MẮT BỒ ĐỀ


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Cái nắng tháng 8 còn gay gắt hơn tháng 7.
Cách tấm kính, Tiêu Khản có thể cảm nhận được hai chân mình đang bị nướng tới bỏng lên.
Thật ra cô không cần phải ngồi bên cửa sổ, dù gì hai mắt đang bịt lấy băng gạc, cô chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lấp lóe.

Có điều Hồ Kim Thủy nói dưới lòng đất có tà khí, phơi nắng nhiều mới tiêu trừ tai ương khử bệnh.
Cô không lay chuyển được, buộc phải phơi nắng từ bình minh đến giữa trưa.
Mùa hè là thời gian cao điểm để con nít đi khám bệnh và phẫu thuật, cô bé ở giường bên cạnh đang ăn ngấu nghiến bữa trưa hôm nay.

Tình trạng mù lòa ngắn ngủi khiến bốn giác quan còn lại của Tiêu Khản trở nên vô cùng nhạy bén.
Cô ngửi ra là mùi mì trộn thịt bò.
Không cần nhìn thời gian cũng biết Hồ Kim Thủy lại đưa cơm muộn.
Cũng may cô không đói bụng, không thèm ăn gì mấy.
Cô tỉnh lại đã ba ngày, ký ức cứ mãi đứt quãng.

Có lúc cô vùng vẫy trong nước; có lúc Lâm Tầm Bạch lôi kéo cô, ra sức xốc cô lên, dưới lòng đất tối đen không ánh sáng, sóng ngầm cuồn cuộn, mắt cô như bị dao khoét, đầu đau muốn nứt, thật sự không nhớ thêm được nữa.
Mặc dù Hồ Kim Thủy đã từng thao thao bất tuyệt kể cô nghe về việc chấn động lòng người lúc ấy, nói rằng anh ta đã báo cảnh sát ra sao, nhờ đâu biết được mưa to liên tục ở thị trấn Changma, anh ta bị dọa tới mức ngất đi thế nào.
Không ngoa khi bảo anh ta thật sự tin rằng Tiêu Khản và Lâm Tầm Bạch không có đường sống.
Lũ trên mặt đất đã nguy hiểm đến tính mạng, bàn chi đến lũ dưới lòng đất?
Chẳng qua không biết hai người bọn họ chết đuối ở sa mạc rồi anh ta nên tới đâu nhặt xác, rồi siêu độ cách gì?
Vậy mà thái độ của Trương Dương rất kiên quyết, Lưu Quân thì nói thẳng thừng: “Có đào cũng phải moi cho được người ra!”
Tạm thời không thể tìm thấy đội cứu hộ để lên đường ngay lập tức, hơn nữa với thủ tục phê duyệt tại danh lam thắng cảnh rườm rà, họ không thể chờ được.

Thế là họ tự mang theo dụng cụ đi vào hẻm núi bị gió bào mòn.
(P1)
Xui làm sao có đào kiểu gì cũng không đào thông được cái cửa hang động lúc đầu.

Cuối cùng Hồ Kim Thủy nghĩ sông Sơ Lặc chảy từ Đông sang Tây, nếu cái lỗ hang và biển đất đều “sống” như nhau, họ nên đào tại phía Tây.
Đúng như dự đoán, sau khi đào được ba bốn chỗ phía Tây, Trương Dương la to sợ hãi, nói rằng dưới chân mình có động đất.
Mỗi khi nhắc tới chỗ này, Hồ Kim Thủy không dằn lòng nổi đã cất tiếng nói như lệnh vỡ: “Còn chưa kịp nhấc xẻng, mặt đất đã nẻ ra một đường, cơn hồng thủy bay lên tựa một con rồng, thẳng thừng lật ngược tôi…”

Sóng nước ào ạt bất mãn với điều kiện chật chội dưới lòng đất, dùng hết sức mình xé mở sa mạc Gobi, dựng lên một bức tường nước cao mười mét.
Bức tường nước không có chỗ chèo chống, trong nháy mắt dội tung tóe như thác nước, đổ ập xuống.

Sâu trong khe núi bộc phát một vùng biển mênh mông, xương cốt dày đặc tràn ra trong nháy mắt, Hồ Kim Thủy sợ tới mức kêu to ối ối.
Nhờ Lưu Quân tinh mắt, chính chú ấy thấy được hai người nằm sấp trong đống xương trắng…
Rõ ràng là trải nghiệm cá nhân vậy mà Tiêu Khản lại giật mình chực đang nằm mơ.
Thành thật mà nói, cô không quan tâm làm sao mình sống sót, bởi lẽ trong trường hợp như vậy, cái chết là điều cầm chắc, còn sống mới là một kỳ tích.
Cho dù biết tỏng cũng không có giá trị tham khảo.
May mắn lần này không có nghĩa là lần sau còn may, cô may mắn không có nghĩa là người khác may mắn.
Lúc nào cũng phải cẩn thận, chiến đấu giành lấy sự sống.
Chắc gì gặp nạn lớn mà không chết không phải là một dạng trống rỗng khác, một loại cô đơn khác.
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng két, cạch.
Cô bé nói không kiêng kị: “Ôi, hôm nay anh đẹp trai đã tới rồi!”
Tiêu Khản nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, tiếp theo là tiếng kéo băng ghế, mở hộp cơm giữ nhiệt: “Bà chủ Tiêu, ăn cơm thôi.

Hôm nay mắt còn đau không?”
Cô chậm rãi xoay người, dùng cảm giác của mình quay về hướng của Lâm Tầm Bạch.
“Tại sao lại là anh? Anh không cần phải lục soát hiện trường à?”
“Bác sĩ thông báo cho tôi tới lấy báo cáo xét nghiệm.” Lâm Tầm Bạch rót canh cho cô, tự nhiên tránh đi vấn đề thứ hai, “Chắc cô không thể mường tượng nổi rốt cuộc lời nguyền là cái gì!”
(P2)
Tiêu Khản đưa tay ra, mò mẫm cầm muỗng ăn.
“Tôi đoán đó là một loại côn trùng, một giống rất hiếm.” Cô cho hay.
Soạt.
Trái lại Lâm Tầm Bạch đã đổ cả canh.
“Cô, cô biết thật á?”
Tiêu Khản bình tĩnh lấy ra một gói khăn giấy rút ra đưa cho anh.

Những ngày gần đây sau khi tỉnh lại, để ngăn bản thân suy nghĩ lung tung, cô đã nhiều lần nghĩ tới lời nguyền của “Rừng Đắc Nhãn”, cuối cùng suy ra một chỗ mấu chốt.
“Rừng Đắc Nhãn” chỉ là “Rừng Đắc Nhãn”.
Một khi bức bích họa được loại bỏ khỏi lời nguyền, chính lời nguyền sẽ mất đi tính chất quỷ thần.
Như vậy, nhưng thông tin cô đã biết sẽ trở nên rành rọt: cái chết, mù lòa, xung quanh Đôn Hoàng.
Đặc biệt là khu vực Nhã Đan tại Thành Ma Quỷ.

Đối với quá trình mù lòa, họ đã tận mắt chứng kiến dưới lòng đất.

Ban đầu là chấm đỏ rướm máu, tiếp đó là không còn tròng đen, tinh thần bắt đầu rối loạn, chờ cho đến khi phát hiện ra thi thể, nó mới là xác mù chân chính.
Thay vì nói “móc mắt”, chi bằng bảo “ăn mắt”.
Con mắt không mất đi ngay một lần mà là từng bước, bị một thứ gì đó “ăn” mất theo thời gian dần trôi.
Bằng không cô sẽ không nghĩ đến việc bịt mắt bằng khăn lụa, cũng không cách gì được cứu kịp thời, chỉ bị mù tạm thời, vẫn có thể chậm rãi thong thả đợi mắt khôi phục trong bệnh viện.
Lâm Tầm Bạch chưa bao giờ hoài nghi trí thông minh của cô.
Nhưng vẫn giật mình như thường.
“Đúng là một loại côn trùng.” Anh lấy ra báo cáo và nghiêm túc giải thích cho cô, “Đã bao giờ cô nghe nói về ruồi bot cừu (Oestrus Ovis) và ruồi điên mũi tím (Rhinoestrus)?”
Tiêu Khản lắc đầu.
Lâm Tầm Bạch rủ rỉ.
(P3)
Ruồi botfly là loài côn trùng thuộc bộ Diptera, cùng bộ với ruồi nhưng khác họ, loài phổ biến nhất là ruồi bot cừu.
Ruồi bot cừu là một loài ruồi có ấu trùng chuyên ký sinh, trứng phát triển thành những ấu trùng nhỏ xíu trong cơ thể ruồi cái.

Khi ruồi cái chuẩn bị đẻ trứng, nó sẽ bay vòng quanh dê và cừu, chờ cơ hội rải ấu trùng xâm nhập vào mắt dê cừu.
Ấu trùng nhỏ đến mức khó phân biệt bằng mắt thường nhưng có khả năng hoạt động mạnh mẽ.

Chúng chui vào khoang mũi cừu theo nhóm, liên tục bò vào bên trong, cuối cùng vào khoang sọ, làm tổn hại tới dây thần kinh não.
Cừu bị nhiễm ruồi bot cừu sẽ chảy nước mũi không ngừng, khó thở, thậm chí không ăn không uống, chạy như điên đến chết.
Cho nên nó mới có tên là ruồi bot cừu.
Bởi vì các triệu chứng chủ yếu tập trung ở mũi và ruồi bot cừu hiếm khi làm tổn thương con người, thành thử không ai liên hệ xác mù với nó.
Và ruồi điên mũi tím là một loài còn hãn hữu hơn, hung dữ hơn ruồi bot cừu.
Nó không chỉ rải trứng vào vật nuôi mà còn thô lỗ với con người.
Ấu trùng của ruồi điên mũi tím xâm nhập vào mắt và ký sinh ngay đó gây ra mù lòa cho vật chủ, vật chủ đau đớn khó nhịn nổi và chết dần chết mòn vì bị tra tấn.
Do các ca bệnh hiếm phải biết và nằm rải rác ở các khu vực chăn nuôi xa xôi, hầu như không có nghiên cứu liên quan nào trong nước.
Tiêu Khản nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Nói như vậy, ruồi cuồng mũi tím ăn mắt trước, sau đó mới xâm nhập vào hệ thần kinh?”
“Đúng vậy, có điều ấu trùng được lấy ra trong mắt cô không hoàn toàn là ruồi điên mũi tím, có vẻ là một chi phân ra của nó, hiện không có ghi chép tài liệu nào.” Lâm Tầm Bạch trả lời, “Từ các triệu chứng, nó tấn công nhanh hơn ruồi điên mũi tím, hai ba ngày đã có thể gặm được nửa nhãn cầu.”
Vì lý do này, bác sĩ điều trị của cô đã tra cứu rất nhiều tư liệu, nghe nói đã tìm thấy một loại “ruồi dạ dày” (Gasterophilinae) trong các tài liệu nước ngoài.


Loại ruồi này sẽ nhân lúc con người không chuẩn bị bèn rắc trứng vào khoang miệng, để cho ấu trùng bò vào dạ dày, cắn người ta đến mức ruột xuyên bụng nát.
Rất có thể loài thuộc chi mới có đặc tính của cả hai.
Nhưng dù có là loại ruồi điên nào, thói quen chung của chúng là đẻ trứng vào mùa hè.
(P4)
Tiêu Khản lập tức phản ứng lại.
“Chim Yến nói thời gian khác nhau hóa ra là có ý này.”
Lâm Tầm Bạch gật đầu: “Tôi đã làm một ít thống kê.

Không tính đám người Chú Đậu, lấy các xác mù còn lại chết trong sa mạc, căn cứ thời gian tử vong thực tế, toàn bộ tập trung chết vào ba tháng 6 7 8.”
Ý chừng Yến Sơn Nguyệt đã làm thống kê mới có thể chắc chắn Triệu Hà Viễn và Vương Phương Phỉ không sểnh khỏi lời nguyền.
Anh tiếp tục: “Ngoài ra còn có môi trường sinh trưởng.

Ruồi điên chủ yếu xuất hiện trong các khu vực đồng cỏ, cũng là nơi đồng cỏ có nước có cỏ.”
Theo lẽ thường, xung quanh Đôn Hoàng không thích hợp để loài ruồi điên sinh tồn
Ngoại trừ…
“Bãi Mã Mê Thỏ!” Cô nói.
Bãi lau sậy của Mã Mê Thỏ ở phía Tây Nam của Thành Ma Quỷ, một nơi tuyệt vời có nước và cỏ.
Ngày hôm đó Hồ Kim Thủy ngăn cô mở cửa sổ nôn mửa vì lo bị muỗi đốt, anh ta thật tình không biết trong cỏ còn ẩn chứa loài đáng sợ hơn cả muỗi!
Nhiệt độ mùa hè cao, ruồi điên chỉ xuất hiện vào ban đêm với bình minh, giả như đi lang thang quanh hai nơi này sau khi trời tối và ở lại lâu, dám cá sẽ gặp phải ruồi điên rắc trứng.
Lâm Tầm Bạch thở dài nặng nề.
“Bảo sao mấy năm nay xác mù toàn là dân du lịch tự túc và săn kho báu.

Người bình thường sẽ không tới bãi Mã Mê Thỏ hay hẻm núi bị gió bào mòn đã đóng cửa.”
Với các điều kiện hạn chế trên, sự xuất hiện của xác mù trở thành một câu đố liên tục, ăn khớp, song vẫn đầy ngẫu nhiên và ít thấy.
Trứng côn trùng nhỏ chực hạt bụi, thường những người bị rắc trúng không nhận ra, mãi đến khi các triệu chứng xuất hiện thì đã quá muộn.

Đau đớn làm cho họ khóc rồ dại, ý thức lộn xộn làm cho họ chạy tứ tung.
Sa mạc mùa hè là địa ngục lửa, mù lòa đồng nghĩa với lạc lối, mà lạc lối sẽ đi kèm với cái chết.
Ngặt nỗi ấu trùng dựa vào mắt người có được lượng nước và chất dinh dưỡng, sau khi nở ra bèn giương cánh bay đi, không để lại một chút dấu vết.
Theo một nghĩa nào đó, đây thật sự là một dạng “mượn mắt”.
Cũng là một dạng “đầu thai.”
Hên sao số Tiêu Khản lớn, các bác sĩ thuận lợi gắp ra ấu trùng ký sinh từ mắt cô, bằng không bí mật này mãi không được phát hiện.

Ngay cả phác đồ điều trị hiện tại chỉ là loại bỏ ấu trùng, tiếp đó rửa mắt bằng thuốc kháng sinh.
Có lẽ thứ thật sự cứu cô chính xác là dòng sông ngầm gần như lấy đi mạng sống của cô.
(P5)

Trong trường hợp không có sự hỗ trợ y tế, nước sông dâng cao rửa mắt cô lặp đi lặp lại, rửa sạch phần lớn mắt cô từ lâu.
Sự thật xua tan đám mây lời nguyền, làm người ta khiếp sợ, lại khiến người ta thổn thức.
Khiếp sợ vị trứng côn trùng nho nhỏ có tác hại lớn như vậy, thổn thức vì sự hoảng loạn của thế giới, lời đồn sinh sôi.
Rừng Đắc Nhãn chỉ là một bức bích họa.
Ruồi điên chỉ là một loài côn trùng.
Khi Sa Vệ mang bức bích họa ra khỏi hang động, khi hắn chạy trốn vào hẻm núi bị gió bào mòn, ấu trùng của ruồi điên rơi vào mắt hắn, lời nguyền cũng theo đó ký sinh.

Ròng rã 25 năm, hắn dùng cái chết nuôi dưỡng một lệnh cấm làm người nghe hãi hùng, dùng nó trả giá cho tội lỗi hắn gây ra.
Nhưng lời nguyền không thể khuyên lui kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tìm kho báu, sự cám dỗ có sức hấp dẫn mãi không cưỡng lại được.
Lòng người là như vậy, bản chất con người là như vậy.
Để làm dịu chủ đề nặng nề này, Lâm Tầm Bạch nói với Tiêu Khản một tin tốt.
“Đúng rồi, bác sĩ nói cô có thể xuất viện vào tuần sau.”
Tiêu Khản không vui là mấy trước việc này, cô bất thình lình hỏi lại câu hỏi ban đầu.
“Có phải anh không đến hiện trường tìm kiếm cứu hộ vì việc tìm kiếm cứu nạn đã dừng?”
Lâm Tầm Bạch không nói nên lời.
Năm ngày đã trôi qua kể từ ngày bọn họ thoát thân, Triệu Hà Viễn được cứu ngay sau bọn họ; thi thể Vương Phương Phỉ và vệ sĩ lần lượt được trục vớt trong vòng hai ngày.
Duy chỉ còn lại mỗi Yến Sơn Nguyệt.
Không được giải cứu, không có hài cốt.
Hang động bị sông ngầm lấp đầy thành cái bồn nước, mặt đất nứt toát tựa một con mắt khổng lồ rưng rưng ngóng nhìn bầu trời.
Trong 120 giờ, công tác tìm kiếm và cứu hộ đã chính thức kết thúc.
“Bà chủ Tiêu...”
Anh nghẹn ngào, không biết làm thế nào để an ủi cô.
Tiêu Khản im lặng thật lâu.
Lâu tới mức thức ăn trong hộp giữ nhiệt hoàn toàn lạnh ngắt, lâu tới mức cô bé bên giường kế bên ngủ thiếp đi, lâu tới mức ba năm qua đi dạo một vòng như đèn kéo quân trong tâm trí cô.
Cô nhớ lại lần đầu tiên mình và Yến Sơn Nguyệt gặp nhau.
Cô nói: tên cậu là Yến Sơn Nguyệt sao, cái tên thật hay.
Mà Chim Yến kiệm lời, chỉ mãi vùi đầu vào việc sửa chữa bức tranh.

Ngày hôm đó nắng gắt, cô ấy kéo rèm thật chặt, tập trung vào công việc trong bóng tối.
Thoáng cái đã ba năm, Tiêu Khản mới hiểu được Yến Sơn Nguyệt không phải là Yến Sơn Nguyệt.
Tên hay đến đâu vẫn không bằng Sa Tuyết.
Cát tụ theo gió, tuyết đến với gió.
Chim Yến phải đi đến nơi có gió.
--------------------
HẾT CHƯƠNG


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi