên công tác, tổng cộng mười mấy người, nhưng không có ai đi lên nhận lấy quần giúp Lương Tư Triết.

Không ai nghi ngờ kết quả thử vai này, một người nghiệp dư không tiếng tăm cho dù có khí chất đặc biệt hơn nữa, mặt mũi xuất chúng hơn nữa, thì có tư cách gì cạnh tranh nhân vật với đứa con độc nhất của Tào Tu Viễn?
Chẳng mấy chốc Lương Tư Triết và Tào Diệp cũng nhận ra được sự im lặng trong nháy mắt này có ý nghĩa gì.
Em cầm giúp anh.

Tào Diệp toan nói như vậy.

Xung quanh chẳng có cái bàn nào, Lương Tư Triết giơ tay ném quần lên mặt đất cách đó không xa.

“Bẹp” một tiếng, nước bẩn bắn tung tóe.
Bẩn rồi, Tào Diệp nghĩ.
Hành động của Lương Tư Triết khiến nhân viên công tác ở đây đều giật mình, nhất thời ánh mắt của họ đều rơi trên người anh, nhưng không thể nhìn thấy cảm xúc chập chờn dù là rất nhỏ trên mặt Lương Tư Triết.
Vẫn chưa đủ, Tào Tu Viễn sau ống kính nghĩ, thế là y lại mở miệng: “Xõa tóc ra.”
Lương Tư Triết để trần cơ thể và mái tóc rối bù cuối cùng khiến Tào Tu Viễn cảm thấy tạm hài lòng.
Tào Tu Viễn quay camera trên vai về phía họ, chụp rất nhiều ảnh từ mỗi góc độ, sau đó đặt camera trên cái giá ba chân, ngồi trở lại trước máy quan sát: “Tào Diệp đứng sang bên cạnh trước đi.”
Tào Diệp đi tới, cúi người xuống nhặt quần của Lương Tư Triết lên, lúc này mới đi đến đứng ở vị trí trước đó.
Tào Tu Viễn bảo Lương Tư Triết đứng một mình trước ống kính, xoay người, quay người lại, đi xa, lại đi về.
Y nhìn chằm chằm màn hình máy quan sát nhíu mày, biểu cảm trông có vẻ rất nghiêm túc, sờ lên cằm lắc đầu, sau đó duy trì biểu cảm này lên tiếng: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi.”
Lương Tư Triết vừa ngước mắt lên nhìn đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ y cau mày, khẽ lắc đầu.
Sau máy quan sát, Tào Tu Viễn đứng dậy nhận lấy camera trong tay thợ quay phim, vừa cúi đầu xem từng bức ảnh mới chụp được, vừa đi về phía phòng họp cạnh cửa.

Mấy người sáng chế khác của đoàn phim thấy y đứng lên, cũng đi theo đến phòng họp.
Tào Diệp đi lên trước đưa quần cho Lương Tư Triết, trước khi đưa còn giơ lên nhìn một cái: “Bẩn thế này, còn mặc được không?”
“Không sao.” Lương Tư Triết nhận lấy, cũng không thèm nhìn đã cúi người xuống mặc quần vào chân.
Lúc này Chương Minh Hàm đi tới, đưa cho Tào Diệp chiếc áo thun vừa nãy thợ quay phim bảo anh ta cầm, cười nói: “Thầy Tào đúng là công bằng vô tư, ngay cả con mình vẫn phải thử cẩn thận như thế.”
“Đúng rồi,” Tào Diệp nhận lấy, “Không chừng về sau còn đại nghĩa diệt thân ấy chứ.”

“Ơ em hiểu khá nhiều thành ngữ đấy.” Chương Minh Hàm cười nói.
Thấy Lương Tư Triết mặc quần xong, Tào Diệp lại đưa áo thun cho anh, thuận miệng khoe khoang: “Trình độ tiếng Trung cấp tám của em có tốt không?”
Lương Tư Triết mặc quần áo xong, vỗ bả vai Tào Diệp, nói: “Tôi đến phòng vệ sinh.” Sau đó vừa buộc tóc lên vừa đi về phía hành lang dẫn đến nhà vệ sinh.
“À, vâng.” Tào Diệp đáp lời, nhìn về phía bóng lưng Lương Tư Triết, đằng sau ống quần bên trái của anh bị bẩn một mảng to, trông hơi rõ ràng, phần ống quần đến đầu gối thoạt nhìn đã bị nước bẩn ngấm vào, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Tiếng Trung cấp tám… thật hay giả vậy,” Chương Minh Hàm cười nói, rồi nhìn sang theo tầm mắt cậu, “Sao bố em chọn trúng cậu ta?”
“Ai biết được,” Tào Diệp không nhìn nữa, nhún vai một cái, “Chắc giống anh hồi trước thôi.”
Chương Minh Hàm cười bảo: “Buổi tối cùng ăn cơm không?”
“Hôm nay à… chắc không được, có thể em phải ăn cơm với bố em,” Tào Diệp nói, “Lần sau nhé.”
“Cũng được, vậy để lần sau.” Chương Minh Hàm không kiên trì nữa, “Anh đi đây.” Nói xong gọi quản lý đang chờ bên cạnh, xoay người lại vẫy tay với Tào Diệp rồi ra khỏi nơi tuyển vai.
Tào Diệp đi đến đằng sau máy quan sát, ngồi xuống nghiên cứu máy một lúc.

Nhân viên công tác ở lại thu dọn địa điểm đều biết cậu là con trai Tào Tu Viễn, nghịch máy móc cũng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Tào Diệp loay hoay với máy quan sát một lúc, cảm thấy hơi nhàm chán, quay đầu nhìn một cái, Lương Tư Triết vẫn chưa trở lại.

Đến nhà vệ sinh một chuyến mà lâu thế.
Cậu đứng lên từ phía sau máy quan sát, đi vài bước về phía cửa, đi đến lối vào hành lang, lúc định rẽ vào thì nhìn thấy Lương Tư Triết đang tới gần trước một cánh cửa cuối hành lang, hơi cúi đầu, đứng thẳng ở đó, không hề nhúc nhích.

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua cửa sổ rọi chéo vào, kéo cái bóng của anh rất dài rất nhỏ, gần như sắp kéo đến dưới chân Tào Diệp.
Đi vệ sinh xong rồi? Tào Diệp cảm thấy là lạ, bèn đi về phía anh, trong nháy mắt cậu đến gần định lên tiếng gọi Lương Tư Triết, cậu phát hiện nắm đấm siết chặt và cánh tay thẳng băng của Lương Tư Triết, còn có mạch máu màu xanh nhô ra trên cánh tay, có vẻ gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, trông yếu đuối và dễ vỡ.
Cùng lúc đó, cậu cũng nghe tiếng người truyền đến sau cánh cửa: “Không chơi được đàn violin còn cân nhắc cái khỉ gì nữa, đến lúc đó còn phải tìm người thế thân đúng không?… Mấu chốt đây không phải chuyện có thể học hay không, mà là không thể đàn, không học được, vậy chẳng phải vô dụng rồi sao…”

Người kia nói chuyện bằng giọng Bắc Kinh, bởi vì trong phòng họp đều là bạn thân hợp tác nhiều năm, lời nói ra không hề kiêng dè, không che đậy tới mức có phần quá đáng.
Đây là… đang nói Lương Tư Triết? Tào Diệp nhíu mày lại, bước một bước về phía cửa, thấp giọng nói: “Em đi vào…” Nói còn chưa dứt lời, cổ tay đã bị nắm lại.

Nhiệt độ bàn tay kia rất thấp rất, nhiệt độ lạnh lẽo vừa chạm vào làn da, suýt nữa khiến Tào Diệp run cầm cập.
Lương Tư Triết không nói gì, thậm chí cũng không nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp một cái, anh vẫn cúi đầu, nghe tiếng người vang lên trong cánh cửa.
“Theo như tôi nói, nếu muốn chọn người không biết chơi violin, vậy còn không bằng trực tiếp dùng Chương Minh Hàm cho xong… kết quả lúc thử vai rất rõ ràng mà, Chương Minh Hàm trông giống Tiểu Mãn hơn Lương… gì đó đúng không?”
Thì ra vừa rồi Chương Minh Hàm cũng đã thử vai, Tào Diệp nghe đến đó thì hơi kinh ngạc, sao anh ta không nhắc một câu nào vậy?
“Ngón tay của đứa trẻ kia thật sự bị gãy à? Vậy ngoại trừ chơi violin, những cảnh khác có liên quan đến tay cũng sẽ không quay được sao? Ví dụ như xách thùng nước có mấy cảnh quay liền, sau khi đổ đầy nước vào cái thùng kia nói thật là rất nặng, còn phải nâng rất cao, sức tay không nói đùa được đâu…”
“Theo anh nói, về sau còn phải quay cảnh tự thẩm, vậy đến lúc đó nắm được hay không cũng chưa chắc.” Giọng Bắc Kinh kia lại nói.
Lời này gây nên một tràng cười, bên cạnh có người cười nói: “Bố tiên sư cậu dùng tay trái à, tay phải người ta vẫn lành lặn mà.”
“Người biết kéo violin tay trái thường linh hoạt hơn tay phải… học đàn violin còn dùng tay phải nói có nghe được không?”
Phắc, đúng là vũ nhục người ta.

Tào Diệp gần như sắp không nhịn được đi qua đạp cửa, nhưng ngón tay lạnh lẽo của Lương Tư Triết cầm cổ tay cậu, mấy ngón tay kia siết rất chặt rất dùng sức, gần như sắp bóp vào da thịt cậu, siết vào trong xương cậu.

Tào Diệp dường như có thể cảm nhận được khớp xương rõ ràng trên ngón tay kia, cùng với sự run rẩy rất nhỏ, không thể tự đè xuống được của bàn tay, nó đang vạch trần rõ ràng tự ái và yếu đuối của anh trong lúc này.
Đừng đi.

Lương Tư Triết không nói gì, nhưng trên người anh viết rõ ràng hai chữ này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi