MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Thật ra đến lễ trao giải Kim Tượng là ý kiến của Lâm Ngạn, đầu tháng ba hắn cố ý đến Los Angeles tìm Tào Diệp.
Lúc ấy Tào Diệp đang đánh bóng rổ với một nhóm học sinh trên bãi tập của trường cấp ba, lúc đang chuyền bóng phá vòng vây, bên tai bỗng vang lên một giọng Bắc Kinh chính gốc: “Diệp Tử, chặn bóng hắn đi!” Cậu ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Ngạn đứng bên ngoài lưới sắt, vô cùng hăng hái cổ vũ cho cậu.
Thoáng mất tập trung, bóng trong tay đã bị cướp đi, Tào Diệp chửi nhỏ một câu, ra khỏi sân đi về phía Lâm Ngạn, giơ tay lau giọt mồ hôi ở cằm đang nhỏ giọt xuống, cậu hỏi: “Sao anh tới đây?”
“Ồ, có cơ bụng rồi này.” Lâm Ngạn huýt sáo với cậu.
“Vốn đã có rồi,” Tào Diệp đi đến trạm bán đồ bên cạnh sân bóng rổ mua nước ngọt ướp lạnh, trả tiền xong quay đầu nhìn Lâm Ngạn, “Đến tìm em có chuyện gì?”
“Rủ mày đến lễ trao giải Kim Tượng chứ gì,” Lâm Ngạn nhận lấy nước ngọt cậu đưa tới, “Anh nói này, bé người đẹp của mày trâu vãi, thế mà lọt vào danh sách nam diễn viên chính xuất sắc nhất, anh không thể đến cổ vũ cùng mày?”
Tào Diệp ngửa đầu uống mấy ngụm nước, để chai xuống khẽ xùy một tiếng: “Thôi đi, rõ ràng là bản thân anh muốn nhìn xem anh ấy trông như thế nào.”
Lâm Ngạn không phủ nhận cách nói này của cậu, ôm lấy bả vai Tào Diệp, cầm hai lá thư mời tham dự trong tay lắc trước mặt cậu: “Mày chỉ cần nói có đi hay không.”
“Không muốn đi.” Tào Diệp giơ tay nhấc cánh tay hắn ra khỏi vai mình, đi nhanh mấy bước.

Hơn nửa năm trôi qua, bây giờ cậu nhìn thấy Lâm Ngạn không muốn nôn nữa, nhưng nghĩ rằng Lâm Ngạn có thể ôm suy nghĩ nào đó với Lương Tư Triết, cậu vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nếu không phải sau khi chuyện xảy ra Lâm Ngạn thường xuyên mặt dày sấn lại tìm cậu chơi, đoán chừng bây giờ họ đã cắt đứt quan hệ, có một dạo cậu không muốn để ý đến ai cả, chỉ muốn ở một mình.
“Mày nói đi?” Lâm Ngạn đuổi theo, “Mày không đến thì anh đến một mình, tìm người giúp đỡ giới thiệu gặp bé người đẹp còn không dễ dàng?”
Tào Diệp nghiêng mặt sang liếc hắn một cái, cau mày lại nói: “Anh đừng chọc anh ấy.”
“Không mượn mày xen vào,” Lâm Ngạn quay đầu đi ngược hướng về phía cổng trường, vẫn không quên cầm thư mời kích thích cậu, “Anh đi nhé, lần trước thấy đám chó săn chụp lén bé người đẹp, đúng là đẹp thật.”
“Anh có bị điên không hả Lâm Ngạn?!” Tào Diệp quay đầu đuổi theo, muốn giành lấy vé từ trong tay Lâm Ngạn, nhưng Lâm Ngạn thấy tình hình không ổn đã co cẳng chạy.
Một trước một sau, một người chạy như điên, một người đuổi như điên, chạy ra khỏi cổng trường rất xa mới dừng lại.
Lâm Ngạn bị cậu đuổi tới mức chạy không nổi nữa, thở hồng hộc dừng lại đi vài bước: “Được rồi được rồi, anh lừa mày mày còn tưởng thật? Bé người đẹp của mày yêu đương với Hồ Vũ Tư đấy, mày không biết?”
Tào Diệp vốn định đuổi theo cướp thư mời trong tay hắn, nhưng nghe vậy lại không tiếp tục tới gần giành giật nữa, cũng chạy chậm lại, thở phì phò hỏi hắn: “Chuyện lúc nào?”
“Thì quay phim rồi thông đồng với nhau thôi, Lương Tư Triết, tên này đúng không? Diễm phúc không cạn đâu, dáng người của Hồ Vũ Tư là báu vật đó! Mày thật sự không biết?”
“Sao em biết được.” Tào Diệp nói.


Từ sau khi đến đoàn phim vào mùa hè năm ngoái, cậu không liên lạc với Lương Tư Triết nữa.

Mới đầu cảm thấy anh cùng một phe với hai người kia, nhưng về sau bình tĩnh lại, lại cảm thấy Lương Tư Triết cũng có khả năng không biết quan hệ giữa Tào Tu Viễn và Trịnh Dần.

Trước kia mình thân thiết với Trịnh Dần như thế cũng không nghĩ đến phương diện đó, có lẽ anh cũng giống như cậu.
Nhưng mỗi lần vừa nghĩ đến Lương Tư Triết vẫn hơi phiền lòng, ngay cả bản thân Tào Diệp cũng cảm thấy khó hiểu, ngẫm lại có lẽ vẫn hơi để ý Lương Tư Triết quá thân thiết với hai người kia, đến mức cậu không thể kiềm chế giận lây sang anh.
Nhưng bây giờ nghe được tin tức Lương Tư Triết yêu đương từ miệng Lâm Ngạn, Tào Diệp ngẩn người, nhất thời cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Lương Tư Triết yêu đương rồi? Cùng với Hồ Vũ Tư đóng vai Bành Yên? Sao anh ấy không nhắc chuyện này với mình?
Chẳng lẽ cuộc điện thoại cậu không nhận hơn nửa năm trước, Lương Tư Triết gọi đến để nói chuyện này với cậu?
Cậu biết Hồ Vũ Tư, người có thể được chọn đóng vai Bành Yên, đương nhiên phải có cả sắc đẹp và duyên dáng, nhưng không phải cô ấy lớn hơn Lương Tư Triết mấy tuổi sao?
Lại bắt đầu phiền lòng, rõ ràng không nghĩ đến Tào Tu Viễn và Trịnh Dần, tại sao chỉ nghĩ đến Lương Tư Triết cũng phiền lòng?
“Nghĩ gì vậy?” Lâm Ngạn lại gần hỏi.
“Nghĩ gì chứ?” Tào Diệp liếc hắn một cái, “Trai tài gái sắc, ngọc bích hợp thành đôi.”
“Chậc chậc.” Lâm Ngạn cười lắc đầu, lại hỏi, “Vậy cho một lời xác định đi, có đến lễ trao giải nữa không?”
“Đến.” Tào Diệp đáp.
Cậu về ký túc xá trường tắm rửa một cái, thay quần áo khác, sau đó cúp học đi máy bay mười ba tiếng với Lâm Ngạn, từ Los Angeles bay đến Hồng Kông.
Lúc máy bay cất cánh phát ra tiếng nổ rất lớn, Lâm Ngạn ngoái đầu lại nhỏ giọng hỏi cậu: “Bố mẹ mày ly hôn thật à?”
“Ừm.” Tào Diệp lên tiếng.
Có lẽ giới giải trí chia chia hợp hợp quá đỗi bình thường, Lâm Ngạn thậm chí không hỏi lý do, chỉ giơ tay vỗ cánh tay Tào Diệp, không nói gì thêm.
Máy bay lên không trung, không có tầng mây che chắn, ánh nắng trở nên cực kỳ chói mắt.

Tào Diệp kéo tấm che nắng xuống, ngả người dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Thật ra cậu cũng không biết Tào Tu Viễn và Lê Du ly hôn khi nào, tại sao chia tay.


Chỉ là sau khi cậu nói chuyện kia với Lê Du, mấy tháng sau trong nhà thường xuyên có một chú đến làm khách, là cộng sự của mẹ cậu, chỉ huy dàn nhạc trẻ tuổi, tính tình rất hiền lành, đối xử với Tào Diệp cũng tốt, Tào Diệp đoán có lẽ là bạn trai của mẹ cậu.
Hơn nửa năm trước tận mắt nhìn thấy cảnh kia đã từng khiến cậu đêm không thể say giấc.

Lúc đó cậu muốn nói thật với Lê Du, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, không thể trực tiếp nói với Lê Du, nói rằng cậu tận mắt cắt ngang chuyện giường chiếu của bố cậu và người chú cậu vẫn luôn rất tin tưởng.
Tác động của chuyện này quá mạnh, cậu phải hòa hoãn ở giữa để giảm thiểu thiệt hại mà chuyện này gây ra cho mẹ Lê Du của cậu xuống mức thấp nhất.

Cậu phải tiếp tục gánh vác chuyện này.
Cậu trằn trọc mấy đêm, cân nhắc từng câu từng chữ, buổi sáng vài ngày sau viết một tờ giấy để lại cho Lê Du:
“Mẹ ơi, con phát hiện bố con ở cùng người khác, con nghĩ mẹ cũng có thể ở cùng chú khác.”
Cậu không nhắc đến Trịnh Dần, không nhắc đến người đồng tính, cũng không chắc đến cảnh tượng tận mắt cắt ngang đã khiến cậu buồn nôn.
Nói chung bởi vì cậu biểu hiện quá mức bình tĩnh và hiểu chuyện, ngày hôm sau Lê Du cũng để lại cho cậu một tờ giấy, nói rằng “Cảm ơn Tiểu Diệp”.

Thế là chuyện này cứ thế trôi qua một cách bình tĩnh không sóng gió.
Đến lễ trao giải sẽ gặp phải Tào Tu Viễn và Trịnh Dần à? Tào Diệp nhắm mắt, vừa nghĩ đến hai người họ, cảm giác như nghẹn ở cổ họng lại nổi lên, đã trôi qua lâu như vậy, cậu vẫn không thể quên được hình ảnh kia, nhớ đến là y như rằng lại buồn nôn.
Không muốn đến lễ trao giải, không muốn nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần.
Nhưng cậu và Lương Tư Triết đã hẹn “Gặp nhau ở lễ trao giải”, giao ước này là cậu đơn phương đưa ra, bây giờ lại đơn phương hủy hẹn, chuyện này làm vậy có phần không khéo léo cho lắm.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Lương Tư Triết có nhớ lời hẹn này hay không cũng không chắc…
Đến Hồng Kông, Tào Diệp mới phát hiện ra tất cả bạn bè của cậu đã đến.
Lâm Ngạn khoác vai cậu, xòe tay với Trì Minh Nghiêu và Đại Bạch: “Tao đã nói nó nhất định sẽ đến, thua rồi đưa tiền đê.”
“Mày nói mày không đến kia mà!” Đại Bạch cong ngón tay, là bộ muốn gõ trán Tào Diệp, bị Tào Diệp nghiêng đầu tránh khỏi.
“Mày cũng nói như thế với tao.” Trì Minh Nghiêu hơi khó chịu nhìn cậu.

“Bảo sao mấy người ai cũng quan tâm tôi có đến hay không, hóa ra là lấy tôi đánh cược!” Tào Diệp lại một lần nữa lấy cánh tay Lâm Ngạn khoác lên vai mình ra, “Tiền thắng được chia em một nửa.”
“Vé máy bay anh đến Los Angeles tìm mày đã đủ một nửa rồi,” Lâm Ngạn từ chối nói, “Mày nghĩ rằng chúng nó có thể cho anh một khoản tiền to chắc!”
Mấy người nửa năm không gặp nhau, vả lại bên cạnh không có người lớn trông coi nên xõa hết nấc, tụ tập trong phòng khách sạn cùng nhau chơi thâu đêm, vang đỏ rượu đế mở mấy chai, cuối cùng ngổn ngang lộn xộn ngủ đầy đất.

Đến ngày hôm sau tỉnh dậy, TV vẫn mở, trên màn hình thảm đỏ đã đi được hơn phân nửa, mấy người vội vàng cuống cuồng đứng lên rửa mặt.
Tào Diệp tắm xong đánh răng trong phòng vệ sinh ở phòng ngủ, Lâm Ngạn ngoài phòng khách lớn tiếng gọi: “Diệp Tử xem TV, bé người đẹp ra đi thảm đỏ rồi!”
Miệng Tào Diệp toàn là bọt, dùng tay vốc nước xoa qua loa rồi để trần thân trên đi đến phòng khách.
Đoàn phim “Mười ba ngày” cùng đi thảm đỏ, lúc Tào Diệp đi ra, Tào Tu Viễn đang nhận lấy micro, dẫn chương trình mời y giới thiệu Lương Tư Triết cho mọi người, Tào Tu Viễn chỉ nói một câu: “Không cần giới thiệu, qua đêm nay mọi người đều sẽ biết cậu ấy.”
Lời này giống như đang báo trước sau đêm nay Lương Tư Triết sẽ nghênh đón con đường huy hoàng lộng lẫy làm sao.
Lời này nói hơi khoa trương, nhưng y là Tào Tu Viễn, lời y nói không ai dám bác bỏ ngay trước mặt.
Mặt người dạ thú.

Tào Diệp nhủ thầm trong lòng.
Cậu nhìn thấy Lương Tư Triết đứng bên cạnh Tào Tu Viễn, tóc anh buộc lại, mặc âu phục, thon dài rắn rỏi, trông lộ hết ra sự sắc bén.

Chỉ đứng ở đó đã khiến lời nói vừa rồi của Tào Tu Viễn có vẻ rất thuyết phục.
Lâm Ngạn huýt sáo: “Ồ, suprise! Đúng là đẹp hơn Chương Minh Hàm nhiều.” Lại xoay người sang nói móc Trì Minh Nghiêu, “Mày còn nói ánh mắt Diệp Tử có vấn đề!”
“Hiếm khi bình thường một lần.” Trì Minh Nghiêu nói.
Tào Diệp “hứ” một tiếng, thầm nghĩ tôi đã nói anh ấy đẹp mà, trước đó mấy người còn không tin.
“Đẹp thật, nhưng Lâm Ngạn mày cứ nói gì mà bé người đẹp, tao tưởng là kiểu yếu đuối ấy chứ… Người này trông có vẻ hơn lớn Diệp Tử nhỉ?” Đại Bạch quay đầu hỏi Tào Diệp, “Lớn hơn mày mấy tuổi hả Diệp Tử?”
“Hai tuổi.” Tào Diệp đáp.
“Lớn hơn nhiều đấy,” Đại Bạch liếc Tào Diệp một cái, “Diệp Tử cơ bụng của mày được đó!” Quay đầu cười nói với Lâm Ngạn, “Câu kia nói thế nào? Nhà có thiếu niên sắp trưởng thành.” Hắn ta và Lâm Ngạn đều lớn hơn Tào Diệp ba tuổi, nhìn Tào Diệp giống như nhìn em trai ruột vậy.
Lúc đến hiện trường lễ trao giải, đường vào đã đóng, mấy người lượn quanh một lúc lâu bảo vệ cũng không chịu cho qua.

Lâm Ngạn bảo Tào Diệp gọi điện cho Lương Tư Triết đi ra đón mấy người họ vào, Tào Diệp nói gì cũng không chịu.

Nói đùa, nam diễn viên chính xuất sắc nhất vẫn chưa trao giải, lúc này sao cậu có thể gọi Lương Tư Triết đi ra?
Trì Minh Nghiêu đành phải kiên trì gọi điện cho anh cả của cậu ta là Trì Minh Khải.

Bên kia đang nói điện thoại, điện thoại Tào Diệp cầm trong tay rung lên, cậu cúi đầu nhìn, Lương Tư Triết gửi đến một tin nhắn: “Đang ở hiện trường à?”
Trả lời thế nào được? Tào Diệp nhìn chằm chằm mấy chữ kia nghĩ, đang ở hiện trường, nhưng lại không ở hiện trường, đến muộn bị chặn bên ngoài hiện trường, mất mặt…
Cậu cúi đầu nhập mấy chữ trong khung tin nhắn, rồi xóa hết đi, lại nhập mấy chữ, lại xóa đi, đến khi Trì Minh Khải đi ra đón họ, Tào Diệp vẫn chưa gửi tin nhắn này đi.
Trì Minh Khải dẫn theo người của ban tổ chức đi ra, xụ mặt mắng họ một trận, cuối cùng vẫn dẫn họ đi vào.

Chỗ ngồi sắp xếp hơi gần phía trước, tùy tiện chui vào sợ nhiễu loạn trật tự cho nên họ đứng ở phía sau nhìn phần lễ trao giải.
Lúc tìm được vị trí đứng khách mời trao giải đã nói xong, trên màn hình bắt đầu chiếu ứng cử viên trong danh sách Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Lương Tư Triết xuất hiện ở vị trí thứ tư, trên màn hình hiện lên cảnh của anh trong “Mười ba ngày”, im lặng xách theo thùng nước thêm nước nóng cho khách, trúc trắc học theo Bành Yên hút thuốc, cẩn thận nhảy nhót lên cầu thang… Tất cả đều là tình tiết trong kịch bản họ từng thảo luận.
Lương Tư Triết đoạt giải chắc chắn là ngựa ô(1) bất ngờ của giải Kim Tượng lần này, lúc khách mời trao giải đọc ba chữ “Lương Tư Triết”, cả khán phòng đều quay đầu nhìn về phía thiếu niên lạ lẫm mà chói mắt này.
(1) ngựa ô – dask horse: là một người hoặc điều ít được biết đến trước đây nổi lên trong một tình huống, đặc biệt là trong một cuộc thi liên quan đến nhiều đối thủ
Tào Diệp đứng ở phía sau, nhìn Lương Tư Triết đứng lên lần lượt ôm thành viên chủ yếu của đoàn phim, đầu tiên là Tào Tu Viễn rồi Trịnh Dần, lại đến Hồ Vũ Tư và Lưu Nguyên.

Cuối cùng anh chen qua đám người, xuyên qua lối đi, bước lên sân khấu trao giải.
Ánh đèn sân khấu tối lại, chỉ để lại một chùm sáng chiếu lên người Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết nhận cúp, hơi cúi người trước micro, nói một chuỗi danh sách cảm ơn rất dài, bắt đầu từ Tào Tu Viễn và Trịnh Dần, còn có phó đạo diễn, quay phim, chỉ đạo ánh sáng, stylist… Cuối cùng kết thúc bằng một câu “Cảm ơn mỗi một nhân viên công tác của đoàn phim”.
Ngay khi dưới khán đài đều cho rằng danh sách cảm ơn dài ngoằng này cuối cùng được anh nói xong, lúc chuẩn bị vỗ tay lại không ngờ anh còn có lời muốn nói.
“Ngoài ra,” Lương Tư Triết dừng một lát, toàn bộ khán phòng đều theo anh dừng lại ở khoảnh khắc định vỗ tay.

Họ kiên nhẫn chờ anh nói xong câu cuối cùng, đây là thời khắc cực kỳ quan trọng trong cuộc đời anh, anh đáng được tất cả kiên nhẫn chờ đợi.
Một giây, hai giây.
Thiếu niên tóc dài hiên ngang không hề gò bó nhìn xuống dưới sân khấu, ánh đèn phản chiếu mặt mày anh đẹp đẽ và dịu dàng.
Chính giữa sân khấu và hàng ghế sau có một khoảng cách khá xa, xa đến mức Tào Diệp không nhìn rõ mặt của Lương Tư Triết, nhưng chớp mắt kia cậu lại cảm thấy họ đang nhìn nhau.
Lương Tư Triết lên tiếng, giọng nói hơi trầm được micro khuếch tán đến mỗi một góc của lễ trao giải lớn:
“Ngoài ra, cảm ơn Tiểu Mãn, cậu vĩnh viễn là thiếu niên tốt đẹp nhất.”
Phần kết này ngoài dự đoán, không ai ngờ được cuối cùng Lương Tư Triết lại cảm ơn nhân vật anh sắm vai ở trong phim.
Khán giả ngẩn ra một lát, ngay sau đó là tràng pháo tay như sấm rền.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi