MẬT ĐẮNG ÁI TÌNH KÝ SỰ TRUY THÊ CỦA THƯỢNG TƯỚNG ĐẠI NHÂN


Chiến Bất Phàm trầm lặng không nói, sau đó anh về phòng đem qua một quả cầu thủy tinh: “Về dị năng của em thì tôi chỉ mới có một vài suy đoán, vẫn chưa chắc chắn.

Đây là quả cầu xác định dị năng, tên là Định Cầu.

Em đặt tay lên đó rồi giải phóng dị năng ra, màu của quả cầu sẽ giúp em xác định được dị năng của em là gì.”
Màu xanh lá là dị năng hệ Mộc, xanh dương là Thủy, đỏ là Hỏa, vàng là Thổ, màu bạc là dị năng hệ Kim.

Các dị năng khác nhau sẽ có màu khác nhau.
Chiến Bất Phàm dừng lại một chút, sau đó lại lấy ra một quả cầu thủy tinh khác, có điều quả này to hơn qua kia: “Còn đây là Lượng Cầu, dùng để xác định cấp của dị năng.

Tuy tôi đã biết dị năng em thuộc cấp mấy, nhưng tôi vẫn muốn để em tự mình xác định nó.”
Quả cầu càng sáng thì cấp của dị năng càng mạnh.
Phương Tịch Lam vui vẻ đặt tay lên hai quả cầu.

Cô nghe theo sự chỉ dẫn của Chiến Bất Phàm mà giải phóng năng lượng.
Định Cầu sáng lên từng dải sáng trắng tuyệt đẹp.

Còn Lượng Cầu… Lượng Cầu nổ tung.
Phương Tịch Lam hoảng hốt nhìn cảnh quả cầu nổ tung, cô hoang mang nhìn anh: “Tại sao nó lại nổ? Chẳng lẽ là do dị năng của em quá yếu?”
Chiến Bất Phàm cũng ngây người ra, sau đó anh cười rộ lên, ôm chầm lấy cô chúc mừng: “Không, ngược lại mới đúng.


Tịch Lam, dị năng của em rất mạnh, cũng rất hiếm!”
“Anh nói vậy là sao?”
“Đế quốc chỉ có hai loại dị năng cực kỳ hiếm, số người sở hữu được chỉ đếm trên đầu ngón tay, đó là dị năng “điều khiển tinh thần” và dị năng “chữa trị”.

Tịch Lam, em là dị năng giả hệ chữa trị.

Hơn nữa cấp bậc còn là SSS!”
Nói sơ qua về dị năng chữa trị: Cùng với dị năng điều khiển tinh thần, đây là một trong hai dị năng hiếm có nhất của nhân loại.

Dị năng chữa trị cho phép dị năng giả chữa trị bất cứ loại vết thương nào, dù là cụt tay cụt chân hay hoại tử, người đang hấp hối… ngoài ra còn có thể chuyển đổi sang dị năng hệ khác, cung cấp cho dị năng giả để bồi bổ sức mạnh.

Hơn nữa dị năng cấp bậc càng cao thì năng lực càng mạnh, hệ chữa trị của Phương Tịch Lam từ khi thức tỉnh đã đạt cấp SSS - cấp bậc cao nhất, vì thế nên với dị năng này cô có thể cứu bất cứ ai cô muốn.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, vết thương cần chữa trị càng nặng thì cô càng mất sức.

Và chỉ có một loại người mà dị năng hệ chữa trị không thể cứu được, đó là người chết.
Sau đó cả hai làm một loạt kiểm tra.

Lúc đầu thể chất và trí tuệ của cô đều là cấp D, sau khi thức tỉnh dị năng chữa trị cấp SSS thì thể lực và trí tuệ cũng nâng lên theo, đạt cấp S.
Phương Tịch Lam từ nhỏ đã được bác sĩ chẩn đoán rằng sẽ không bao giờ có dị năng, cô là trường hợp đặc biệt hiếm có nhất Đế Quốc, vì vậy luôn bị mọi người chê cười, ngay cả người chồng mà cô tưởng là yêu thương mình nhất cũng bỏ cô một phần vì cô không có dị năng.
Bây giờ sau khi cô vừa trải qua đau khổ thì ông trời lại cho cô thức tỉnh dị năng siêu cường như vậy… Đúng là trời cao có mắt, đây là sự đền bù, cũng là cơ sở để Phương Tịch Lam làm lại cuộc đời.

Cô vui đến mức run rẩy: “Em đang mơ phải không?”
Ước mơ của cô là trở thành quân y, nay lại sở hữu dị năng bá đạo như thế này thì đúng là như cá gặp nước.
Hơn thế nữa… Phương Tịch Lam có thể dùng dị năng này để chữa trị bệnh tim cho bé con nhà mình.

Cô xoa xoa bụng, nở nụ cười hạnh phúc.
“Em không nằm mơ! Đây là sự thật! Tịch Lam, chúc mừng em!” Chiến Bất Phàm thấy người mình thích hạnh phúc và khỏe mạnh như vậy khiến anh cũng vui lây.

Nhân cơ hội đó anh lại ôm chầm lấy cô để chúc mừng.

Mà Phương Tịch Lam đang chìm đắm trong sự vui vẻ cũng không đẩy Chiến Bất Phàm ra nữa.
*******
Lúc này, ở thao trường lớn nhất thành Osica.
Một người đàn ông cao lớn, thân thể rắn chắc hữu lực, mái tóc vàng tựa thái dương cao quý khiến hắn trở nên nổi bật nhất.

Gương mặt tuấn mỹ không một góc chết, đôi mắt xanh biếc lạnh băng như muốn dồn con mồi vào chỗ chết.

Động tác của hắn thành thục, tay cầm kiếm kịch liệt tấn công đối thủ, mỗi một động tác đều nhanh, mạnh và chuẩn xác.

Đối thủ của hắn cứ lùi rồi lại lùi mãi, cuối cùng bị đánh bay kiếm.
Nicolas Á Phong chĩa kiếm vào cổ của đối phương, lạnh lùng nói: “Ngươi thua.”
Người nọ quỳ rạp xuống, kính nể nói: “Thần nhận thua, thượng tướng đại nhân quả thật mạnh mẽ! Thần không thể đánh lại!”

“Binh đoàn vẫn còn yếu.” Nicolas Á Phong cất kiếm, ngửa mặt lên trời uống một ngụm nước, từng giọt nước tinh khiết chảy xuống cổ hắn hòa cùng với mồ hôi, trông vô cùng quyến rũ.

Uống xong, hắn nói: “Tập luyện thêm đi.

Nếu yếu như vậy làm sao có thể ra chiến trường? Các ngươi muốn làm mồi cho quân địch?”
Cả thao trường nhao nhao cả lên.
“Thượng tướng dạy chí phải!”
“Nghe lời thượng tướng!”
“Chăm chỉ tập luyện!”
Đúng lúc này quang não của Nicolas Á Phong rung lên.

Hắn phất tay với các binh sĩ: “Các ngươi tiếp tục tập luyện, ta đi trước.”
“Vâng!”
Nicolas Á Phong đi vào trong phòng nghỉ được xây riêng dành cho hắn tại thao trường.

Vừa vào đến nơi hắn đã nhận cuộc gọi.

Người gọi đến là Nicolas Ỷ Trì.
“Có việc?”
“Anh đang ở đâu?” Âm thanh Ỷ Trì nghe có vẻ vô cùng tức giận, lại còn pha chút bi thương tuyệt vọng.
“Thao trường.”
Hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp nói gì thêm thì Nicolas Ỷ Trì đã cúp máy trước, chỉ để lại một câu: “Ở đó chờ em.”
Ánh mắt Nicolas Á Phong tối lại, có chút khó chịu khi bị người khác sai bảo.

Bản tính hắn thích tự do, vì vậy nên khi lấy Phương Tịch Lam về hắn không hay ở nhà, vài năm đầu còn ở nhà diễn vở kịch vợ chồng tình thâm.


Đến năm thứ tư hắn đã xem các quán bar và khách sạn như là nhà mình, rất ít khi về dinh thự với cô.
Lại nghĩ đến Phương Tịch Lam.
Nicolas Á Phong xoa xoa mi tâm, có chút nhức đầu vì những suy nghĩ rối bời của mình.
Dạo gần đây hắn cứ hay suy nghĩ về vợ cũ, nhất là từ hôm hay tin cô chết do máy bay rơi.
Hắn vẫn nghĩ sự cố rơi máy bay đó là do Phương Tịch Lam tìm người sắp xếp, mục đích là muốn lôi kéo sự chú ý của hắn.

Nhưng kể từ hôm đó đến nay cũng đã bảy ngày trôi qua, vậy mà Nicolas Á Phong hắn vẫn chưa nhận được cuộc gọi thứ hai đến từ những trò đùa của cô.
Nicolas Á Phong mở quang não lên xem, danh sách cuộc gọi chỉ có tên của một vài binh sĩ và quan chức cấp cao, cha mẹ hắn và Nicolas Ỷ Trì.
Nhắc đến Ỷ Trì, hắn lại đau đầu.

Nicolas Ỷ Trì rất bám Phương Tịch Lam, cậu coi cô là chị gái ruột vì vậy nên rất thương cô.

Từ lúc liên lạc cho Phương Tịch Lam không được thì ngày nào cậu cũng gọi điện cho hắn làm phiền, dò hỏi tung tích của cô.
Đột nhiên cửa phòng nghỉ bị bật mở ra, Nicolas Ỷ Trì nhanh như chớp xông vào, đấm vào mặt Nicolas Á Phong tới tấp.
Tuy người bị đánh là hắn, như người rơi nước mắt là cậu.
Ỷ Trì gào khóc trong tuyệt vọng: “Anh, sao anh có thể tuyệt tình như thế? Chị dâu chết rồi! Chị ấy đã chết rồi anh có biết không?!”
Nicolas Á Phong để cho Nicolas Ỷ Trì đánh đã tay, sau đó hắn một tay kiềm chế cậu lại.

Ỷ Trì là dị năng giả cấp A, dùng toàn lực cũng không khiến Á Phong bị thương dù chỉ một chút.
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, tựa như vị thần cao ngạo tuyệt tình: “Biết? Thì sao?”
“Thì sao? Anh còn hỏi thì sao?” Nicolas Ỷ Trì gào lên như một con thú bị thương: “Chị ấy chết do tai nạn máy bay! Hôm đó anh đã làm gì? Anh ở cạnh thâm tình với Lãnh Hy Tuyết! Chị dâu đã làm gì nên tội? Chị ấy yêu anh như vậy… đến chết cũng chết vì sự máu lạnh của anh!”
Nicolas Á Phong nghe những lời này liền trầm mặc, lát sau, hắn cười lạnh: “Chuyện này liên quan đến cậu sao? Nicolas Ỷ Trì, sao cậu lại quan tâm đến vợ cũ của anh như vậy? Không lẽ… cậu đã ngủ với cô ta rồi sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi