MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Tống Thanh Ngôn đợi trong xe liếc mắt một cái, nhìn thấy Lương Tư Triết cúi người lên xe của Tào Diệp, cửa xe đóng lại, nhanh chóng lao đi mấy mét.
Sau khi phản ứng lại, cô lập tức bám vào cửa kính xe, hét to: “Anh Tư Triết anh đi đâu vậy?”
“Anh đi trước, em với…” Giọng nói nhanh chóng bay xa, nghe không rõ ràng, Tống Thanh Ngôn mơ hồ đoán được Lương Tư Triết bảo cô và tài xế về công ty.
Đồ của anh còn rơi trên xe đấy anh à… Còn có người phụ trách trang phục đã chuẩn bị sẵn quần áo cho anh trong bữa tiệc đóng máy tối nay, Tống Thanh Ngôn khóc không ra nước mắt ngồi xuống, rì rà rì rầm bảo sao nói đi là đi, một câu báo trước cũng không có…
Trên xe đang phát đoạn nhạc đệm của “Lựa chọn tuyệt vọng”, nhạc jazz buông thả, so sánh với tiếng nhạc đánh trống reo hò, hai người yên tĩnh hơn nhiều, im lặng hút thuốc, nhưng bầu không khí rất thoải mái, không nói lời nào cũng không ai cảm thấy xấu hổ.
Một lát sau Lương Tư Triết mở miệng hỏi: “Đạo diễn âm nhạc của bộ phim này là Liên Dã?”
“Đúng rồi,” Tào Diệp đáp, “Rất hợp với phong cách của phim đúng không?”
“Liên Dã đã nhiều năm không xuống núi rồi, nghe nói rất nhiều tiền bối tự đến thăm cũng không mời được, cậu làm thế nào mời được?”
“Tôi á… tôi đặc biệt bay tới Đài Loan mời chú ta,” Hút hết một điếu thuốc, Tào Diệp thả bàn tay cầm vô lăng ra, nhấn mở nắp hộp gạt tàn, ném đầu lọc thuốc vào trong, “Đến năm lần.”
“Chỉ là vấn đề số lần?”
“Chẳng thế thì?”
“Tôi đoán có lẽ còn ra chiều ngoan ngoãn?” Lương Tư Triết hút xong một hơi cuối cùng, cũng ném đầu lọc thuốc lá vào.
Tào Diệp cười một tiếng: “Đâu chỉ là ra chiều ngoan ngoãn, còn bán mình nữa.”
Lương Tư Triết cũng cười rồi lắc đầu.
“Đừng không tin.” Tào Diệp nói.
“Không nói Liên Dã lớn hơn cậu mấy giáp… cậu ghê sợ đồng tính mà?” Lương Tư Triết hỏi.

Nghe đồn Liên Dã quả thực từng có mấy người yêu đồng tính, nhưng Tào Diệp nói vậy rõ ràng là bịa đặt ra.
“Sợ chứ, nhưng hiến thân vì nghệ thuật mà.” Tào Diệp cười, ngón tay gõ vài lần lên vô lăng theo nhịp bài hát, “Bán rất đáng, đúng không?” Cậu nói, đoạn ngân nga vài câu hát theo nhạc đệm kia, âm cuộn lưỡi rất bài bản, âm điệu thả lỏng lười biếng, giọng nói của thiếu niên mười năm trước hơi thay đổi, nhưng nghe vẫn êm tai, giống một cậu sinh viên đại học cuối tuần rảnh rỗi ra ngoài hóng gió.
“Bán mình mời được một giám đốc âm nhạc đã khiến cậu cảm thấy rất đáng, xem ra lúc đó tôi không nên đơn giản đồng ý quay thế như vậy.”
Ngón tay gõ vô lăng của Tào Diệp dừng lại.
“Tôi nghĩ mức độ quan trọng của nhân vật Mặt Sẹo này, chắc sẽ không yếu hơn đạo diễn âm nhạc?” Lương Tư Triết cười liếc cậu một cái.
Tào Diệp “chậc” một tiếng: “Tôi bán mình mời đạo diễn âm nhạc còn được, mời một ảnh đế tới diễn vai phụ? Tôi vẫn tự mình biết mình.”
“Đây không gọi là tự mình biết mình, mà là tự coi nhẹ mình, cậu không phải hoàng tử thành ngữ sao?”
“Thôi, đừng nhắc nữa,” Tào Diệp ngăn anh lại, “Bây giờ nghe xưng hô này xấu hổ lắm.”
“Đáng yêu mà.” Lương Tư Triết cười nói.

Nhạc đệm jazz phát xong thì chuyển đến một bài piano nhẹ nhàng, trong lúc đó Tào Diệp nhận một cuộc điện thoại, là Từ An Kiều gọi đến, sau khi cúp máy cậu hỏi Lương Tư Triết: “Sau khi bộ phim quay thế xong sẽ đăng ký giải Kim Tượng, họ hỏi anh có muốn đăng ký Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất không.”
“Có chứ, tại sao không đăng ký?”
“Anh lấy nhiều giải ảnh đế như thế, cũng không thiếu một cái Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất này, họ sợ anh chê mất mặt.”
“Tôi chê mất mặt…” Lương Tư Triết cười lặp lại lời nói của cậu, dừng một lát rồi nói, “Nhiều giải ảnh đế như thế đều lấy được dưới sự chỉ dẫn của thầy Tào, sau Vọng Xuyên tôi chưa giành thêm được giải thưởng nào có lượng vàng cao, chẳng lẽ cậu không biết bên ngoài đang lan truyền thế nào?”
Đương nhiên Tào Diệp biết, sau khi Lương Tư Triết lấy được giải ảnh đế Cannes đã từ chối mấy cành ô liu do đạo diễn lớn trong nước ném tới, tùy hứng bế quan hai năm để đạo diễn “Lương sinh Chúc mộng”.

Sau khi công chiếu doanh thu phòng vé chỉ vượt qua mười triệu, lúc đó có nhà truyền thông đánh giá rằng “Đứng cao bao nhiêu thì ngã đau bấy nhiêu”, càng có người khẳng định nói là rời khỏi Tào Tu Viễn Lương Tư Triết sẽ không tiến xa được.

Lúc ấy công ty Tào Diệp mới thành lập, mỗi ngày cậu đều phải quan tâm đến tin tức trong nghề nên cũng nhìn thấy rất nhiều ý kiến như vậy.
“Tôi tưởng anh không quan tâm những ý kiến này.” Tào Diệp nói.
“Tôi vẫn chưa tu luyện đến mức đó,” Lương Tư Triết cười lên, dường như có phần tự giễu, “Nói thật mặc dù hai bộ phim Mười ba ngày và Vọng Xuyên chi Xuyên giành được giải thưởng, nhưng khi diễn thú thật tôi cũng chẳng biết mình đang diễn cái gì.”
“Nói đùa gì vậy.” Tào Diệp đáp, thầm nghĩ quả thật cũng chỉ có đứng ở độ cao như Lương Tư Triết, mới có vốn liếng để khiêm tốn đến mức độ này.
Lương Tư Triết nói tiếp: “Hồng nam hồng nữ tôi lại cảm thấy diễn rất tốt, rất tỉnh táo, tốt hơn hai bộ phim được ảnh đế kia, chỉ tiếc lọt vào danh sách rồi nhưng không đoạt giải.”
Trong giọng nói của anh hơi tiếc nuối, Tào Diệp không khỏi được cau mày bảo: “Tôi nghe nói cụ Chúc Chúc Thanh Vân đoạt giải thưởng Kim Tượng cũng đăng ký Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, ông ấy hơn chín mươi tuổi rồi lại tuột giải nhiều năm, ban giám khảo sẽ không bỏ qua yếu tố này, lần đó anh diễn tốt hơn nữa cũng không có phần thắng.”
“Ừ, nhưng thói đời này chỉ lấy thành bại luận anh hùng.

Bản thân tôi cũng không sao, chẳng qua lúc đó đã hứa với cậu lại không làm được, luôn cảm thấy không xứng với cơ hội cậu tranh thủ giúp tôi, vẫn luôn muốn tìm thời gian để giải thích với cậu một câu, bộ phim đó thật ra tôi đã diễn hết sức mình.”
Anh nói xong, tất cả hình ảnh của mấy năm trước hiện lên trước mắt Tào Diệp, Lương Tư Triết ngồi trước mặt cậu nói câu “Cậu yên tâm, tôi nhất định lấy được ảnh đế”, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ vẻ mặt nghiêm túc khi ấy.
Tào Diệp dừng một lúc lâu, mới thấp giọng hỏi một câu: “Hết sức mình hơn Vọng Xuyên?” Mặc dù đều là phim của Tào Tu Viễn, nhưng “Hồng nam hồng nữ” là cơ hội cậu dành cho Lương Tư Triết, “Vọng Xuyên chi Xuyên” lại là Tào Tu Viễn điểm danh muốn Lương Tư Triết diễn, Tào Diệp không biết ý nghĩa của câu hỏi này ở đâu.
Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu, biểu cảm chân thành nói: “Đúng, hết sức mình hơn Vọng Xuyên.”
Tào Diệp gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng một thời gian dài không nói chuyện.
Một lúc lâu sau Lương Tư Triết lên tiếng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Không biết…” Tào Diệp đáp.
Vài giây sau cậu nghe thấy Lương Tư Triết cười khẽ một tiếng, tiếp đó chính cậu cũng cảm thấy hơi buồn cười, lái xe thời gian dài như vậy, kết quả cũng không biết mình đang lái đi đâu.
Hai người cười một lúc mà chẳng hề có lý do.

Tào Diệp ngừng cười, nói một cách hơi vô tội: “Không phải anh nói đi đâu cũng được à, tôi cứ lái bừa.”
“Được đấy,” Lương Tư Triết cười nói, “Lái bừa đi.”
Chiều hôm nay hai người lái xe không mục đích gì chạy gần trăm cây số, lướt qua vài đoạn cao tốc, lên mấy cây cầu vượt, cuối cùng chạy đến khi bình xăng sắp hao hết, đồng hồ đo nhiên liệu nhấp nháy đèn báo động, lúc này Tào Diệp mới mở điều hướng xe ra.
Xung quanh rừng núi hoang vắng, đã chạy đến ranh giới của thành phố lân cận, Tào Diệp tìm trạm xăng dầu gần nhất trên điều hướng, đổ đầy bình xăng trước khi hết nhiên liệu.
Lúc trở về mặt trời đã sắp xuống núi, mặt trời lặn ẩn giữa sườn núi, một mảng bầu trời bị nhòe tới mức gần như lộng lẫy, từ từng tầng tầng lớp lớp màu lòng đỏ trứng chói mắt lan đến màu xanh đen, sau đó màn đêm bao phủ xuống từng chút một.

Đến khi xe hòa vào dòng xe cộ tắc đường của thành phố, hoàng hôn đã hoàn toàn rút lại tia sáng mặt trời cuối cùng.
“Chắc sẽ đến muộn.” Tào Diệp nhìn đèn đỏ sau xe sáng một mảng ở đằng trước, “Lát nữa chuẩn bị bị phạt rượu.”
“Bọn họ không biết tửu lượng của cậu rất kém?”
“Biết cũng phạt mà…” Tào Diệp ngả người vào lưng ghế, suy nghĩ một lát vẫn không kìm được cãi lại một câu cho mình, “Hơn nữa tửu lượng của tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Thật sao,” Lương Tư Triết nhớ lại bữa tiệc bàn bạc quay thế “Lựa chọn tuyệt vọng” hơn một tháng trước, cười bảo, “Hình như là tốt hơn trước một chút.”
“Anh bắt đầu cai rượu từ khi nào?”
“Sau khi Lương Chúc ra rạp, chưa đầy hai năm trước”
“Lần trước trợ lý anh nói anh cai rượu lần thứ bảy, tần suất này đúng là đang cai rượu hả?”
“Lần thứ bảy…” Lương Tư Triết cười lên, “Chắc không chỉ bảy lần, cô ấy hỏi tôi kỳ nghỉ uống rượu mấy lần, tôi không nhớ rõ nên nói đại lừa cô ấy.”
“Vậy còn nói với người ngoài là cai rượu.”
“Đang cai mà.” Lương Tư Triết nhìn ngoài cửa sổ nói, “Không cai được cũng không thể nói không cai chứ.”
“Sao lại muốn cai rượu?” Tào Diệp hỏi xong mới nhớ ra hình như trước đó mình đã hỏi vấn đề này.

Ngày đó Lương Tư Triết nói là “Muốn cai thì cai”.
Nhưng hôm nay anh đổi lời giải thích khác: “Nếu không cai sẽ mất kiểm soát.”
Giọng anh trầm xuống, Tào Diệp không tự chủ được nhìn anh một cái, giây phút này Lương Tư Triết như thể rơi vào trong cảm xúc rất sâu nào đó, dáng vẻ nhàn hạ thành thạo của ngày thường đã biến mất, ánh đèn mờ nhạt trên mặt cũng có vẻ hơi cô đơn.

Giống như ngày cuối cùng của tuổi mười bảy, khi Lương Tư Triết nói mình không thể chơi violin được nữa.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng còi xe dồn dập, Tào Diệp hoàn hồn như ở trong mộng mới tỉnh, đèn xanh đã sáng lên, chiếc xe phía sau đang giục cậu lái về phía trước.

Lúc này chuông điện thoại cũng vang lên trong buồng xe, Trình Đoan gọi điện đến.

Tào Diệp nghe máy, bên kia hỏi cậu lúc nào đến.
“Tắc đường quá, chắc sẽ đến muộn mười phút.” Tào Diệp đáp.
“Cậu đi đâu vậy,” Giọng Trình Đoan khuếch tán trong xe, “Cả ngày không thấy cậu, nghe nói tối qua cậu đến giám sát quay phim?”
“Là Từ An Kiều nói với anh đúng không.”
“Mưa to như thế, cũng không gọi tài xế, cậu đột nhiên bị động kinh à? Hiện trường cũng không có gái thì phải?”
“Cứ phải có gái tôi mới đi chắc…”
“Đây là tác phong trước sau như một của cậu mà,” Trình Đoan cười nói, “Chẳng lẽ là đến gặp người yêu cũ Lương Tư Triết của cậu?”
Tào Diệp: “.

.

.”
Lương Tư Triết ngồi ở ghế phụ lái liếc cậu một cái.
Tào Diệp ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Trình Đoan: “Chúng tôi đang đi cùng nhau.”
“Hả?”
“Lương Tư Triết đang bên cạnh tôi.”
Trình Đoan: “.

.

.”
“Cúp trước đây.” Tào Diệp nói xong cúp điện thoại, thầm nghĩ sau này lái xe gọi điện thoại phải nhớ ngắt kết nối Bluetooth, giờ lúng túng quá, không đợi Lương Tư Triết nói chuyện, cậu đã tự giải thích một câu: “Anh ta nói đùa, tôi chưa từng nói gì cả.”
“À,” Phản ứng của Lương Tư Triết cũng rất bình thản, “Tôi đoán cũng phải.”
Tiệc đóng máy được tổ chức ở câu lạc bộ Lomond, ban đầu khi xây dựng câu lạc bộ đã tham khảo thiết kế vách ngăn của bình phong kiểu Nhật.

Ngày thường khi không cần gióng trống khua chiêng tiếp khách, mấy tấm bình phong được khép lại, đưa mắt nhìn chỉ là một phòng riêng gian này nối tiếp gian kia.

Lúc này toàn bộ bình phong được kéo ra, không gian mấy trăm mét vuông rộng rãi sáng sủa, chỉ đạo ánh sáng đang điều khiển đèn không khí ở xung quanh, làm nổi bật câu lạc bộ giống một sảnh tiệc xa hoa trụy lạc.
Trình Đoan thấy họ đi vào thì đứng dậy đi tới đón, trước tiên chào hỏi Lương Tư Triết, lại quan sát hai người họ cười nói: “Đi đâu đây? Trông tóc tai hai người đều bị gió thổi rối, lái xe mui trần đúng không? Có vẻ như đến nơi rất xa?”

“Đi bỏ trốn.” Lương Tư Triết nhìn anh ta cười một cách không đứng đắn.
“Tôi tin.” Trình Đoan cười to, chỉ về phía trước, “Đi, ở bàn kia.”
Mấy nhà đầu tư Lâm Ngạn, Hạ Phương Văn, Triệu Thừa Đông cũng đến rồi, thấy họ đi tới, Lâm Ngạn cầm rượu vang đỏ rót vào trong ly: “Quy tắc cũ nhé, đến muộn phạt rượu.”
Rót hai ly, hắn nhìn Lương Tư Triết hỏi trước khi đẩy: “Tư Triết có đang cai rượu không?”
Lương Tư Triết ngồi xuống không nói gì, chống khuỷu tay lên giơ mu bàn tay cho hắn nhìn.
Tào Diệp thầm nghĩ người này nói dối lại yên tâm thoải mái đến thế, khiến người ta không nhìn ra được mánh khóe lộ tẩy.
Lâm Ngạn nhìn về phía Tào Diệp: “Nếu đã vậy, Diệp Tử mày uống thay cậu ta?”
“Anh xem rồi rót đi.” Tào Diệp nói, nghĩ rằng hắn sẽ không rót cho mình quá nhiều rượu.
Lâm Ngạn biết tửu lượng của Tào Diệp, rót ba ly đẩy đến trước mặt câu: “Rượu này tác dụng chậm vừa đủ, anh không rót cho mày nhiều lắm, phạt mày hai chén, phạt Lương Tư Triết một chén, như vậy không thể nói anh không tử tế nhé.”
Tiệc đóng máy rất chú trọng bầu không khí, không uống thì đúng là không nói nổi, Tào Diệp không từ chối nữa, cầm từng chén lên uống, tất cả đều một hơi uống cạn, ba cái chén không xếp thành một hàng trên bàn, bầu không khí bàn này đã náo nhiệt hẳn lên.
“Tửu lượng tăng lên trông thấy.” Lương Tư Triết quay sang nhìn cậu, “Thật sự không sao?”
“Đã nhiều năm như vậy, anh cho rằng tôi không tiến bộ chút nào hả?” Tào Diệp nói vậy, nhưng trong lòng rõ ràng đêm nay mình chắc chắn sẽ say, nhưng không biết đợi rượu ngấm vào sẽ say đến mức độ nào.
Hạ Phương Văn bưng rượu tới mời Lương Tư Triết, tự uống xong sau đó ngồi bên cạnh trò chuyện với anh.
Trình Đoan quay đầu thấp giọng thì thầm với Tào Diệp: “Cho nên tối qua cậu đặc biệt đến xem Lương Tư Triết?”
Tào Diệp liếc anh ta một cái: “Anh nhìn ra được từ đâu?”
“Quần áo cậu mặc là của Lương Tư Triết đúng không?” Ánh mắt Trình Đoan từ trên mặt cậu hướng xuống dưới, “Đặc trưng cho phong cách của cậu ấy?”
“Có sao?”
Trình Đoan gật đầu: “Cậu rất ít mặc tông màu đậm.”
“Được rồi.” Hình như là có chuyện như vậy.
“Quần áo cũng có thể mặc chung,” Trình Đoan cười nói, “Tôi bắt đầu nghi ngờ lời giải thích người yêu cũ là sự thật.

Nói thật trong nháy mắt các cậu vừa từ ngoài cửa bước vào, thật sự rất giống bỏ trốn trở về.”
“Phó tổng giám đốc Trình, tôi cảm thấy công ty có thể thuê anh làm biên kịch, tiền lương tính riêng.”
“Vừa nãy trên xe cậu nói các cậu đi cùng nhau, cậu đoán xem phản ứng đầu tiên của tôi là gì?”
“Không muốn đoán, anh cũng đừng nói.”
Trình Đoan không nghe, tiếp đó cười bảo: “Tôi tưởng cậu định come out với tôi.”
Tào Diệp một lời khó nói hết liếc anh ta một cái.
“Cậu không nghe ra khi đó tôi rất kinh ngạc à?”
“Không.” Cậu thầm nghĩ nói thừa, đương nhiên đã nghe ra, nếu không thì tại sao sau đó tôi phải giải thích thêm một câu kia?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi