MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Hai người dựa vào thân cây ngồi dưới đất.

Hoàng hôn hoàn toàn bao phủ, ánh trăng xuyên qua bóng cây loang lổ chiếu lên mặt đất trước mặt, gió thổi qua, ánh sáng và bóng tối lung la lung lay.
Tào Diệp bỗng cảm thấy mờ mịt.

Lương Tư Triết mới giải thích, cơn tức giận vừa dâng lên của cậu như rơi vào khoảng không, đồng thời có vẻ buồn cười không giải thích được.
Cô gái đi cùng Lương Tư Triết trong video là Tần Chân Chân? Cậu chỉ chú ý phân biệt bóng lưng Lương Tư Triết, không hề chú ý đến bóng lưng bên cạnh có quen mắt hay không.

Trên thực tế, cậu đã quên mất Tần Chân Chân cũng được cậu sắp xếp trong cùng một đoàn phim, những ngày này chỉ lo chuyện Lương Tư Triết phớt lờ mình.
Lương Tư Triết bảo cậu suy nghĩ cho kỹ tại sao tức giận, nhưng lúc này đầu óc cậu trống rỗng, nhìn chằm chằm bóng cây lung lay trên mặt đất, không nghĩ gì cả.
Cậu sợ lần theo manh mối này suy nghĩ sâu hơn, luôn cảm thấy sẽ kéo ra sự thật cậu luôn trốn tránh những năm này.

Cậu cúi thấp đầu, trán chống lên đầu gối, cậu nghĩ mình là một con đà điểu, lúc gặp phải nguy hiểm sẽ chôn đầu vào trong cát, chưa bao giờ dám đối mặt.

Nhưng làm một con đà điểu cũng không có gì không tốt, cậu đã bình an vô sự nhiều năm như vậy, phần lớn thời gian cũng rất vui vẻ.
Nhưng từ khi liên lạc lại với Lương Tư Triết đến nay, Tào Diệp có thể cảm nhận được anh luôn luôn vô tình hoặc cố tình ép mình, cố gắng dẫn cậu đến những chuyện mà cậu không muốn đối mặt.
“Giống như trước kia,” Lương Tư Triết ở bên cạnh nói, “Trước kia mà cậu nói là lúc nào?”
“Lúc ở Nhân Tứ,” Tào Diệp cúi đầu hỏi, “Chẳng lẽ anh không muốn trở về như lúc ấy sao?”
Lương Tư Triết từ chối cho ý kiến, cười một tiếng rất khẽ, “Về được không?”
“Được.” Tào Diệp nhỏ giọng nói.
Giọng điệu của cậu chắc chắn, Lương Tư Triết cảm thấy mình thật sự không có cách nào làm khó dễ cậu.
Anh nghĩ hình như Tào Diệp trưởng thành nhanh hơn bất kỳ ai cùng tuổi, nhưng lại có một phần rất nhỏ, cố chấp không chịu lớn.

Nơi đó chứa đựng sự tùy hứng, ngây thơ, bướng bỉnh và lùi bước của cậu, cậu không cho bất kỳ ai nhìn thấy một phần nho nhỏ này, nhưng lại bày ra cho Lương Tư Triết một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Mà bây giờ thiếu niên của anh giống như một con thú hoang có xúc giác nhạy bén, mặc dù đã đóng kín tình cảm của mình, nhưng vô cùng thông minh.

Có thể nhận ra mình đang ép cậu ấy, cũng có thể nhận ra quan hệ hiện tại của họ đã vượt qua khỏi phạm vi bình thường của bạn bè.

Cậu biết tất cả mọi chuyện, nhưng cố tình trốn trong cái vỏ của mình, không muốn nghĩ sâu vào, không chịu thò đầu ra ngoài.
Cái này thật là khó xử lý, bạn không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Mà Tào Diệp giả vờ đến cùng như thế, đến mức ngay cả bản thân anh cũng không tin.

Quay về Nhân Tứ, sao mình lại không muốn chứ? Tào Diệp vẫn là cậu chủ nhỏ không buồn không lo, mình cũng đi ra khỏi sự thay đổi dữ dội trong cuộc sống một cách bình thản, họ thân mật khăng khít, không có gì giấu nhau, không thể không thừa nhận đó là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng mười năm trước, tình cảm anh dành cho Tào Diệp vẫn rất mông lung, tình cảm này được lên men trong mười năm, đôi khi ngay cả chính anh cũng cảm thấy có thể bị nuốt vào bất cứ lúc nào.

Lùi về mười năm trước, một lần nữa làm bạn không chút âu lo, đâu có dễ dàng như nói?
Tào Diệp muốn tránh, bản thân anh sao lại không muốn tránh? Ngày đó ở phòng chiếu phim đúng là anh muốn thăm dò phản ứng của Tào Diệp, làm động tác muốn hôn cậu, muốn xem thử phản ứng của Tào Diệp.

Tào Diệp lùi lại một bước là chuyện trong dự đoán, nhưng anh chẳng thể ngờ rằng đêm đó anh ăn cơm với Tào Tu Viễn và Trịnh Dần xong, bỗng nhiên muốn đến Nhân Tứ nhìn một cái, lại tận mắt nhìn thấy Tào Diệp uống say ôm một cô gái đi ra từ quán bar.
Như thế vẫn chưa đủ, anh thuyết phục bản thân không nghĩ chuyện này nữa, tập trung đọc sách dự án và kịch bản Tào Diệp đưa tới, dù sao trước khi ở bên nhau cậu hoàn toàn tự do, nhưng vừa mở sách dự án ra thì tên của Tần Chân Chân thình lình xuất hiện.

Lúc đó Lương Tư Triết đã ném luôn sách dự án, cho nên Tào Diệp thật sự cho rằng mình bách độc bất xâm đúng không?
Nhưng anh lại không thể không nhận phim này, nếu không việc làm lành có vẻ không có thành ý cho lắm.

Anh phải nhận phim này, còn phải phối hợp diễn với bạn gái cũ của cậu, diễn tốt bộ phim này, cùng lấy một giải ảnh đế nữa như cậu nói.
Lúc đọc kịch bản cứ nghĩ mãi chuyện này, luôn không tĩnh tâm để nhập vai được, anh làm diễn viên mười năm, trong lòng biết đây không phải là trạng thái có thể đóng phim, anh chỉ có thể cố gắng không nghĩ đến Tào Diệp.

Sau khi uống say anh dứt khoát nhẫn tâm ép Tào Diệp một phen, bỗng nhiên lạnh nhạt không liên lạc, Tào Diệp có thế nào cũng nên thuận theo suy nghĩ lý do đúng không? Nói không chừng chợt nghĩ thông suốt không trốn tránh nữa.
Chiêu này cũng có hiệu quả rõ ràng, Tào Diệp chủ động gửi tin nhắn hẹn anh leo núi, sau khi gặp nhau trông cậu lại biến về Tào Diệp của mười năm trước, vô tình hay cố ý đụng chạm gần gũi với mình.
Phải chăng ép một lần nữa, là có thể hoàn toàn ép cậu chui ra khỏi vỏ? Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn Tào Diệp một cái, Tào Diệp vùi mặt trên đầu gối, lúc này giữ im lặng, xem ra là trạng thái trốn tránh tiêu cực.
Không nhẫn tâm được, cũng sợ ép một lần nữa Tào Diệp thật sự sẽ rụt cái đầu hơi nhô ra của mình vào sâu hơn.

Năm năm trước Tào Diệp có thể hoàn toàn cắt đứt qua lại với mình, bây giờ cũng giống vậy, khó khăn đi đến bây giờ mới có thể làm lành, Lương Tư Triết nghĩ mình thực sự không dám mạo hiểm lần nữa.
Cách đó không xa Lâm Ngạn đi tới, hét một câu với bên này: “Dỗ em tôi xong chưa?’
Hai người đều không lên tiếng, Tào Diệp ngẩng đầu lên.
Lâm Ngạn đi tới, “Diệp Tử, dẫn mày đi đua xe, đi không?”
“Mấy chiếc xe?” Tào Diệp hỏi.

Cậu lại khôi phục giọng nói bình thường, xem ra đã bình ổn lại từ trong cảm xúc vừa rồi.
“Ơ, nhanh thế đã ổn rồi?” Lâm Ngạn ngồi xổm xuống, xích lại gần nhìn biểu cảm trên mặt cậu, “Lương Tư Triết lại lừa mày như thế nào? Nói nghe xem.”
Tào Diệp không để ý câu hỏi này của hắn: “Rốt cuộc có mấy chiếc xe?”
“Tổng cộng lái lên bốn chiếc, mày được không đấy? Đừng quá xúc động mà lật xe nhé.”
“Anh phắn đi,” Tào Diệp miễn cưỡng cười một tiếng chửi, “Đừng rủa em.”
Sau khi Lâm Ngạn đi, Tào Diệp chống đất đứng lên, nhìn Lương Tư Triết hỏi: “Em muốn đi hóng gió một lát, anh đi không?’

“Cậu có muốn tôi đi không?” Lương Tư Triết cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Họ vừa nhìn nhau thì Tào Diệp lại dời tầm mắt của mình, im lặng chốc lát, đoạn vươn một cánh tay về phía anh: “Đi cùng đi.”
Lương Tư Triết nắm chặt tay cậu, Tào Diệp dùng lực kéo anh lên, nhưng lại rụt tay về rất nhanh.
Lương Tư Triết theo cậu đi đến chỗ đậu xe, bàn tay mới vừa được nắm chặt chậm rãi siết lại, nắm lấy nhiệt độ lòng bàn tay Tào Diệp truyền tới.
Giống như anh đoán, vừa rồi lúc giải thích vụ bê bối kia anh đã tiến lên một bước, bây giờ Tào Diệp lại lùi lại một bước.

So sánh với lúc leo núi chẳng kề kiêng kỵ kia, Tào Diệp vừa mới rụt tay về đã để lộ sự lo lắng và mất tự nhiên trong lòng cậu.
Bốn chiếc xe việt dã đã bị lái đi hai chiếc, Tào Diệp lấy chìa khóa xe từ chỗ tài xế, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái, Lương Tư Triết ngồi vào ghế phụ lái.
Tào Diệp nổ máy xe: “Anh không say xe chứ?”
“Không say, cậu lái tự nhiên.”
“Đường hơi hẹp, em sẽ lái hơi nhanh, nhưng…” Tiếng động cơ to đùng vang lên, át đi nửa câu nói sau đó của cậu, xe đột nhiên tăng tốc, lao đến đường núi lượn vòng dốc đứng cách đó không xa.
Con đường kia quả nhiên rất hẹp, một bên là vách đá dốc đứng, bên kia là vách núi không hề có rào chắn, người lái xe phải hết sức tập trung, nếu không hơi bất cẩn sẽ lật xe ngã xuống.

Đèn pha của xe chiếu thẳng về phía trước, chiếu ra dãy núi ở xa hòa vào bóng đêm.
“Nhưng gì?” Lương Tư Triết hỏi.
“Nhưng anh đừng sợ,” Tào Diệp lái xe nói, “Em lái rất ổn.”
Lương Tư Triết cười một tiếng.

Rất kỳ lạ, bước ngoặt trong cuộc đời anh bắt đầu bằng vụ tai nạn xe, nhưng đi trên con đường nguy hiểm này cùng Tào Diệp lại không cảm thấy hoảng sợ.
Đường vòng quanh núi cũng không dễ đi, chỗ hẹp chỉ rộng bằng chiều ngang của một chiếc xe, người ngồi trên xe, bên vách núi bên ngoài sâu không thấy đáy, luôn có cảm giác khiếp hồn khiếp vía vì có thể mất mạng ở vách núi bất cứ lúc nào.
Nhưng kỹ thuật lái xe của Tào Diệp cũng rất tốt, mấy chỗ cong dốc đứng cậu cua rất thành thạo gọn ghẽ.

Khi xe chạy qua đường cong và gầm lên lao về phía dốc cao, Tào Diệp hát bài nhạc jazz phong cách Rock n’ Roll trong “Lựa chọn tuyệt vọng”, có nhịp điệu tùy tiện và không sợ hãi.
Xem ra tâm trạng của cậu khá tốt, hoàn toàn khác biệt với trạng thái trốn tránh tiêu cực ngồi dưới gốc cây nửa tiếng trước.

Thấy tâm trạng của cậu tốt lên, tâm trạng của Lương Tư Triết cũng theo đó tốt hơn một chút.
Tào Diệp tập trung lái xe.

Cậu thích trạng thái hết sức chăm chú này, con đường này thực sự quá hẹp, toàn bộ hành trình đều phải kéo căng tinh thần, đó là lý do cậu không thể dành ra tinh lực suy nghĩ chuyện khác.
Lúc mới về nước, Lomond mới thành lập, trong lòng cậu đè ép một đống chuyện, cứ một khoảng thời gian sẽ đến đua xe một lần, nửa tiếng đường xe, lái đến khi thần kinh kéo căng tới cực hạn, trong lòng bàn tay thậm chí toát mồ hôi.


Trên đường trở về tài xế lái xe, cậu ở ghế sau ngủ một giấc ngủ ngon hiếm khi mới có.
Lái qua đoạn đường dốc nhất, thần kinh căng cứng thả lỏng ra, Tào Diệp quay sang nhìn Lương Tư Triết, nói đùa với anh: “Anh nói nếu chúng ta lật xe lăn xuống, sẽ lên trang đầu mấy ngày?”
Lương Tư Triết phối hợp suy nghĩ một lát: “Từ khi xảy ra chuyện đến khi điều tra tai nạn xong, chắc một tuần.”
“Tiêu đề tin tức sẽ viết như thế nào?” Tào Diệp dường như rất hứng thú với đề tài này, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra tiêu đề, “Ảnh đế Lương Tư Triết và con trai của Tào Tu Viễn đêm khuya đua xe, cùng lao xuống sườn núi.”
Lương Tư Triết cười một tiếng, lắc đầu nói, “Sẽ không, cậu không hiểu phong cách của truyền thông.”
“Vậy anh nghĩ họ sẽ viết như thế nào?”
“Theo kinh nghiệm của tôi, họ sẽ viết lươn lẹo hơn một chút, ví dụ như…” Lương Tư Triết chậm rãi nói, “Ảnh đế Lương Tư Triết và con trai của Tào Tu Viễn đêm khuya đua xe lao xuống sườn núi, bị nghi ngờ là chết vì tình.”
Tào Diệp không nói gì, trong xe yên tĩnh lại, con đường có chiều hướng bằng phẳng, gió đêm thổi vào trong chiếc xe lao nhanh, bên tai là tiếng gió gào thét mà qua, không khí mập mờ nồng đậm như sự im lặng, hồi lâu không bị gió thổi đi.
“Cho nên cậu phải lái cẩn thận.” Lương Tư Triết lại nói một câu, thêm chút ý đùa giỡn vào câu thăm dò này, tạo một cái kết không quá đáng.
Lại bắt đầu lùi lại rồi.

Lương Tư Triết thở dài một tiếng trong lòng, rốt cuộc khi nào mới là điểm cuối đây?
Nếu không cứ thế đi.

Như những gì Tào Diệp nói, trở về Nhân Tứ, kết thúc trạng thái giằng co này.

Chỉ cần Tào Diệp có thể trở về thời kỳ thiếu niên lòng không vướng bận ở Nhân Tứ, cậu ấy vui vẻ thế nào thì mình làm thế đó.
Cậu chủ nhỏ muốn chơi Plato(1) với mình, vậy thì chơi cùng cậu thôi.

Nói không chừng ngày nào đó mình cũng mệt rồi, không chơi đùa nổi nữa, vậy hợp vui tan vui, cứ xem như là một giấc mộng lớn tự nhiên mà kết thúc.
(1)Tình yêu kiểu Plato là kiểu tình yêu không có tính dục.

Thuật ngữ này được đặt theo tên của nhà triết học Hy Lạp Plato, mặc dù nhà triết học này chưa bao giờ tự mình sử dụng thuật ngữ này.
Nhưng buồn cười biết mấy, Lương Tư Triết nghĩ, Tào Diệp từng ngủ với bao nhiêu cô gái có lẽ ngay cả chính cậu cũng chưa từng đếm, bây giờ lại suy nghĩ kỳ lạ muốn chơi trò Plato, anh không nói em sẽ giả vờ không biết với anh.
Cậu ngây thơ quá đó Tào Diệp, rốt cuộc cậu có biết tôi muốn làm gì cậu không?
Anh nghĩ Tào Diệp có lẽ đúng là kiếp số trong số mệnh của anh, xuất hiện trong thời điểm tăm tối nhất của cuộc đời anh, bắt đầu từ Nhân Tứ, về sau mỗi một bước đi của anh đều không thể hoàn toàn cắt đứt với Tào Diệp.
Mối quan hệ của anh và Tào Diệp là gì nhỉ? Là bạn thân nổi tiếng từ nhỏ cùng trải qua gian khổ nhiều năm, là bạn bè nói chuyện rất hợp cạ, là con trai độc nhất của ân sư một tay nâng mình lên làm ảnh đế, đồng thời cũng là ân nhân có ơn với mình.
Có lẽ mình nên tùy tiện lùi về vị trí nào đó, sẽ có thể nhẹ nhàng tự nhiên làm bạn bè với Tào Diệp giống như Lâm Ngạn và Trì Minh Nghiêu, lâu lâu tụ tập một lần, nói vài câu đùa giỡn không ảnh hưởng gì.
Anh từng đóng vai nhân vật chính của rất nhiều câu chuyện, vai phụ duy nhất là đóng trong bộ phim Tào Diệp đầu tư.

Có lẽ từ lâu số phận đã báo trước cho anh, trong bộ phim của người khác anh đã tiêu hao quá hạn mức nhân vật chính trong cuộc đời mình, cho nên trong cuộc đời của Tào Diệp anh chỉ có thể trở thành một vai phụ không duy nhất và chỉ có chút trọng lượng mà thôi.

Thật là đáng buồn.
Được thôi Tào Diệp, vậy thì theo như cậu nói, Lương Tư Triết mệt mỏi dựa đầu vào thành ghế, nhìn bên ngoài cửa sổ thầm nghĩ, trở lại phố Nhân Tứ, ở chung giống như trước kia, giải ảnh đế đầu tiên của tôi là cậu nhường cho tôi, cậu muốn tránh, vậy tôi sẽ diễn tiếp cùng cậu.
Trên đường trở về hai người đều không nói chuyện, lần này Tào Diệp không lái xe nhanh nữa, có lẽ cậu cũng tâm sự nặng nề, ngay cả việc tập trung lái xe cũng không làm được.
Dừng xe ở vị trí cũ, hai người đi tới lều vải đã dựng xong.

Đứng thẳng người, Tào Diệp nhìn thấy trong mấy cái lều khác đã bật đèn, cậu lại nghĩ đến Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu, cùng với liên tưởng trên đường đến, liên tưởng này khiến cậu hơi khó chịu.

Lâm Ngạn ở trong lều vải khác, thò đầu ra từ cửa sổ nhỏ gọi cậu tới.
“Anh có muốn đi cùng không?” Tào Diệp hỏi Lương Tư Triết.
“Cậu đi đi.” Lương Tư Triết nói.
Tào Diệp biết anh và Lâm Ngạn không hợp nhau, đáp một tiếng rồi hất cằm về phía chiếc RV cách đó không xa: “Có thể rửa mặt trên xe kia.”
“Biết rồi.”
Tào Diệp đi về phía lều vải của Lâm Ngạn: “Chuyện gì?’
“Chuẩn bị xong chưa?” Lâm Ngạn hỏi.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Giả ngu.” Lâm Ngạn cười đến là thích thú, “Nếu không chuẩn bị, chỗ anh chuẩn bị thay mày, muốn gì cứ nói, đừng xấu hổ.”
“… Anh có bị điên không Lâm Ngạn!” Tào Diệp phản ứng lại hắn đang nói gì, vẻ mặt thay đổi mắng một câu, đoạn đứng thẳng người đi về.
“Ê ê ê, đừng đi đừng đi!” Lâm Ngạn thò người ra kéo cậu lại, “Nói đùa thôi, có chuyện chính tìm mày!”
“Chuyện chính gì?”
“Trì Minh Nghiêu và người tình nhỏ của nó là sao đấy?”
“Anh hỏi nó đi.”
“Nó không nói với anh, chắc chắn mày biết tình hình,” Lâm Ngạn ra chiều hóng hớt lại gần, “Mau mau mau, nói xem sao đột nhiên nó cong rồi?”
“Em cũng muốn biết đây.” Tào Diệp nói.
Lâm Ngạn cứ kéo cậu không cho cậu đi, một lát sau Đại Bạch cũng lại gần hóng chuyện, nói hết lời muốn để Tào Diệp tiết lộ chút chân tướng, nhưng Tào Diệp khóa chặt miệng, không để họ moi ra lời gì.
Thấy nói suông không có kết quả, hai người bàn bạc đến ngoài lều vải của Trì Minh Nghiêu nghe trộm, còn muốn kéo theo Tào Diệp làm đệm lưng.
“Em không đi,” Tào Diệp cười nói, “Hai anh có thấy nhàm chán không.” Cậu nói xong lần này thật sự đứng thẳng người tính rời đi.
“Cần gì cứ nói nhá!” Lâm Ngạn hét sau lưng cậu.
Đi về phía lều vải, cửa sổ nhỏ của lều vải mở ra, bên trong lọt ra ánh sáng ấm màu da cam.
Cậu bước khẽ đến gần lều vải, không đi vào từ cửa chính mà cúi người nhìn vào từ cửa sổ, muốn nhìn xem Lương Tư Triết làm gì trong lều vải.

Nhưng Lương Tư Triết cũng không ở trong lều.

Hai cái túi ngủ đều trống không.
“Lương Tư Triết.” Tào Diệp gọi một tiếng, không ai trả lời, cậu cúi người chui vào nhìn từ cửa chính, Lương Tư Triết thật sự không có trong lều.
Cậu đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy Lương Tư Triết, lại cầm điện thoại gọi điện cho anh, điện thoại của anh tắt máy.
Tào Diệp vào xe rửa mặt, nghĩ rằng có lẽ lát nữa Lương Tư Triết quay lại, nhưng cậu rửa mặt xong, nằm trong túi ngủ một lúc, Lương Tư Triết vẫn chưa quay về.
Có khi nào đã xuống núi không? Tào Diệp ngồi dậy, mặc dù nghĩ đến việc đêm nay ở cùng một chỗ với Lương Tư Triết, trong lòng sẽ hơi không được tự nhiên, nhưng bây giờ Lương Tư Triết không quay về, cậu lại càng khó ngủ.
Cậu chui ra khỏi túi ngủ, đi tìm Lương Tư Triết không có mục đích gì.

Cây trên núi cũng không nhiều lắm, cậu đi mấy phút thì nhìn thấy Lương Tư Triết, thân cây kia không to, không che được bả vai thẳng của anh.
Tào Diệp đi tới, đứng cách Lương Tư Triết mấy bước, cậu thấy Lương Tư Triết dựa vào gốc cây ngồi trong bóng đêm đen kịt, đốm lửa màu vàng như ẩn như hiện.

Lương Tư Triết đang hút thuốc lá, ban đêm có gió, khói trắng bị anh thở ra rồi nhanh chóng bay đi theo gió.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi