MẬT HÔN

Nghe Phó phu nhân nói xong, Nguyễn Ngưng lại nhìn thiếu niên trên bức ảnh.

Không nghĩ tới còn có một đoạn chuyện cũ như vậy, cũng khó trách vẻ mặt của anh nhìn có chút không vui vẻ.

Tựa như… đang giận dỗi, vẻ mặt hờ hững kia lại lộ ra nét đáng yêu.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Nhưng mà hiện giờ thì tốt rồi.”

Lúc này, bà Phó kéo tay Nguyễn Ngưng, vỗ mu bàn tay cô, cười nói, “Ta đã có một đứa con gái."

Bà nhìn cô, ánh mắt toát lên sự yêu thương khiến lồng ngực Nguyễn Ngưng nghẹn ngào.

Cô cười ngọt ngào, gật đầu: "Vâng, mẹ.”

“Đứa trẻ ngoan.”

Phó phu nhân lên tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Đêm nay con ngủ ở đây đi, muốn uống sữa bò không? Mẹ bảo phòng bếp đem tới cho.”

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Vâng, cảm ơn mẹ.”

“Người một nhà, khách khí cái gì?”

Phó phu nhân kéo tay cô, lại cùng cô nói chuyện phiếm vài câu mới rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Ngưng.

Cô bước đến, tò mò nhìn đống cúp và huy chương, ánh mắt toát ra sự khâm phục cùng sùng bái.

Anh Minh Viễn từ nhỏ chính là con nhà người ta trong truyền thuyết……

Chỉ là không biết vì sao mà những thành tích này không liên quan đến giới giải trí chút nào.

Cô nghiêng đầu, chậm rãi đứng lên.

Quay đầu nhìn chung quanh phòng, nhìn túi đồ đặt ở mép giường, khoé môi không khỏi cong lên.

Không nghĩ tới mẹ Phó chu đáo như vậy, sáng sớm đã phân phó người giúp việc lấy đồ của cô qua đây.

Cô bước qua rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm, chỉ trong chốc lát liền nghe được tiếng nước từ bên trong truyền ra.

Thời điểm Nguyễn Ngưng mặc váy ngủ đi ra, liền phát hiện ở đầu giường có một ly sữa bò nóng, phía dưới còn có tờ giấy nhắc nhở cô uống nhanh kẻo nguội.

Cô đi tới cầm ly sữa lên uống một ngụm.

Mùi hương nồng đậm lan tỏa trong miệng, trong sữa còn thêm một chút đường, uống lên vừa ngọt lại vừa ấm, mặc dù mùa đông lạnh lẽo nhưng lúc này lại rất ấm áp.

Cô thoải mái nheo mắt lại, lại uống thêm vài ngụm, cầm điện thoại ngồi trên giường.

Vốn dĩ muốn nhìn tình hình trên mạng một chút, lại thấy hai cuộc gọi nhỡ, hiển thị tên của người cô quen thuộc nhất.

“Anh Minh Viễn…”

Ánh mắt cô ảm đạm, trong lòng chua xót.

Chớp mắt một chút lại đem ly sữa bò đặt ở đầu giường.

Lúc cô còn đang không biết phải làm gì thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, nhìn số điện thoại của Phó Minh Viễn, cô mím môi, lựa chọn nghe máy.

“Anh Minh Viễn…” Cô nhẹ giọng gọi.

“Ngưng Ngưng.” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, "Đang ở Phó gia sao?”

Có lẽ là do giọng nói của anh quá mức dịu dàng, trong nhất thời, Nguyễn Ngưng quên đi những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.

"Vâng.” Cô gật đầu, nhìn ảnh chụp trên tường, nhẹ nhàng cười, "Đang ở phòng anh.”

Phó Minh Viễn gật đầu, lại hỏi: “Ba mẹ không khiến em khó xử chứ?”

“Không có, ba mẹ đối với em rất tốt.” Nguyễn Ngưng đáp, “Đúng rồi anh Minh Viễn, chuyện hot search…”

“Đã giải quyết.” Phó Minh Viễn nói, "Trì Noãn Hy đưa video giám sát ra, mọi chuyện đã rõ ràng, em đừng lo lắng gì cả.”

Về phần dư luận, anh, Cố thị và giải trí Thiên Tinh đã kiểm soát được, cũng đã có hướng đi cơ bản.

Nguyễn Ngưng gật đầu, có chút áy náy nói: “Cảm ơn anh, anh Minh Viễn, lần này lại gây cho anh rắc rối lớn như vậy…”

“Chúng ta là vợ chồng, không cần phải nói cảm ơn.”

Giọng nói của người đàn ông có chút nghiêm túc, Nguyễn Ngưng nao nao, ngón tay siết chặt điện thoại.

Bên kia điện thoại, Phó Minh Viễn lại nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Anh sẽ về thật nhanh, trước tiên em cứ ở lại Phó trạch, có người chăm sóc em anh cũng yên tâm hơn.”

Được anh quan tâm, Nguyễn Ngưng mím môi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Anh Minh Viễn, anh……”

"Ừ?”

Nguyễn Ngưng khẽ nhếch miệng, do dự một lúc lại lắc đầu, “Không có gì, chờ anh trở về rồi nói sau."

“Ngưng Ngưng, có chuyện gì sao?” Phó Minh Viễn có chút khẩn trương.

“Không có.” Nguyễn Ngưng mím môi, "Chỉ là hôm nay có chút mệt mỏi.”

“Vậy em đi ngủ trước đi.”

Hai người nói ngủ ngon với nhau rồi kết thúc trò chuyện.

Tại khách sạn, Phó Minh Viễn cầm điện thoại, nhìn cuộc trò chuyện vừa kết thúc, ấn đường hơi nhíu lại.

Anh có thể chắc chắn, đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nhìn bầu trời đêm ở nước ngoài qua cửa sổ, anh bực bội lấy điếu thuốc lá ra, hít một hơi thật sâu.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thời gian đóng phim lại lâu như vậy, lâu đến nỗi thêm mười lăm phút nữa anh cũng ở không được.

Nghĩ nghĩ, anh lại gọi một cuộc điện thoại.

"Anh Viễn? Muộn như vậy, có chuyện gì sao?” Trong di động truyền tới giọng nói mơ màng của Bạch Nham, hẳn là đang ngủ.

“Không có gì, cậu đem lịch trình tiếp theo nói lại xem…”

Bên kia, Nguyễn Ngưng ngồi ở trên giường cũng đang nhìn điện di động phát ngốc.

Một lát sau, cô khẽ thở dài, đem sữa bò còn dư lại uống cạn. Thấy thời gian còn sớm, cô liền cầm lấy ly nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Ba mẹ Phó ngủ ở phòng ngủ chính, ở phía bên kia hành lang, chỉ cách phòng cô một cái cầu thang.

Phòng hai người vẫn còn sáng, cửa phòng không khép kín hoàn toàn, hé ra một chút, ánh đèn trút xuống trên hành lang tối tăm.

Ngoài ánh sáng lộ ra còn có âm thanh nói chuyện rõ ràng.

Nguyễn Ngưng đứng tại chỗ, cẩn thận nghe mới phát hiện đoạn đối thoại ồn ào kia là từ trong TV phát ra.

Hơn nữa nghe giọng nói, hình như là của anh Minh Viễn?

"Ông già, nên ngủ thôi.”

Giọng nói của mẹ Phó vang lên, sau đó trong phòng liền yên lặng.

"Bà ngủ đi, quản tôi xem TV làm gì?” Ba Phó bất mãn nói.

"Ông làm phiền đến tôi.” Bà Phó thì thầm, "Ông định xem bộ phim này bao nhiêu lần? "Không thấy chán sao?”

“Phim của con trai tôi, tôi thích xem mấy lần thì xem.”

Ba Phó lẩm bẩm.

Nguyễn Ngưng cười cười, vừa định nhấc chân rời đi liền nghe mẹ Phó nói thêm: “Ai, không biết cuộc giải phẫu của Tư Vân có thuận lợi không?”

Giải phẫu? Nguyễn Ngưng dừng lại, thân thể anh Tư Vân không phải rất tốt sao?

"Ông nói xem, nếu thành công, năm sau tôi có thể ôm cháu nội không?”

“Hy vọng đi, không phải là bác sĩ nói tỷ lệ rất thấp sao?”

Mẹ Phó im lặng một chút, nói, “Nếu thật sự không được, còn có Minh Viễn và Ngưng Ngưng, hai đứa yêu nhau như vậy, năm sau Ngưng Ngưng nhất định có thể mang thai.”

Nguyễn Ngưng nắm ngón tay, chuyện mang thai gì đó… Cô và anh Minh Viễn còn chưa làm chuyện thân mật đó, huống hồ…

“Nếu Tư Vân không thể có con, liệu có thể để con của Minh Viễn thành con của nó hay không?”

Mẹ Phó tiếp tục nói, "Nếu nó đã vì anh trai mà kết hôn, chuyện cho nhận con thừa tự hẳn là cũng có thể thương lượng được nhỉ?”

Trên hành lang, Nguyễn Ngưng siết chặt tay lại.

Cô không tiếp tục nghe nữa, ngơ ngác về tới phòng. Ngồi ở trên giường, cuộn tròn người lại ôm chặt đầu gối.

Hoá ra là như vậy… Cô chôn khuôn mặt nhỏ vào trong gối.

Lúc trước anh Minh Viễn cưới cô, là bởi vì anh trai anh ấy không thể có con, bất đắc dĩ bị ép buộc sao?

Nguyễn Ngưng ngồi yên một chỗ cả đêm, đến lúc trời sáng mới chợp mắt được một lúc.

Vốn dĩ muốn ở lại Phó trạch vài ngày, nhưng cô lấy lý do công việc mà từ chối, nói lời tạm biệt với ông bà Phó.

Về tới chung cư, cô không ra khỏi cửa mà chủ động bảo Kỳ Kỳ nhận thêm công việc, không muốn để trống chút thời gian nào.

Chỉ có bận rộn như vậy mới có thể làm cô tỉnh táo lại, không còn thương tâm khổ sở nữa.

Mà Phó Minh Viễn dường như cũng rất bận, thậm chí thời gian gọi điện thoại cũng không có.

Thời điểm Nguyễn Ngưng lấy lại tinh thần mới phát hiện, hình như cô và anh đã một tuần chưa liên lạc với nhau.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tựa như lòng cô vậy.

Chạng vạng hôm nay, Nguyễn Ngưng ở phòng bếp cho mèo ăn, Kẹo bông gòn vây quanh cô kêu lên.

"Đing đing…đing đing...” Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Cô ló đầu ra, nhìn về phía cửa.

Lúc này ai lại tới tìm cô chứ?

Trong lòng Nguyễn Ngưng nghi hoặc, nhưng vẫn lau khô tay đi ra ngoài mở cửa.

Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia qua lỗ nhỏ trên cửa, cô không khỏi ngẩn người, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Người đàn ông gầy đi rất nhiều, râu ria xồm xoàm, nhưng lại không có cảm giác lôi thôi chật vật, ngược lại trông có vẻ càng thêm sắc bén, còn có chút tiêu sái và thành thục.

“Mở cửa.” Anh nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng nói.

Nguyễn Ngưng phục hồi tinh thần lại, theo bản năng mở cửa ra.

“Anh Minh Viễn…”

Cô vừa mới kêu một tiếng, đã bị một cánh tay kéo lại, sau đó cả người ngã vào một lồng ngực ấm áp.

"Bà xã, anh đã trở về.”

Phó Minh Viễn ôm chặt lấy cô, phát ra tiếng thở dài đầy thoả mãn.

Nguyễn Ngưng dựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ cùng với lời gọi thân mật kia, mới xác định anh đã trở về.

Trái tim ở trong lồng ngực nhanh chóng đập mạnh.

Cô vốn tưởng tình cảm của mình đã nguội lạnh, nhưng khi nhìn thấy anh lại khôi phục như lúc đầu.

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Không phải nói còn một tuần sao?”

"Ừ, anh vừa mới kết thúc một cảnh quay, khách sạn cũng không quay lại lập tức trở về.” Anh nhẹ giọng nói.

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, "Sao lại nhanh như vậy?"

“Em nói xem?” Phó Minh Viễn nâng mặt cô, hôn lên môi cô một cái, "Tất nhiên là vì em rồi.”

Mặt Nguyễn Ngưng liền đỏ, tim đập nhanh một nhịp.

Chỉ là trong nháy mắt lại toát ra vài phần hoang mang, cô nghĩ nghĩ, vẫn kéo tay anh nhẹ nhàng nói: “Vào trong đi, bên ngoài rất lạnh.”

Phó Minh Viễn liền xoay người đóng cửa, theo Nguyễn Ngưng vào nhà.

"Anh đói bụng không?" Giọng nói của cô từ trong bếp truyền ra, “Em có nấu cháo, chỉ cần xào thêm hai món nữa là được, anh đi tắm trước đi, tắm xong là có thể ăn.”

Chờ Phó Minh Viễn tắm xong thì Nguyễn Ngưng đã chuẩn bị xong bữa tối, đang sắp chén đũa ra.

Anh không có ở nhà ba bốn tháng, nơi này đã có sự thay đổi rõ rệt.

Tiểu nha đầu đặt mua không ít đồ trang trí nhà cửa, trang trí từng góc, khắp nơi đều lộ ra vẻ ấm áp, rất có cảm giác gia đình.

Anh nhìn bóng dáng bận rộn của cô, nhịn không được đi tới, từ phía sau ôm lấy eo cô.

Nguyễn Ngưng hoảng sợ, “Anh Minh Viễn?”

Bỏ qua tiếng kêu của cô, Phó Minh Viễn không nói gì khom lưng ôm cô lên.

Đến khi Nguyễn Ngưng phục hồi lại tinh thần thì đã bị anh đè ở trên sofa.

Anh vừa mới tắm xong, cả người còn đọng hơi nước, tóc cũng còn ướt, cổ áo ngủ hơi mở, lộ ra nét dụ hoặc~

Mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, lắp bắp nói: “Minh Viễn, có thể ăn cơm được rồi...”

“Anh muốn ăn em hơn."

Phó Minh Viễn nói xong, cúi người lấp kín môi cô, đem nhung nhớ của mấy ngày nay gửi gắm vào nụ hôn nồng nhiệt này.

Hai người hôn đến mức hít thở khó khăn, thậm chí thiếu chút nữa là lau súng cướp cò.

Chỉ là khi bàn tay của anh mò vào trong quần áo cô, Nguyễn Ngưng lại khôi phục vài phần lý trí, tay nhỏ kháng cự mà đẩy anh ra.

Phó Minh Viễn không tiếp tục nữa, từ lúc anh vào cửa đã nhận ra cảm xúc của cô không tốt lắm, đây cũng là nguyên nhân anh vội vã trở về.

Có một số việc, mặt đối mặt mới có thể giải quyết ổn thoả.

Anh ôm cô lên, để cô ngồi trên người anh.

Nguyễn Ngưng ôm cổ anh thở hổn hển, mặt đỏ lên.

Tư thế của hai người cực kỳ ái muội, cô có thể cảm giác được thứ đang nhô lên của anh, khiến cô không dám động đậy dù chỉ một chút.

Phó Minh Viễn tham lam nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô.

"Sao lại tháo poster của anh xuống?” Anh hơi híp mắt, thấp giọng hỏi.

Biến hóa lớn như vậy, anh vừa vào cửa liền thấy, trong phòng ngủ cũng không có, điều an ủi nhất lớn nhất đại khái là cô không thay thành poster của Dụ Nhược Vũ.

Nếu tối nay anh không về, khả năng sẽ rất khó nói chuyện.

Nguyễn Ngưng mím môi, từ trên người anh đi xuống, sau đó lấy một túi văn kiện từ ngăn kéo ra.

Ánh mắt Phó Minh Viễn dừng lại, cái này không phải là...

"Em phát hiện cái này ở trong thư phòng.” Nguyễn Ngưng ngồi trên sofa đối diện anh, nhẹ giọng nói.

Cô mở túi văn kiện, lấy tư liệu bên trong ra, đặt lên trên bàn trà.

Văn kiện này là báo cáo điều tra tỉ mỉ về cô, cuối cùng còn có——

Đơn thỏa thuận ly hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi