MẮT BÃO - ĐÀM THẠCH



Ngày “Hồng nam hồng nữ” đóng máy, lúc thư ký trường quay kết thúc công việc thì nhìn thấy kịch bản của Lương Tư Triết trên ghế, hắn cầm lên kinh ngạc than: “Tư Triết kịch bản bị cậu lật nát rồi!”
Một bên gáy quyển kịch bản đã rời ra, Lương Tư Triết dùng thanh kẹp tài liệu cố định lại, nhưng hầu như tất cả các trang bên trong đã bị động tác đọc đi đọc lại ma sát mềm và rách rồi, thư ký trường quay đang cẩn thận từng li từng tí mở kịch bản không chịu nổi một tác động ra, bên trên viết đầy chữ nhỏ lít nha lít nhít, hắn thở dài lần nữa: “Cộng lại những nội dung cậu tự viết, trông còn nhiều hơn chữ trong kịch bản…”
Thấy Trịnh Dần đi tới, thư ký trường quay lật kịch bản cho anh ta xem: “Anh Dần anh xem, chụp cái này gửi cho truyền thông, phim của chúng ta lại thêm một điểm tuyên truyền…”
Trịnh Dần cười nói: “Vậy cậu chụp đi, lần sau gặp phóng viên thì cho họ xem.”
Thư ký trường quay tưởng thật, đặt kịch bản lên ghế rồi lấy điện thoại ra mở chức năng chụp ảnh, giơ điện thoại lên định chụp kịch bản thì lúc này Lương Tư Triết mặc áo khoác đi tới hơi cúi người, duỗi tay rút kịch bản đi, bỏ lại một câu: “Chụp lén à?”
“Ơ,” Trên ống kính chỉ còn lại dư ảnh mờ ảo, thư ký trường quay đứng thẳng người muốn đuổi theo, “Tư Triết cậu cho tôi chụp một cái!”
“Không cho.” Lương Tư Triết đi về phía trước, quay lưng lại vẫy kịch bản với hắn.
“Thôi bỏ đi,” Trịnh Dần cười ngăn hắn, “Cậu ta chí khí cao, khinh thường kiểu lăng xê này.”
“Sao gọi là lăng xê…” Thư ký trường quay tiếc nuối nói, “Điểm tuyên truyền tốt thế kia.”
“Nếu bộ phim này diễn như thế cũng không thiếu một điểm tuyên truyền này.” Trịnh Dần còn có chuyện phải làm, vừa đi vừa quay đầu cười, “Diễn viên phải giữ gìn cảm giác bí ẩn, đạo diễn Tào nói.”
Sau khi “Hồng nam hồng nữ” đóng máy, toàn bộ đoàn phim đều rơi vào không khí vui vẻ bùng nổ sau sự đè nén cực độ, mọi người đều cảm thấy ngày sau phim này nhất định sẽ trở thành kinh điển, bởi vì mỗi một cảnh quay đều có thể nói là hoàn hảo, diễn xuất đỉnh cao của Lương Tư Triết càng khiến người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp suốt quá trình.
Tiệc đóng máy đêm đó, ngay trước mặt tất cả phóng viên truyền thông có mặt, Tào Tu Viễn uống say có phần ngạo mạn nói vào micro, Lương Tư Triết là món quà mà chúa sáng chế tặng cho màn ảnh, sau bộ phim này, anh sẽ trở thành mộng tưởng của tất cả đạo diễn.
Y lớn tiếng nói lần này “Hồng nam hồng nữ” chỉ đăng ký giải Kim Tượng, nói rằng nếu sau “Mười ba ngày” có người nói Lương Tư Triết là ảnh đế tệ nhất vì sóng gió thế thân, vậy lần này y muốn cho họ nhìn xem, như thế là nào có tài ắt có danh.
Ngày hôm sau đã có truyền thông trích lời nói hôm đó ra giật tít trang đầu của tin tức, ảnh đi kèm là ảnh Lương Tư Triết ngửa đầu uống rượu, yết hầu của thiếu niên hai mươi mốt tuổi trượt lên xuống, vẻ ngây ngô trên người dần rút đi, lộ ra hormone khiến người ta mê muội.
Ba tháng sau, chế tác hậu kỳ của “Hồng nam hồng nữ” hoàn thành, không giống với chiến lược lấy giải trước rồi mới công chiếu của “Mười ba ngày”, Tào Tu Viễn giải quyết dứt khoát, nói rằng lần này “Hồng nam hồng nữ” phải chiếu tại các rạp chiếu trên cả nước trước, tạo nên đề tài tranh luận, sau đó được đà toàn dân để ý tới, sẽ khiến Lương Tư Triết nổi bật nhất mang về giải ảnh đế thứ hai.
Thế là Trịnh Dần bắt đầu ngựa không ngừng vó chuẩn bị công việc công chiếu, vừa qua thẩm định lấy dấu đầu rồng(1), vừa mời truyền thông tiến hành hội xem phim nội bộ quy mô nhỏ.
(1) dấu đầu rồng: “chứng nhận khai sinh” của phim, giấy phép chiếu phim công cộng
Hội xem phim của truyền thông kết thúc, như Tào Tu Viễn dự đoán, danh tiếng của phim này tạo nên tình trạng khen ngợi nổ tung, rất nhiều truyền thông từng chỉ trích Lương Tư Triết dùng thay thế tay chơi violin, lần này cũng phải thừa nhận rằng Lương Tư Triết diễn Lý Nhập sinh động hơn, khắc sâu hơn Tiểu Mãn, vả lại chẳng hề nhận ra cái bóng của bản thân anh, nhà phê bình điện ảnh không tiếc lời khen ngợi:
–– “Mới đi ra từ hội xem phim nội bộ của Hồng nam hồng nữ, chỉ có thể dùng ba từ để khái quát cảm xúc vào lúc này: kinh ngạc, ngạc nhiên, tuyệt vời.


Tài năng va chạm kỹ thuật, Lương Tư Triết một lần nữa cống hiến diễn xuất cấp ảnh đế!”
–– “Không thể tin được đây là Tiểu Mãn trên màn ảnh hơn một năm trước, cảnh diễn Lý Nhập mặc trang phục nữ tham gia tang lễ của mẹ, là một cảnh khiến người ta rung động nhất trong điện ảnh Hoa ngữ mười năm qua.”
–– “Kỹ năng diễn xuất giống như thay da đổi thịt, rất khó nói Lương Tư Triết và nhân vật Lý Nhập rốt cuộc là ai hoàn thành ai, tóm lại nhân vật này rất sống động.”
–– “Lương Tư Triết quá đẹp, nhất là đoạn tẩy trang, mọi người nín thở tập trung, độ phối hợp của ánh đèn, ống kính và diễn viên đã đạt đến giới hạn, Tào Tu Viễn thiên tài, Lương Tư Triết thiên tài.”

Mùa hè năm đó Tào Diệp về nước, tất cả mọi người xung quanh đều đang thảo luận “Hồng nam hồng nữ”, Lâm Ngạn cho Tào Diệp xem poster lưu trong điện thoại, Tào Diệp không cầm lấy điện thoại mà chỉ nhìn lướt qua.

Lương Tư Triết trên poster nghiêng người dựa vào khung cửa, các loại ánh sáng trong cửa hòa vào nhau và chiếu lên mặt anh, trên người Lương Tư Triết khoác một chiếc âu phục nam rất rộng, dưới âu phục lộ ra mép váy lụa màu đỏ rủ xuống, nhìn xuống nữa là đôi cẳng chân trần truồng và đôi giày cao gót nhỏ mà nhọn.
Lâm Ngạn uống rượu bên cạnh, nói đùa với người trên bàn: “Bé người đẹp trưởng thành người đẹp lớn rồi, vẫn là Diệp Tử của chúng ta có mắt nhìn, nghe nói phim này là mày dẫn mối, đúng không Diệp Tử?”
Tào Diệp không lên tiếng, mặc dù chỉ nhìn lướt qua không nhìn kỹ, nhưng tấm poster kia vẫn khiến trong lòng cậu sinh ra cảm giác không nói rõ được.

Phải thừa nhận rằng Lương Tư Triết trên tấm poster kia có một vẻ đẹp hơi kỳ lạ không liên quan đến giới tính, khiến người ta chấn động tâm can.
“Lúc nào ra rạp?” Trên bàn có người hỏi.
“Nghe nói không được chiếu.” Lâm Ngạn nói, “Tiếc quá.”
“Sao không được chiếu?”
“Vấn đề đề tài, không qua được thẩm định, không lấy được dấu đầu rồng, nên không thể công chiếu trong nước chứ sao.” Anh trai của Lâm Ngạn là sếp tổng của một công ty phim ảnh, hắn luôn tinh thông các tin tức trong giới.
“Không qua thẩm định, vậy dự thi rồi lấy ảnh đế như nào?” Có người trên bàn nói, “Diệp Tử, bố cậu sắp bị vả mặt rồi đúng không? Mấy tháng trước còn buông lời bảo Lương Tư Triết lấy thêm một giải Kim Tượng nữa đấy.”
“Sao tôi biết được.” Tào Diệp đáp qua loa.
Đề tài phim này khiến cậu không thoải mái, hóa trang nhân vật của Lương Tư Triết cũng làm cậu cảm thấy khó chịu, nghe nói trong phim còn có một số tình tiết đồng tính mập mờ, chẳng lẽ Tào Tu Viễn muốn cho tất cả mọi người biết y là đồng tính, cuộc hôn nhân của y và Lê Du là một lời nói dối và trò đùa sao?
Có lẽ không được công chiếu cũng là chuyện tốt, cậu không thể kiềm chế mình suy nghĩ như vậy.


Dù sao Lương Tư Triết đã nhận được sự khen ngợi của truyền thông nhờ chiếu thử trước đó, bây giờ cũng không lo không có phim để đóng.
Nhưng tiếp theo cậu lại nghĩ, Lương Tư Triết quay phim này một năm, vừa không thể công chiếu cũng không thể dự thi lấy giải ảnh đế, lẽ nào phim này cứ quay uổng công như thế? Cậu không nhịn được lại ném lửa giận trong lòng lên người Tào Tu Viễn –– cho nên tại sao ông ấy phải chọn một đề tài không hợp thời như vậy để quay?
Mùa hè năm nay đã tròn một năm kể từ khi “Hồng nam hồng nữ” đóng máy, bộ phim vẫn chậm chạp không thể công chiếu, trong thời gian này Tào Tu Viễn khởi động phim mới, Lương Tư Triết cũng quay liên tục hai bộ phim nhựa của đạo diễn lớn là “Hoang dại” và “Nổi gió”.

Phim trước là bộ phim thám hiểm một mình anh đảm nhận vai chính, phim sau là một bộ phim tình cảm hài hước nhẹ nhàng anh đóng cặp cùng Lâm Huyễn.
Lúc này Lương Tư Triết đã không phải diễn viên mới đắm chìm trong phim không thể thoát ra của hai năm trước, ngày “Hồng nam hồng nữ” bấm máy, Tào Tu Viễn nói với anh, cậu phải học được cách tỉnh táo đóng phim, nhanh chóng thoát khỏi vai diễn, sau đó đánh giá diễn xuất của bản thân bên ngoài vai diễn, chỉ có vậy mới có thể đi xa trên con đường diễn viên này.

“Đồng cảm thì khó có được, nhưng đắm chìm trong nhân vật thời gian dài không thể thoát ra là trạng thái mà một diễn viên thành thạo không nên có.”
Nhờ sự hướng dẫn kiên nhẫn của Tào Tu Viễn, cả quá trình diễn “Hồng nam hồng nữ” Lương Tư Triết đều rất tỉnh táo, nhập vai sau đó thoát vai, tỉnh táo đánh giá diễn xuất vừa rồi của mình.
Trong lòng anh cảm kích và kính nể Tào Tu Viễn, “Mười ba ngày” Tào Tu Viễn dạy anh cách đóng phim, “Hồng nam hồng nữ” Tào Tu Viễn dạy anh cách thoát vai, không có Tào Tu Viễn, anh chỉ có thể không ngừng tiêu hao tài năng của mình, trở thành một sự tình cờ sớm nở tối tàn mà thôi.
Một tháng trước khi công chiếu “Nổi gió”, bộ phim tiến vào giai đoạn tuyên truyền dày đặc, đạo diễn Hứa Minh Lượng dẫn theo nam nữ chính là Lương Tư Triết và Lâm Huyễn tham gia vào các chương trình phỏng vấn lớn.

Sự kết hợp của trai xinh gái đẹp rất thu hút ánh nhìn, cho dù xuất hiện ở trường hợp nào, chỉ cần hai người chung khung hình nhất định sẽ gây nên tiếng thét chói tai âm lượng cao.
Ngày đó Lương Tư Triết đến chương trình để ghi hình một cuộc phỏng vấn, vừa bước xuống xe bảo mẫu định bước đến phòng trang điểm thì trợ lý đi theo bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Lâm Huyễn cũng đến, có cần chờ cô ấy không?”
Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua.

Lâm Huyễn không ngồi xe bảo mẫu ngày thường tới đây, mà một chiếc xe thể thao màu đỏ huênh hoang đưa cô tới.
Lâm Huyễn dừng trước xe, hình như đang tạm biệt với người ở ghế lái.

Cửa kính xe hạ xuống, người ở ghế lái bị cơ thể của Lâm Huyễn che hơn phân nửa, chỉ lộ ra gần nửa bên mặt, nhưng Lương Tư Triết liếc mắt đã nhận ra thiếu niên lái xe kia là Tào Diệp.

Bước chân Lương Tư Triết dừng lại, đứng ở cửa nhìn họ.
“Đó là con trai của đạo diễn Tào?” Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
Lương Tư Triết “Ừ?” một tiếng, nghe ra hàm ý trong lời nói của cậu ta, lại hỏi: “Làm sao?”
“Nghe nói gần đây con trai của đạo diễn Tào đang theo đuổi Lâm Huyễn dữ dội, hóa ra là thật.”
Lương Tư Triết nhìn cậu ta một cái, xoay người tiếp tục đi đến tòa nhà của tổ chương trình: “Theo đuổi dữ dội là thế nào?”
Trợ lý thấy anh có hứng thú với đề tài này, bèn nói hết những tin tức nghe được ra: “Gần đây Lâm Huyễn đang quay phim ở đoàn phim mà? Nghe nói mỗi ngày cậu ta ở trong đoàn phim với cô ấy, chẳng những xe đón xe đưa mỗi ngày, mà còn thường xuyên đưa đồ ăn cho đoàn phim, ra tay rất hào phóng.”
“Ở bên nhau rồi?”
“Em cũng không rõ, nhưng… tám chín phần mười, con trai của đạo diễn Tào, bề ngoài cũng nổi bật, mặc dù hơi chơi bời lêu lổng nhưng yêu đương cũng không phải kết hôn, ai quan tâm chuyện này chứ?”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Thang máy ở tòa nhà ghi hình là loại trong suốt toàn bộ, trong quá trình thang máy đi lên, Lương Tư Triết đưa mắt nhìn xuống là có thể nhìn thấy Tào Diệp đã nâng cửa kính xe lên, sau khi lùi xe trượt bánh một cách trôi chảy, chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng lái ra khỏi tầm nhìn.
Hai ngày sau, Lương Tư Triết và Lâm Huyễn lại đi ghi hình một chương trình phỏng vấn nổi tiếng trong nước, con gái trang điểm tóc tai phức tạp, theo thời gian quy định Lâm Huyễn phải có mặt sớm hơn một tiếng.
Tổ chương trình sắp xếp cho hai người trong cùng một phòng trang điểm lớn, Lương Tư Triết vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Huyễn ngồi trước gương, thợ trang điểm đang cầm cọ trang điểm đánh phấn mắt cho cô, bên cạnh còn có một người –– Tào Diệp, quay lưng lại dựa vào bàn trang điểm, đang vừa nói vừa tán gẫu với Lâm Huyễn.
Bước chân Lương Tư Triết khựng lại rồi đi vào, Tào Diệp nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu nhìn sang, sau khi nhìn thấy Lương Tư Triết, cậu sững sờ một lát, nhưng ngay sau đó phản ứng lại, lên tiếng chào Lương Tư Triết: “Hi.” Lại nói, “Hai người cùng một phòng trang điểm à?”
“Phòng trang điểm to thế này, một mình tôi dùng lãng phí quá,” Lâm Huyễn nhắm mắt cười nói, “Tư Triết đến rồi?”
Lương Tư Triết “Ừ” một tiếng, duỗi tay nắm lấy thành ghế xoay một cái, sau đó ngồi xuống, tỉnh bơ nhìn Tào Diệp hỏi: “Về nước khi nào?”
“Khoảng nửa tháng rồi.”
“À đúng, kể ra quan hệ của hai người có ngọn nguồn đấy,” Lâm Huyễn ở bên cạnh cười nói, “Một người là học trò của đạo diễn Tào, một người là con trai của đạo diễn Tào, vai vế này của hai người xếp thế nào?”
“Này thì có vai vế gì,” Lương Tư Triết nhận kịch bản trợ lý đưa tới, cúi đầu lật xem, “Ngang hàng thôi.”
“Cũng đúng.” Lâm Huyễn mở mắt ra, soi gương quan sát phấn mắt vừa vẽ lên của mình.

“Màu tím có già quá không? Có hơi trưởng thành quá không?” Cô xích lại gần nhìn mình trong gương, lại ngẩng đầu hỏi Tào Diệp, “Cậu cảm thấy sao?”

“Sẽ không,” Tào Diệp nhìn cô nói, “Xinh lắm.”
“Tôi có thể tin ánh mắt của cậu không?” Lâm Huyễn cười nói, lại cầm lấy hộp son, mở hai thỏi son ra, tô lên mu bàn tay, “Vậy cậu nói xem hai màu này màu nào đẹp?”
“Cái này đi,” Tào Diệp chỉ một màu trong đó.
“Tư Triết cậu cảm thấy sao?” Lâm Huyễn lại đưa mu bàn tay về phía Lương Tư Triết.
Lương Tư Triết không trả lời ngay, ánh mắt rời khỏi kịch bản, trước tiên nhìn lướt qua mu bàn tay của Lâm Huyễn, lại nhìn về phía Tào Diệp: “Vừa rồi cậu chọn màu nào?”
“Cậu ấy chọn màu bên dưới,” Lâm Huyễn trả lời thay cậu.
Lương Tư Triết duỗi tay, cong ngón tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Huyễn, khẽ kéo đến trước mắt mình, cụp mắt nhìn một lát rồi chạm ngón tay lên màu bên trên, gõ hai cái trên mu bàn tay cô: “Màu bên dưới không thích hợp với cậu, cái bên trên nhìn đẹp hơn.” Anh nói xong, ngước mắt nhìn Lâm Huyễn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Nhìn ánh mắt của anh, Lâm Huyễn ngẩn người một chớp mắt, ngay sau đó hoàn hồn cười nói: “Nghe cậu.”
Lúc này Lương Tư Triết mới thả cổ tay cô ra, như thể chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục cúi đầu lật xem kịch bản.
Cảnh xảy ra trước mắt khiến Tào Diệp cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ vừa rồi giữa Lương Tư Triết và Lâm Huyễn, cậu chưa bao giờ thấy ánh mắt đó của Lương Tư Triết, hơi ngả ngớn lại hơi nghiền ngẫm, nhìn thẳng vào Lâm Huyễn, chờ cô nói đáp án.

Hình như cố tình muốn Lâm Huyễn đưa ra lựa chọn giữa hai người họ.
Điều khiến cậu khó chịu hơn đó là Lâm Huyễn rõ ràng lựa chọn Lương Tư Triết, cô nhanh chóng thoa màu Lương Tư Triết chọn, nghiêng mặt sang hỏi anh: “Thế nào?”
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Xinh.”
Lúc này Tào Diệp đứng dậy khỏi bàn trang điểm, nhẫn nhịn khó chịu trong lòng: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước.” Trơ mắt nhìn cô gái mình theo đuổi nửa tháng tán tỉnh với bạn thân của mình, cậu cũng cáu kỉnh, mặc dù bản thân cậu không nói rõ được cáu kỉnh này hướng về phía ai.
“Cậu không ở lại xem ghi hình à?” Lâm Huyễn quay đầu nhìn cậu, lại giục trợ lý của mình, “Tiểu Miên em mau đi tiễn cậu ấy.”
“Không cần.” Tào Diệp bỏ lại một câu rồi bước dài ra khỏi phòng trang điểm.
Cậu vừa đi thì Lâm Huyễn nhìn gương quan sát lớp trang điểm trên mặt mình, giọng điệu hơi hờn dỗi: “Tư Triết cậu có ý gì hả, cứ phải bắt tôi chọn giữa hai người đúng không?”
“Còn nhiều màu thế kia,” Lương Tư Triết nhìn kịch bản cười nói, “Cậu có thể không chọn cả hai.”
“Lời nói này của cậu,” Lâm Huyễn quay đầu nhìn anh, nói một cách hơi thẳng thắn, “Nếu cậu đã cho lựa chọn, ai có thể không chọn cậu?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi