MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tào Diệp và Lương Tư Triết tiễn Trịnh Dần xong, cửa đóng lại, bầu không khí lập tức thay đổi.
Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp, trên mặt Tào Diệp không có biểu cảm gì, cậu hơi cúi đầu, trong tay vẫn cầm chiếc camera cầm tay kia.

Lúc nào trên mặt cậu cũng mang theo vẻ mỉm cười, bây giờ bỗng nhiên không cười nữa, bả vai cũng sụp xuống, hoàn toàn không có tinh thần sinh động hoạt bát của ngày thường, trông có vẻ tâm trạng rất tệ.
Lương Tư Triết thở dài trong lòng, lời nói dối này cuối cùng vẫn không thể tròn được, có lẽ ngay từ đầu phải làm thích hợp hơn, ví dụ như thông đồng trước với Trịnh Dần, nhưng anh lại không thể vì chuyện này mà đi làm phiền Trịnh Dần.
Hai người một trước một sau đi về, mặt đối mặt ngồi trên giường của mỗi người.
“Ờm…”
“Lương Tư Triết.”
Vừa mở miệng đã đụng nhau, lại cùng nhau ngậm miệng.
“Cậu nói đi.” Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp.
Tào Diệp ngước mắt nhìn anh: “Cho nên điều hòa không phải do bố em tìm người lắp đúng không?”
Lương Tư Triết cụp mắt suy nghĩ, cảm thấy có lẽ vẫn có thể giãy giụa: “Thật sự là bố cậu nói với tôi sáng hôm đó, nếu cậu không tin…”
“Em tin mới là lạ ấy.” Tào Diệp ngắt lời anh, quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đây đúng là miệng đàn ông, miệng đàn ông… câu sau là gì ấy nhỉ?”
Lời này bà chủ luôn miệng nói mấy ngày trước, có lẽ Tào Diệp nghe thú vị, lúc đó còn lặp lại hai lần, lúc này lại không nói được nửa câu sau.

Thấy Tào Diệp vẫn có tâm trạng nhắc đến câu này, Lương Tư Triết thở phào nhẹ nhõm, trêu cậu: “Cậu không phải đàn ông à?”
“Em chưa từng lừa người.” Tào Diệp cãi lại, ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết, “Cho nên điều hòa thật ra là anh lắp đúng không?”
Tiếp tục làm tròn lời nói dối này cũng không có ý nghĩa, Lương Tư Triết chỉ có thể nhận thua nói: “Ừ…”
“Cho nên ông ấy cũng không hề hỏi em có nóng hay không chứ gì?” Không đợi Lương Tư Triết lên tiếng, cậu đã hỏi tiếp câu nữa, “Không được nói dối.”
“Cái này…” Lương Tư Triết nhìn cậu hai giây, bất đắc dĩ đáp: “Ừ.”
Tào Diệp lập tức cúi đầu ủ rũ nói: “Vậy là bữa sáng ngày đó cũng không phải ông ấy mua cho em.” Lần này thậm chí còn không có câu hỏi.
“Cái này không phải…” Lương Tư Triết vội vàng giải thích, “Bữa sáng đúng là chú ấy mua, còn cố ý dặn tôi đưa cho cậu.”

Tào Diệp cúi người, cùi chỏ chống lên đùi, hai bàn tay che kín mặt: “Anh còn muốn lừa em.”
Lần này ngay cả sự thật cũng đổi thành giả rồi, Lương Tư Triết cười khổ nói: “Không lừa cậu, nếu cậu không tin, cậu có thể gọi điện hỏi bố cậu chuyện bữa sáng.”
“Anh biết em sẽ không gọi.”
Lương Tư Triết ngồi ở đối diện, hơi phát sầu nhìn cậu, giá trị uy tín trên đầu đang báo nguy, bây giờ mình nói gì có lẽ Tào Diệp cũng không chịu tin.
“Quỷ lừa người.” Sau một lúc lâu Tào Diệp nói.
“Hả?”
“Em nhớ ra nửa câu sau rồi.” Tào Diệp bực bội nói.
Sau khi phản ứng lại, Lương Tư Triết không kịp phòng bị cười ra tiếng, anh nhìn đỉnh đầu Tào Diệp quay về phía mình, và xoáy tóc nho nhỏ ở chính giữa, thầm nghĩ lúc đứa trẻ này tức giận sao cũng đáng yêu thế…
“Hôm đó bố cậu tới đây…” Lương Tư Triết vừa định lên tiếng an ủi Tào Diệp vài câu, lập tức bị Tào Diệp ngắt lời.
“Anh đừng nói đỡ cho ông ấy!”
“Tôi không nói đỡ cho chú ấy, chuyện chú ấy làm tôi không cần phải ôm đồm lên đầu mình, bố cậu đối xử với cậu cũng không thờ ơ, chú ấy…”
“Cũng đừng an ủi em!” Tào Diệp lại nói.
Lương Tư Triết không biết nói gì cho phải, lúc anh buồn cũng không muốn người khác an ủi.

Thấy Tào Diệp vẫn vùi mặt, anh thử thò mặt qua muốn nhìn cậu: “… Khóc rồi?”
“Anh mới khóc!” Tào Diệp vẫn không ngẩng đầu, nhưng nghe giọng nói quả thực không khóc, “Anh đừng an ủi em, mất mặt quá, em nên đoán được từ lâu, sao ông ấy có thể nghĩ đến việc lắp điều hòa cho em, ngay cả chuyện chú Dần đặt cơm cho em ông ấy cũng nổi giận, sao lại lắp điều hòa cho em, hơn nữa ông ấy sẽ không biết em có sợ nóng hay không…”
Lương Tư Triết vừa đau lòng vừa buồn cười, vừa muốn dỗ cậu lại muốn trêu cậu, hai suy nghĩ này đánh nhau một phen trong đầu, cuối cùng nhìn Tào Diệp cúi mặt ở đối diện, vẫn không nhịn được muốn trêu cậu.

Đáng yêu quá, không kìm lòng được muốn trêu một câu.
Có lẽ trêu một câu có hiệu quả tốt hơn là an ủi, Lương Tư Triết suy đoán, anh ngẫm nghĩ rồi cất tiếng: “À thì… không muốn an ủi cậu, tôi muốn nói chuyện khác.”
“Vậy anh nói đi.” Quả nhiên Tào Diệp không cứng đầu nữa.
“Tôi muốn nói…” Nói được nửa câu còn cố ý dừng lại, Lương Tư Triết biết làm thế nào để dụ người.

Tào Diệp quả nhiên đã mắc câu, đợi một lát cũng không thấy đối diện nói tiếp nửa câu sau, cậu ngẩng đầu lên từ trong lòng bàn tay nghi ngờ hỏi: “Hửm?”
Lúc này Lương Tư Triết mới nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Thật ra cậu cũng có thể gọi tôi là bố, tôi không ngại.”
“… Anh cút đi!” Tào Diệp đúng là châm cái nổ ngay.

Nhưng dáng vẻ kia không giống thật sự tức giận, mà giống như con mèo giơ móng vuốt cào người sau khi bị trêu.
“Đùa thôi.” Lương Tư Triết cười một tiếng.
“Nguy rồi!” Tào Diệp bỗng gào một tiếng.

Tiếp đó cầm lấy camera cầm tay vẫn để ở bên cạnh, cúi đầu tắt ghi hình lại, nhấn phát, “Quên tắt, vừa rồi quay rất nhiều cảnh trống, em muốn xóa đoạn này.”
“Đừng xóa mà.” Lương Tư Triết ngăn lại, “Giữ lại làm kỷ niệm.”
“Cái này có gì hay là giữ…” Tào Diệp lầu bầu nói, “Mất mặt.”
Điện thoại trên giường rung lên, Lương Tư Triết cầm lấy nhìn, Trịnh Dần gửi tin nhắn đến: “Tư Triết xuống lầu một chuyến, đừng gọi Tào Diệp.”
“Chú Dần gọi tôi xuống dưới, có thể là hỏi chuyện điều hòa,” Lương Tư Triết đứng lên, “Đừng xóa nhé.”
“Biết rồi.” Tào Diệp không vui lòng đáp, nhưng vẫn không xóa clip kia, cậu tắt camera để sang bên cạnh, tiếp tục sụp bả vai ngồi trên người đờ người.
Trước khi xuống tầng Trịnh Dần đến tìm bà chủ hỏi chuyện điều hòa, nhưng cũng không hỏi được gì, Lương Tư Triết chơi trò này rất giỏi, ngay cả bà chủ cũng một mực chắc chắn là “đạo diễn Tào tìm người đến lắp”.
Trịnh Dần mở cửa lên xe, đã khởi động rồi lại giẫm phanh tắt máy – tại sao Lương Tư Triết làm vậy? Cậu ta nghĩ gì mà lấy tên Tào Tu Viễn để lắp một cái điều hòa trong phòng? Nếu chỉ xuất phát từ ý tốt an ủi bạn bè, vậy thật là tốn tâm tư, phải nói đi nói lại bao nhiêu lời nói dối mới có thể làm cho toàn vẹn…
Mà ấn tượng Lương Tư Triết để lại cho anh ta không giống tính cách sẽ dành nhiều tâm tư hơn vì người không liên quan… cá tính đứa trẻ kia rất độc lập, Trịnh Dần nhìn ra được.

Tiếp đó trước mắt anh ta hiện lên ảnh hai người sóng vai ngồi ở giường đối diện, trong lòng lướt qua cảm giác kỳ lạ.


Trước đó thoạt nhìn rõ ràng là hai thiếu niên có tính cách khác nhau, vừa rồi lúc ngồi ở trước mặt anh ta, lại cho anh ta một cảm giác tương tự không giải thích được…
Phải tìm Lương Tư Triết nói chuyện, Trịnh Dần lần mò một điếu thuốc, châm lên rít một hơi, sau đó lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Anh ta muốn thăm dò suy nghĩ của Lương Tư Triết, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu thật sự dạy hư Tào Diệp, anh ta không thể giải thích với Tào Tu Viễn – nếu muốn vào ngành giải trí, con đường đồng tính luyến này không dễ đi.
Lương Tư Triết đi xuống lầu, Trịnh Dần đang dựa bên cạnh xe hút thuốc chờ anh, từng làn khói trắng tràn qua nửa gương mặt.
Thấy anh đi tới, Trịnh Dần đứng thẳng người, dụi thuốc lá ném vào trong thùng rác rồi đi đến trước mặt thiếu niên: “Chuyện điều hòa, Tào Diệp không phát hiện ra chứ?”
“Phát hiện rồi.” Lương Tư Triết nói thật.
“Nó phản ứng thế nào?” Trịnh Dần hỏi, ánh mắt quan sát mặt anh, khí chất ôn hòa lúc nãy lại biến mất không còn, Lương Tư Triết đứng trước mặt anh ta vẫn giống một lưỡi dao sắc bén.
“Làm loạn một lúc, bây giờ ổn rồi.” Lương Tư Triết nói.
“Có thể tưởng tượng được…” Trịnh Dần cười một tiếng, “Xin lỗi, tôi không ngờ cậu sẽ lắp điều hòa trước, sao lại muốn lấy danh nghĩa đạo diễn Tào tìm người đến lắp điều hòa?”
Giọng điệu anh ta bình thường, giống như thuận miệng hỏi, nhưng Lương Tư Triết lập tức dâng lên cảnh giác ở trong lòng, sự cảnh giác này ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu.

Anh không nói thật, chỉ cụp mắt xuống bình thản nói: “Tôi sợ nóng nên tìm người lắp điều hòa, thời gian đúng vào ngày đạo diễn Tào tới đây, thế là thuận tay bán tình người, không ngờ vẫn bị anh nhìn ra.”
Trịnh Dần nhìn anh một cái, cậu trai này còn non lắm, tưởng rằng có thể giấu được mình, nhưng thật ra anh càng che càng lộ… rốt cuộc vẫn là thiếu niên không thường tiếp xúc với đạo lý đối nhân xử thế.
“Không ngờ cậu cũng biết lấy lòng,” Trịnh Dần cười, mỉa mai một cách bình tĩnh, “Tiểu Diệp là con trai duy nhất của đạo diễn Tào, lẽ ra tình người này của cậu bán không lỗ, nhưng nó còn nhỏ, không hiểu gì cả, tình người này của cậu, sợ là bán cho không rồi.” Mỗi một câu đều nói bóng nói gió, anh ta nghĩ Lương Tư Triết sẽ nghe hiểu được ý ở ngoài lời của mình.
Lương Tư Triết cụp mắt im lặng một lát rồi lên tiếng: “Thôi bỏ đi, vốn chỉ là chuyện tiện thể.”
“Có điều, nếu đã bị tôi biết,” Trịnh Dần giơ tay vỗ vỗ bả vai Lương Tư Triết, “Tôi xin lĩnh tấm lòng thay nó, hồi sau nhất định tìm cơ hội trả lại cho cậu.”
“Cảm ơn chú Dần,” Lương Tư Triết nói, “Vậy cháu lên tầng đây.”
Trịnh Dần nhìn anh lên tầng, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, rốt cuộc có nên bảo bà chủ mở thêm phòng nữa tách hai người họ ra không, nhìn thái độ cẩn thận của Lương Tư Triết, không giống kiểu người sẽ thuận miệng nói ra.
Đã vậy, cứ bảo cậu ta giấu đi, ai mà không có chút chuyện giấu trong lòng chứ… Trịnh Dần đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi xuống.
Lương Tư Triết đi lên cầu thang, trước khi đẩy cửa đi vào anh đứng ngoài cửa một lát, ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được tại sao vừa rồi phải nói dối, rõ ràng nói thật là được, rốt cuộc mình đang lo lắng điều gì…
Những gì Trịnh Dần nói cũng hơi lạ, giống như cách một lớp rèm cửa sổ như có như không, anh muốn xích lại gần nhìn rõ, nhưng lại sợ nhìn được hình ảnh mình không muốn nhìn thấy.
Không muốn suy nghĩ sâu.
Cũng không dám nghĩ sâu.
Đẩy cửa vào phòng, Tào Diệp vẫn ngồi ở chỗ cũ, trông có vẻ đang ngẩn người, nghe thấy tiếng mở cửa phòng mới lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn Lương Tư Triết, “Chú Dần tìm anh làm gì?”
“Thì hỏi chuyện điều hòa.” Lương Tư Triết trở tay đóng cửa lại đi vào.

“À.” Tào Diệp đáp.

Lương Tư Triết cảm thấy cậu không vui lắm, Tào Diệp rất ít khi che giấu cảm xúc của mình, bình thường trên mặt cậu luôn mang theo nụ cười, không phải cố giả vờ mà là vì sống vốn không buồn không lo.

Nhưng bây giờ cậu kiệm lời ít nói, rầu rĩ không vui, đủ để chứng minh lúc này cậu thật sự không vui.
Buổi chiều mấy ngày trước đều thảo luận kịch bản, hôm nay Tào Diệp nói cậu rất buồn ngủ muốn ngủ một lúc, rõ ràng giữa trưa cậu mới ngủ xong.
Cậu nằm sấp ngủ, mặt nghiêng sang một bên, gáy quay về phía Lương Tư Triết, ngoại trừ lần Tào Tu Viễn đến hai tháng trước, sau đó cậu chưa từng ngủ trong tư thế này.
Lương Tư Triết nghĩ rằng chắc là mình làm hỏng rồi, có lẽ Tào Diệp cũng không hy vọng bị lừa gạt bởi lòng tốt tự cho là đúng.
Anh ngồi trên giường, mất tập trung lật kịch bản, chốc chốc lại nhìn Tào Diệp một cái.

Tâm tư không nằm trên kịch bản, anh không kìm được bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc tình cảm Tào Diệp dành cho Tào Tu Viễn là gì? Lúc Tào Diệp nhắc đến Tào Tu Viễn trước mặt anh, thật ra là giọng điệu có phần kiêu ngạo, không phải loại kiêu ngạo khoe khoang, là trong lòng cảm thấy kiêu ngạo vì Tào Tu Viễn giỏi giang, nhưng cậu lại chưa bao giờ gọi điện thoại cho Tào Tu Viễn, hình như hơi sợ y… Sùng bái lại kính sợ, Lương Tư Triết nghĩ, có lẽ là tình cảm này.
Cho nên đối với Tào Diệp mà nói, thật ra cậu rất khát khao có được sự công nhận của Tào Tu Viễn đúng không? Trên thực tế, nhân vật Tiểu Mãn này cũng không phải là không quan trọng gì với cậu phải không?
Anh nhìn Tào Diệp, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ: Chẳng lẽ Tào Diệp cũng nghĩ đến việc dựa vào nhân vật Tiểu Mãn này làm ra thành tích đáng ngạc nhiên trước mặt Tào Tu Viễn?
Nếu nhân vật này không mảy may có ý nghĩa gì với cậu ấy, vậy tại sao cậu ấy có thể ngoan ngoãn nằm trên giường xem kịch bản sau khi xảy ra xung đột với Tào Tu Viễn đêm đó?
Khi đó trong lòng cậu ấy thật ra là kìm nén một hơi đúng không.
Muốn chứng minh bản thân cũng không phải đồ vô dụng quần áo lụa là chẳng làm nên trò trống gì trong mắt Tào Tu Viễn.
Trong lòng đứa trẻ này cũng giấu chuyện, mặc dù chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Thứ mà Tào Diệp muốn không phải là một cái điều hòa đơn giản như thế, thứ mà cậu thật sự muốn đó là sự công nhận và quan tâm của Tào Tu Viễn.

Cho nên nhân vật Tiểu Mãn này, rõ ràng rất quan trọng với cậu, nhưng cậu ấy lại dễ dàng chắp tay tặng cho mình.
Lương Tư Triết nhìn bóng lưng Tào Diệp nghĩ, Tiểu Mãn là cậu, sinh ra vì cậu, cũng nên do cậu hoàn thành.

Diễn tốt cậu ấy nhé, chứng minh rằng ánh mắt của cha cậu sai rồi.
Chỉ trong chốc lát, trong lòng Lương Tư Triết đã âm thầm đưa ra quyết định, anh nghĩ mình phải lặng lẽ rời đi trước khi diễn thử, trả lại Tiểu Mãn cho Tào Diệp, mà về phần mình, số phận chắc đã tự có an bài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi