MẬT HÔN

Cô gái toét miệng, mắt hạnh cong cong, cười khanh khách, lộ ra chút đắc ý nghịch ngợm.

Giống như cô nói, tất cả bi thương khổ sở của cô vừa nãy đều thuộc về Tuyên Thu, cô chỉ diễn ra cô ấy mà thôi.

Nhưng mà Phó Minh Viễn rũ mi nhìn cô chăm chú, vẻ mặt sầu lo lại không giảm bớt.

Bị anh nhìn như vậy, nụ cười của Nguyễn Ngưng dần dần cứng đờ.

Cuối cùng cô rũ mi xuống, che khuất con ngươi hoảng loạn, “Sao… sao vậy…”

Thấy cô không biết làm gì rồi lại cực lực che dấu, Phó Minh Viễn khe khẽ thở dài, sau đó giang hai tay ra, ôm cô vào trong lòng.

“Đồ ngốc.”

Anh đặt cằm trên đỉnh đầu cô, lòng bàn tay vỗ về mái tóc của cô, thấp giọng thở dài mang theo trìu mến và dịu dàng vô hạn.

Nguyễn Ngưng dựa vào ngực anh, đầu tiên là ngây ra.

Dần dần, vành mắt cô lại phiếm hồng, cảm xúc không dễ gì mới bình phục lại lần nữa tuôn ra.

Cô cũng không biết vì sao, lúc cô đứng trên hành lang dài của bệnh viện, bác sĩ báo cho Tuyên Thu tin cha cô ấy chết rồi, có một loại đau đớn bỗng nhiên trào ra từ đáy lòng, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà tới.

Đau đớn thâm nhập vào trong cốt tủy, như in vào sâu trong linh hồn, cô không cần chuẩn bị cảm xúc, nước mắt mãnh liệt tuôn ra như vỡ đê.

Mà giờ này phút này, nhớ lại tình cảnh đó, nước mắt lại bắt đầu không chịu khống chế.

Cô duỗi tay ôm lấy eo người đàn ông, khuôn mặt nhỏ chôn sâu vào ngực anh.

“Anh Minh Viễn…”

“Ừ?”

“Em cảm thấy thật khổ sở.”

Giọng cô mang theo khóc nức nở, Phó Minh Viễn nghe mà trái tim đau đớn.

“Nhưng mà… nhưng mà em cũng không biết đây là vì sao…”

Cô mờ mịt vô thố nói, trong giọng nói là mê mang và bất an.

Phó Minh Viễn nhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần suy tư.

Nhưng anh không nhiều lời, chỉ ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an nói: “Không sao, em chỉ là nhập diễn mà thôi, thoát ra thì tốt rồi.”

“Thật vậy sao?”

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.

Lòng Phó Minh Viễn nhũn ra, cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô, dịu dàng nói: “Đương nhiên, em không tin anh sao?”

Đôi mắt anh đen nhánh thâm thúy, mang theo tin cậy kiên định làm người tin tưởng.

“Em… em tin anh.”

Nguyễn Ngưng hít mũi, đôi mắt bị nước mắt rửa qua, đỏ toàn bộ, lại phá lệ trong trẻo.

Phó Minh Viễn không nhịn được lại ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Ừ, sau này có chuyện gì, đừng gạt anh được không?”

Nguyễn Ngưng khựng lại, cắn môi.

“Anh là chồng của em, bất luận là vui vẻ hay khổ sở, anh đều muốn cùng em trải qua và gánh vác.” Phó Minh Viễn tiếp tục nói.

Giọng anh dịu dàng, Nguyễn Ngưng không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt anh nghiêm túc và kiên định như vậy, không có chút miễn cưỡng và do dự nào, làm cô cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường, trừ khử một ít khổ sở không biết vì sao kia.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, răng nanh ngọt ngào mà cười: “Vâng, dù sao em cũng không giấu được anh.”

Phó Minh Viễn gập ngón trỏ, gõ mũi cô, trong mắt tràn đầy ý cười cưng chiều, “Biết là tốt.”

Nguyễn Ngưng liền chu môi, không phục nói: “Kỹ thuật diễn của em thực sự kém như vậy sao?”

“Còn kém chút chút.”

Phó Minh Viễn nói đúng sự thật, sau đó lúc cô gái lộ ra vẻ mặt không cao hứng, cúi người hôn gương mặt cô.

“Nhưng mà, anh rất thích.”

Nguyễn Ngưng đỏ mặt, cô che lại chỗ bị hôn, ngượng ngùng cúi đầu.

Phó Minh Viễn cong môi cười, dắt tay nhỏ của cô, đang chuẩn bị dẫn cô ra ngoài, cô gái lại tránh khỏi tay anh.

Cô bỗng câu lấy cổ anh, nhón mũi chân, hơi chu môi hồng, nhẹ hôn lên một bên khóe môi anh.

Nhìn cô cười ngượng ngùng rồi lại dào dạt nhiệt tình, Phó Minh Viễn chỉ cảm thấy lòng mềm nhũn, tê tê dại dại.

Thấy cô muốn thu tay, anh ôm cô, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Bên kia thì sao?”

Nguyễn Ngưng chần chờ, nhón chân lần nữa.

Đang định hôn khóe môi bên kia của anh, lại thấy Phó Minh Viễn bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, cười hôn lên cánh môi cô.

Nguyễn Ngưng giật mình, bị nụ cười của anh làm lóa mắt.

Phó Minh Viễn ôm cô, mút hôn môi cô từng chút từng chút, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.

Mặt Nguyễn Ngưng nóng đến lợi hại, nhưng lại không tránh khỏi anh.

Thấy bọn họ ở trong phòng nghỉ quá lâu, trợ lý Kỳ rốt cuộc không nhịn được mà tới thúc giục.

Lúc này hai người mới kết thúc thân mật.

Bởi vì hiếm mà kết thúc công việc sớm, buổi tối Kỷ lão mời mấy diễn viên chính cùng ăn cơm, thuận tiện tâm sự chuyện tiếp theo.

Lúc bọn họ trở lại phòng khách sạn đã là mười một, mười hai giờ.

Nguyễn Ngưng cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, Phó Minh Viễn nhìn cô đi vào, chờ tiếng nước vang lên, lúc này mới cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.

Anh mở danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại kết nối rất nhanh, sau đó truyền ra giọng nói của một người đàn ông.

“Alo? Phó tiên sinh?”

“Ừ, là tôi.” Phó Minh Viễn gật đầu, “Chuyện tôi nói trước đó, tra thế nào rồi?”

“Ngài nói chuyện của Nguyễn tiểu thư? Đã có chút thông tin, có thể cho tôi thêm một ít thời gian không?”

Phó Minh Viễn nhíu mày.

Dường như nhận ra anh không hài lòng, người đàn ông phía bên kia điện thoại nói: “Phó tiên sinh, thật sự không phải tôi cố ý kéo dài, quả thực việc này rất khó khăn.”

“Nói xem là chuyện gì?”

“Có một vài ghi chép bị tiêu hủy, nhưng tôi đã có manh mối, cho tôi thêm một chút thời gian, chắc chắn có thể cho Phó tiên sinh một đáp án hài lòng.”

“Được, anh có tin tức gì thì liên lạc với tôi.”

“Vâng, Phó tiên sinh!”

Phó Minh Viễn kết thúc trò chuyện, quay đầu lại nhìn phòng tắm, lông mày nhíu chặt.

Thân thế của tiểu nha đầu, rốt cuộc là thế nào?

Rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì mới có thể toát ra bi thương mãnh liệt như vậy chứ?

“Anh Minh Viễn, anh có thể đi tắm rồi.” Nguyễn Ngưng từ trong phòng tắm đi ra, dường như đã bình tĩnh lại.

Phó Minh Viễn gật đầu, lúc anh cũng tắm rửa xong nằm xuống, Nguyễn Ngưng chủ động dán lại, ôm chặt lấy anh.

Bọn họ không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe tiếng tim đập của nhau là có thể cảm nhận được một loại ấm áp nhàn nhạt chảy xuôi giữa hai người.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình thích, cho dù không làm gì cũng thấy hạnh phúc.

“Anh Minh Viễn.” Nguyễn Ngưng ghé vào ngực anh, ngước mắt nhìn anh.

Dưới ánh trăng, người đàn ông tuấn mỹ thành thục tản ra mị lực lười biếng hoàn toàn không giống ngày thường, càng làm người mặt đỏ tim đập.

“Ừ.” Phó Minh Viễn khép hờ con mắt, trong lòng nghĩ đến chuyện khác.

Cô gái nhìn anh chăm chú, đôi mắt nhiễm thu thuỷ phiếm gợn nước dịu dàng.

“Anh thật đẹp.” Cô mềm mại mà nói.

Phó Minh Viễn mở to mắt, rũ mắt nhìn cô.

Mắt cô sáng ngời, hàm răng trắng tinh khẽ cắn môi hồng, nhìn anh chằm chằm như vậy, chỉ liếc mắt một cái liền câu dẫn dã thú đè nén sâu trong thân thể của anh ra.

“Muốn hôn anh không?” Ánh mắt anh tối lại, thấp giọng hỏi.

Gương mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, nhưng vẫn gật đầu.

Phó Minh Viễn cong môi, không nói gì.

Nhưng mà nhìn vào đôi mắt đào hoa mê người của anh, Nguyễn Ngưng lại như bị mê hoặc, cô chậm rãi cúi người, hôn lên môi anh.

Cô học động tác ngày thường của anh, đầu tiên là ngậm môi anh, tinh tế li/ếm láp, sau đó vươn lưỡi, thâm nhập vào trong miệng anh.

Cô tìm kiếm, chạm vào đầu lưỡi của anh, nhẹ nhàng khiêu khích anh, nhiệt tình mời anh quấn quýt cùng cô.

Kỹ thuật hôn của cô vẫn rất ngây ngô, nhưng mà sau khi kiên trì hô hấp vài cái, lại làm Phó Minh Viễn tước vũ khí đầu hàng.

Tiểu nha đầu như là tìm được niềm vui từ trong đó.

Anh có thể cảm giác được cô đang hưng phấn, tay nhỏ vốn khẩn trương nắm chặt thành quyền đã thả lỏng, một tay nâng mặt anh, một tay khác bắt đầu thăm dò trên người anh…

Tiểu nha đầu này, đúng là gan càng lúc càng lớn.

Lúc cô càng ngày càng quá phận, Phó Minh Viễn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xoay người đè cô ở dưới thân, đoạt lấy quyền chủ động.

Nguyễn Ngưng bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, đắm chìm trong vui sướng anh mang đến cho cô.

Mà phần bi thương không biết vì sao kia, cuối cùng tạm thời bị quên ở sau đầu…

Tiếp theo, Nguyễn Ngưng tiếp tục ở lại đoàn phim, chậm rãi diễn xong suất diễn của nữ chính.

Nếu nói trước đó còn chưa cảm thấy gì, nhưng theo số lượng suất diễn của cô, cùng gia sự tăng tương tác với nam chính, người quan sát quay phim của đoàn phim càng ngày càng cảm thấy —— Liên Tuấn, Tuyên Thu xin hai người mau ở bên nhau đi!

Chỉ cần có cảnh chung của hai người, một hai động tác nhỏ liền cảm thấy vô cùng ngọt, sau đó lại bị đống cẩu lương đó ngược chết.

Loại tình huống này, lúc có Miêu Thính hoàn toàn không có.

Mọi người không rõ là sai lầm ở đâu, rõ ràng kịch bản giống nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể quy kết là, kỹ thuật diễn của Miêu Thính quá kém, ngay cả Phó ảnh đế cũng bất động.

Cảnh quay phía sau càng ngày càng căng thẳng, sau khi hoàn toàn tiến vào cốt truyện, áp lực của Nguyễn Ngưng tăng gấp bội.

Bởi vì cô phải diễn, không còn là quý nữ kiều diễm vô lo vô ưu kia nữa.

Cô ấy mất mẹ từ nhỏ, bây giờ cha lại uổng mạng, bị kẻ bắt cóc đuổi giết, còn có một em trai nhỏ tuổi cần cô chăm sóc, tất cả đều là đả kích với cô.

Tuy rằng nhìn cô ấy nhu nhược, nhưng trong xương cốt lại có kiên cường và bền bỉ không thua gì nam nhi. Trước sau hứng lấy tương phản để trưởng thành, đối với diễn viên mà nói là khiêu chiến cực lớn.

Cũng may, có Phó Minh Viễn và Kỷ lão song song dạy dỗ, còn có kinh nghiệm tích lũy trong lúc lồng tiếng, Nguyễn Ngưng hoàn toàn thả lỏng, dần dần nắm giữ tiết tấu và kỹ xảo.

Mà lúc Nguyễn Ngưng đắm chìm trong việc quay phim, chương trình《 Thanh Âm Đại Già Tú 》  mùa thứ hai cũng chính thức phát.

Chương trình mùa đầu tiên rất được hưởng ứng, còn phần của cô là mùa thứ hai.

Tổ chương trình hiểu nên hấp dẫn ánh mắt người xem thế nào, huống chi kỳ này đúng là có rất nhiều tin sốt dẻo.

Đầu tiên là Ninh Như An, theo độ nổi tiếng và địa vị của cô trong giới lồng tiếng, tuyệt đối có thể hấp dẫn không ít sự chú ý.

Tổ chương trình còn thực tâm cơ mà cắt một hình ảnh cô và Phó Minh Viễn, ngắn ngủn một giây đồng hồ cũng đã đủ hồi hộp.

Nhìn thấy video giới thiệu, fans trước đó bị hoài nghi bỗng nở mày nở mặt trong nháy mắt.

“Xem đi, chúng tôi không phải thuỷ quân, Nhuyễn Nhuyễn thật sự tham dự chương trình!”

“Còn cả Phó ảnh đế nữa, anh ấy cũng tới!”

Các fans khác xấu hổ im lặng, cũng biểu đạt ghen tị oán hận với fans có thể đến trường quay.

“Huhuhu, tôi cũng muốn đến trường quay!”

“Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu, quá đáng yêu, quả thực là nữ thần trong mộng!”

“Chờ mong quá, chưa từng chờ mong một show tạp kỹ như vậy luôn.”

Đây chắc chắn là niềm vui khó tả thuộc về fans của Ninh Như An, mà một bộ phận fans của Phó Minh Viễn cũng gia nhập vào đó.

Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Phó ảnh đế tham gia show tạp kỹ, lại còn là loại chương trình chất lượng cao như vậy, mọi người thực chờ mong.

“Nhưng mà lại nói lại, mấy người có thấy Nhuyễn Nhuyễn… nhìn có chút quen mắt không?”

“Đúng đúng đúng, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết!”

Sau đó có cư dân mạng vạn năng thả ra một tấm ảnh hai ba tháng trước.

“Đây không phải tiểu tiên nữ kia sao? Tôi nhớ cô ấy là fans của Dụ Nhược Vũ!”

“Đúng đúng đúng, hình như là bởi vì ở chương trình nào đó, bị so sánh với tiểu hoa đán, sau đó bị fans của tiểu hoa kia xâu xé, cuối cùng nhóm bột cá lại tổ chức thành đoàn thể phản xé lần đó!”

“Đúng vậy, lần đó Dụ thiên vương còn bảo vệ fans, tôi đi lục lại video.”

Sau đó cư dân mạng xem xong video sôi nổi nhắn lại:

“Oa, đúng là một bột cá nhỏ kìa! Cô ấy siêu đáng yêu, hình như cô ấy thích lão Dụ rất nhiều năm rồi, thấy Weibo của cô ấy chia sẻ thật nhiều bài hát của anh ấy, còn cả like và share.”

“Oa, hình như thích lão Dụ ngay từ khi anh ấy bắt đầu debut, là fan chân ái không thể nghi ngờ rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi