MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Đi thang máy về khu văn phòng trên tầng, Trình Đoan cuối cùng cảm thấy tự do hơn, quay đầu nhìn Tào Diệp đứng bên cạnh: “Vừa rồi tôi giữ Lương Tư Triết lại ăn cơm, cậu ngắt lời tôi nhanh thế làm gì, sao nào, không muốn ăn cơm chung với cậu ta à?”
“Tôi thì không sao cả,” Tào Diệp dựa vào tường thang máy sau lưng, “Nhưng anh ta không muốn ở lại chẳng lẽ anh không nhìn ra?”
“Cậu ta cũng không muốn đến vậy chứ?” Trình Đoan tự tin mình nhìn người thường sẽ không nhìn lầm, Tào Diệp nói như vậy, anh ta nhớ lại vẻ mặt khi đó của Lương Tư Triết, “Tôi thật sự không nhìn ra.”
“Anh ta rất không thích giao tiếp với nhà đầu tư.” Tào Diệp nhìn trailer công ty mới đổi trên tường thang máy.
“À…” Trình Đoan như có điều suy nghĩ, một lát sau bỗng phản ứng lại, “Suy nghĩ riêng tư như thế mà cậu cũng biết?”
“Ừ… tôi đoán.” Tào Diệp nói, thầm nghĩ thật ra không phải đoán, là Lương Tư Triết chính miệng nói với mình như thế.

Chuyện đã rất xa xưa, khi đó Lương Tư Triết chỉ là uống say thuận miệng nói, cho nên lúc này ngay cả Tào Diệp cũng rất kinh ngạc tại sao mình lại nhớ lời nói đó đến tận bây giờ, thậm chí còn có thể nhớ lại cảnh tượng khi anh nói lời này.

Chuyện đó xảy ra cách đây bao lâu ấy nhỉ? Chắc là năm thứ hai sau khi Lương Tư Triết lấy được giải ảnh đế đầu tiên thì phải… đúng, sau “Mười ba ngày”, trước “Hồng nam hồng nữ”.
“Ha ha, sao tôi lại không tin cho lắm…” Trình Đoan đột nhiên cảm thấy cho dù bây giờ mình nhắc đến Lương Tư Triết với Tào Diệp, có lẽ cậu cũng không nổi khùng, thế là nghiêng đầu xích lại gần Tào Diệp, thấp giọng hóng hớt nói, “Cho nên sếp Tiểu Tào, giữa hai người các cậu rốt cuộc có chuyện gì? Không chỉ là Lâm Huyễn phải không?”
“Ờ.” Tào Diệp đáp một tiếng.
Trình Đoan không ngờ cậu sẽ trả lời, không ngừng cố gắng nói lời khách sáo: “Vậy kể nghe thử đi?”
Thang máy đến tầng mười, cửa chậm rãi mở ra, Tào Diệp đi ra ngoài nói: “Chẳng phải anh đoán được rồi sao? Người yêu cũ gặp nhau, còn có chuyện gì để kể?”
“Thật không?” Liều lượng của tin tức này quá lớn, sự tò mò của Trình Đoan lập tức bị khơi lên, hỏi tiếp, “Cậu thế mà là bi(1)? Chưa nghe nói bao giờ…”
(1) bi ở đây là chỉ bisexual, song tính luyến ái.

Tào Diệp nghiêng đầu liếc anh ta một cái, cười một tiếng: “Anh tin thật hả?”
Trình Đoan lập tức nhận ra vừa rồi Tào Diệp đang nói đùa đuổi mình, bước chân dừng lại, ngay sau đó bước nhanh đi theo: “Vừa rồi giọng điệu cậu nói lời này thật sự giống y hệt Lương Tư Triết cậu biết không?”
Tào Diệp nhìn anh ta cười: “Tôi nào ngờ anh sẽ tưởng thật, phó tổng giám đốc Trình anh dễ lừa thế, trong công ty lại có người suy đoán anh mưu quyền đoạt vị?”
“Hôm nay tâm trạng cậu rất tốt phải không, lại còn nói đùa với tôi,” Trình Đoan khoác cánh tay lên bả vai cậu, hạ giọng nói, “Nhưng nói thật, lần đầu tiên hợp tác với Lương Tư Triết, cậu ta thật sự không giống trong ấn tượng của tôi.”
“Trong ấn tượng của anh như thế nào?”
Trình Đoan suy nghĩ một lát: “Nhìn từ hình tượng do truyền thông tạo ra… Cậu ta phải mắc bệnh ngôi sao, thích trưng vẻ mặt cho người ta nhìn, đồng thời rất khó hợp tác.”
Tào Diệp cười nhạo một tiếng: “Anh là quản lý cấp cao của một công ty mà cũng tin truyền thông.”
“Cậu ta rất ít chủ động phơi bày cuộc sống của mình, ấn tượng của mọi người đối với cậu ta đều căn cứ vào truyền thông đưa tin chắp vá ra đúng không… Cho nên cậu không tin truyền thông, vậy ấn tượng của cậu với cậu ta là gì?”
“Tôi à…” Tào Diệp dừng một lát, đúng rồi, những năm này Lương Tư Triết trở nên như thế nào, cậu nghĩ ngợi, phát hiện mình lại không nói rõ ràng được.
“Nói đi.” Trình Đoan giục cậu.
Tào Diệp hoàn hồn lại, giả ngu hỏi: “Hả? Nói gì?” Sau khi nói xong mới nghĩ ra, trò giả ngu sở trường của thuở thiếu thời này, dường như cũng đã lâu không phát huy được tác dụng rồi.
“Đang nói chuyện cậu cũng thất thần.” Trình Đoan bất lực than.
Lúc này điện thoại của Tào Diệp rung lên, Trình Đoan nhìn lướt qua, là Tần Chân Chân gửi lời mời video, trong đầu anh ta hiện ra hình ảnh ngày đó Tần Chân Chân đến studio thử vai là một cô gái trông rất kiêu ngạo lạnh lùng, không ngờ dính người đến vậy.
Tào Diệp dùng ngón tay chạm vào màn hình, từ chối lời mời video, Tần Chân Chân lập tức gửi một meme tức giận trong giao diện trò chuyện, theo sau là một dòng chữ: “Em muốn nhìn thấy anh mà!”
“Buổi tối nhìn đi.”
“Muốn nhìn ngay bây giờ.”
Tào Diệp nhấn tắt màn hình, không trả lời tin nhắn nữa.

Cậu lại muốn kết thúc một mối quan hệ rồi.
Kỹ thuật giỏi, ít chuyện, không dính người, với cậu mà nói, mức độ quan trọng của ba ưu điểm này tăng dần theo thứ tự, mà lại là giảm xuống theo thứ tự trên người Tần Chân Chân.
Gặp phải cô gái dính người sẽ sinh ra suy nghĩ muốn thoát ra.

Tào Diệp không biết từ khi nào mình chọc ra tật xấu này, có đôi khi cậu sẽ tỉnh táo nghĩ, đây gần như là bệnh tâm lý đúng không? Ai yêu đương sẽ không dính người? Trừ khi gặp lại kiểu con gái như Lâm Huyễn, nhưng Lâm Huyễn không dính người chắc là vì quan hệ của họ cũng không phải người yêu mà là bạn giường…
Chẳng lẽ do di truyền từ Tào Tu Viễn ư? Trong đầu Tào Diệp sinh ra suy nghĩ này, chẳng mấy chốc lại cảm thấy buồn cười, cậu phải có thành kiến sâu cỡ nào với Tào Tu Viễn, mới có thể lỗi lầm gì cũng đổ hết lên người ông ấy…
*
Hiệu quả của ảnh tạo hình rất tốt, bản thân Lương Tư Triết chưa chắc dễ ở chung, nhưng thực sự khiến người ta bớt lo trên phương diện sửa ảnh, thợ chỉnh ảnh không cần phải chỉnh sửa anh trong ảnh quá nhiều, chỉ điều chỉnh tông màu một chút, đã gửi ảnh vào trong tổ tuyên truyền để xét duyệt.
Sau khi thảo luận, tổ tuyên truyền cuối cùng đã quyết định chọn ra ba bức ảnh, thoạt nhìn thì hiệu ứng thị giác rất nổi bật, gần như khó phân cao thấp, giám đốc tuyên truyền không quyết định được, bèn cầm ảnh đến văn phòng của Trình Đoan thương lượng kế hoạch tuyên bố lần này với anh ta.
“Chuyện này có lẽ tôi không có quyền quyết định,” Trình Đoan lật xem ba bức ảnh tạo hình đã được chọn, rồi đứng dậy khỏi ghế nói, “Đi, dẫn anh đến gặp người có thể quyết định.”
Mấy phút sau, giám đốc tuyên truyền đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn mấy chữ “Văn phòng Tổng giám đốc”, trên trán toát mồ hôi lạnh nói, “Chuyện này cần trận đánh lớn vậy à…”
“Để phòng lỡ như.” Trình Đoan nở nụ cười, gõ cửa đi vào văn phòng Tào Diệp.
“Ảnh tạo hình đã sửa xong rồi,” Trình Đoan vừa vào cửa đã nói rõ mục đích, “Hiện tại chọn được ba tấm ảnh rất ổn, nhưng nếu đăng hết cả ba tấm trong một lần sẽ làm mất đi cảm giác bí ẩn, ngược lại hiệu quả có lẽ không tốt, cho nên cuối cùng chọn bức nào, vẫn cần sếp Tào quyết định.” Anh ta nói xong cúi đầu gửi ba bức ảnh trong điện thoại cho Tào Diệp.
Điện thoại Tào Diệp đặt trên bàn làm việc rung lên mấy lần, nhận được ảnh Trình Đoan gửi đến.
“Tôi đã nói không lo lắng chuyện anh mưu quyền cướp ngôi, chuyện tuyên truyền anh vẫn đến tìm tôi,” Tào Diệp nói vậy, nhưng không trực tiếp từ chối anh ta, cậu duỗi tay cầm lấy điện thoại, “Tiền lương tháng này chia cho tôi một nửa nhé.”

“Cậu xem trước rồi lại nói.” Trình Đoan cười một tiếng.
Ngón tay Tào Diệp vuốt màn hình, Trình Đoan ở bên cạnh giải thích cho cậu: “Hiệu quả công bố của ba bức này đều rất tốt, nhưng nhìn từ góc độ tuyên truyền đơn thuần, độ thảo luận của bức này chắc sẽ cao nhất,” Trình Đoan duỗi tay vạch hai lần trên màn hình điện thoại của cậu, “Bởi vì tấm ảnh tạo hình Hoàng Thiên Thạch đăng lúc đó, tạo hình và động tác gần như giống y hệt tấm này, sự tương phản của hai phiên bản này rõ ràng nhất, cho nên độ thảo luận trên mạng có thể sẽ khá cao…”
“Không lấy tấm này.” Tào Diệp dứt khoát phủ định.
Trình Đoan nhướng mày nói: “Hửm? Lý do?”
“Anh thật sự xem anh ta là người thay thế à?” Tào Diệp ngước mắt nhìn Trình Đoan, “Còn cố tình tìm một tấm giống hệt, gọi người ta đến mắng rõ ràng quá đấy.”
“Nhưng bức này có hiệu quả tốt hơn bức của Hoàng Thiên Thạch, có lẽ sẽ không bị mắng…” Giám đốc tuyên truyền ở bên cạnh cẩn thận giải thích.
Tào Diệp nhìn bức ảnh kia lắc đầu: “Gác lại hiệu quả, chỉ riêng việc nhất định phải hạ thấp Hoàng Thiên Thạch, thì có vẻ khá nhỏ nhen.”
Trình Đoan tỉnh táo nói một câu: “Tại thương ngôn thương(2), có so sánh mới có độ thảo luận.”
(2) tại thương ngôn thương: trên thương trường thì giải quyết công việc theo cách thương mại, không dùng các cách khác
Tào Diệp không có ý định cò kè mặc cả với anh ta, mà lướt đến tấm ảnh tiếp theo, ngón tay chỉ màn hình: “Chọn tấm này.”
Trình Đoan nhìn thoáng qua, là bức ảnh Lương Tư Triết đưa lưng về phía ống kính xoay người.

Ánh sáng và bóng tối giao thoa, làm nổi bật vẻ mặt lạnh lùng mà trêu tức giữa lông mày anh và vết sẹo gần như dữ tợn trên mặt đến mức cao nhất, bố cục của cả bức ảnh đều lộ ra sự cuồng loạn điên cuồng.

Chỉ xét về góc độ nghệ thuật, bức này thật sự là một bức ảnh chất lượng tốt nhất.
Nhưng tuyên truyền quan trọng nhất không phải là độ thảo luận sao… Mặc dù xỉa xói trong lòng một câu, nhưng Trình Đoan vẫn bình thản gật đầu đáp: “Được, vậy thì bức này.” Thầm nghĩ may mà đặc biệt chạy đến hỏi một câu, quả nhiên chuyện liên quan đến Lương Tư Triết vẫn không thể phớt lờ…
Tám giờ tối ngày hôm sau, ảnh tạo hình vết sẹo của Lương Tư Triết đã được đăng tải lên khắp mạng xã hội, độ thảo luận nhanh chóng tăng lên.
Tào Diệp phán đoán đúng, Lương Tư Triết quả thực không cần so sánh với Hoàng Thiên Thạch để tranh thủ độ thảo luận, bản thân anh đã có thể hình thành một vòng xoáy dư luận cực lớn.
Lương Tư Triết từng diễn rất nhiều nhân vật khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, Tiểu Mãn – con trai của bà chủ nhà tắm, Lý Niệm có đam mê mặc trang phục khác giới, đồng tính nam sống ở tầng đáy, diễn viên Việt kịch anh tuấn phong lưu… Nhưng hình tượng nhân vật phản diện cuồng loạn như thế, là lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của khán giả.

Ngoại trừ bộ phim Lương Tư Triết tự đạo diễn, anh gần như chưa bao giờ diễn vai phụ, Tào Tu Viễn đã từng nói anh không đảm đương nổi vai phụ, bởi vì sự xuất hiện của anh trong màn ảnh sẽ cướp đoạt hào quang của nhân vật chính.
“Tầm nhìn và tình cảm của khán giả có hạn, sau khi nhìn thấy Lương Tư Triết, họ không thể có thêm tầm nhìn và tình cảm để chia cho một diễn viên khác.”
Rất lâu sau khi Tào Tu Viễn nói câu này, Tào Diệp mới hiểu rõ một việc, Tào Tu Viễn cũng sẽ làm chuyện sai lầm, cũng sẽ nói nhầm, ông là thiên tài, không phải thần, thiên tài cũng là người thường.
Ví dụ như hiện giờ, cậu đã tự chứng minh câu nói kia của Tào Tu Viễn là sai.

Lương Tư Triết có thể diễn vai phụ, hơn nữa anh không cần che giấu hào quang của bản thân.

Tào Tu Viễn nói như vậy, chỉ vì ông đã thành công tạo nên rất nhiều nhân vật chính khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, nhưng lại chưa từng tạo ra nhân vật phản diện và vai phụ đủ xuất sắc để khiến người ta kinh ngạc.
Sau khi công bố ảnh tạo hình, dư luận mạng đã sôi nổi suốt một thời gian dài, dưới sự phụ trợ của Hoàng Thiên Thạch, Lương Tư Triết luôn có hình ảnh truyền thông không mấy đẹp đẽ, đánh giá lần này gần như thẳng đến mây xanh.
—— “Trời ạ, công bố thật hả, bên đoàn phim vãi chưởng, thế mà thật sự mời được Lương Tư Triết!”
—— “Ảnh tạo hình này hardcore(3), Lương Tư Triết đẹp trai bỏ mẹ, quả thực đè phiên bản Hoàng Thiên Thạch xuống đất ma sát.”
(3) hardcore gốc là “hạch cứng”: nghĩa bóng là “những sự vật mà hạt tâm hướng về người thưởng thức nhưng lại có độ khó và yêu cầu nhất định khi thưởng thức”, về sau hàm nghĩa của “hạch cứng” được mở rộng để chỉ những gì đó “rất ghê gớm”, “rất mạnh mẽ”, “rất cứng cáp”.
—— “Chất lượng tuyệt, những người nói không có Tào Tu Viễn Lương Tư Triết chẳng là cái thá gì đi đâu cả rồi, tự ra vả mặt đi được không?”
—— “So sánh với Hoàng Thiên Thạch, Lương Tư Triết quả thực có thể được bình xét là mười diễn viên hàng đầu làm rung động Trung Quốc…”
Nhưng già néo đứt dây, theo âm thanh khen ngợi ngày càng cao, âm thanh mỉa mai cũng nhanh chóng theo sát tới:
—— “Người nói mười diễn viên hàng đầu làm rung động Trung Quốc đang mỉa mai đúng không? Mấy năm trước Lương Tư Triết suýt nữa vào cục cảnh sát vì ẩu đả với phóng viên, không lẽ fan cho rằng khán giả mất trí nhớ tập thể?”
—— “Một tấm ảnh tạo hình đã có thể khiến fan cực khoái liên hoàn, cái máy đóng cọc biết đi Lương Tư Triết đúng là danh bất hư truyền.”
—— “Tôi nói này bên đoàn phim muốn công chiếu suôn sẻ thì không nên mời Lương Tư Triết, bệnh ngôi sao nửa đường trái hợp đồng thôi diễn, đánh phóng viên trong buổi họp báo, công khai đam mê thích trẻ con đứng đường… Những chuyện ảnh đế Lương làm, xách cái nào ra cũng không thể bớt lo hơn Hoàng Thiên Thạch nhỉ? Không thể vì kỹ năng diễn xuất tốt lấy được ảnh đế Cannes mà tẩy trắng toàn diện những thứ này.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi