MẬT HÔN

Miên Miên mong chờ nghe được thanh âm đáng yêu của cô gái, lại trăm lần không nghĩ tới, từ di động truyền ra lại là một giọng nam trầm thấp.

Hơn nữa ngữ khí còn hung dữ, dọa cô sợ đến mức nháy mắt ngồi thẳng cả người.

Vì thế “Bụp --"  một tiếng, đầu cô đụng thẳng vào ván giường, đau đến mức cô đưa tay che ót lại, dựa vào trên giường kêu “ai da” không ngừng.

"Miên Miên, hơn nửa đêm còn làm gì mà không ngủ?"

Người trên giường bị cô làm tỉnh, trở mình lẩm bẩm một câu.

Miên Miên vội vàng che miệng lại, chờ đau đớn qua đi cô mới nhỏ giọng xin lỗi. Sau đó cô cầm di động ngồi thẫn thờ.

Là cô thức đêm nên xuất hiện ảo giác sao?

Cô đeo tai nghe lại, run rẩy ấn xuống màn hình.

Nghe lại giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông kia, bỗng nhiên cô mở to mắt, không phải như cô tưởng tượng chứ...?

Âm thanh này...âm thanh này chẳng lẽ là...  Phó Minh Viễn?

Anh ấy sao lại cầm điện thoại di động của Nhuyễn Nhuyễn? Còn nói ra cái câu bá đạo như vậy? Chẳng lẽ... bọn họ thật sự ở bên nhau?!

Nghĩ đến đây, Miên Miên nhấn điện thoại, nghe kĩ lại giọng nói kia một lần nữa.

Sau đó cô không khỏi cười haha.

Sợ quấy rầy đến người khác, cô vội vàng lấy chăn che kín đầu, nhưng vẫn không che nổi tiếng cười kia. Nếu không phải sợ ồn đến người khác, sợ bị nói là bệnh tâm thần, cô hiện tại thật sự rất muốn cười to ba tiếng.

Má ơi, Phó Minh Viễn thật là tốt a a a a a!

CP cô hằng mong đợi cuối cùng cũng thành thật a a a a!

Còn trực tiếp rải đường vào mặt cô a a a a!

Hơn nữa đường này còn là độc nhất vô nhị! Chỉ có một mình cô được ăn a a a a! Hỏi xem còn ai có thể đỉnh hơn cô chứ?

Nguyễn Ngưng hoàn toàn không biết, chỉ bởi vì một câu của Phó tiên sinh mà “áo bông nhỏ” nhà cô đã vui vẻ đến sắp ngất xỉu.

Cô mở to hai mắt, rối rắm cúi đầu nhìn đoạn ghi âm.

Khi cô chuẩn bị rút đoạn ghi âm về thì chợt nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Người đàn ông bên người khép laptop lại, tiếp theo một đôi tay ôm lấy eo cô, lồng ngực nóng bỏng dán lên mặt cô.

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt "Anh Minh Viễn?"

"Gọi ông xã."

Phó Minh Viễn cầm lấy di động của cô, tắt máy, trực tiếp ném lên đầu giường.

"Ông xã, anh làm gì vậy...?" Nguyễn Ngưng lẩm bẩm hỏi.

"Chỉ có thể yêu anh, được không?" Phó Minh Viễn nói bên tai cô, thanh âm nặng nề lại mang theo chút khàn khàn gợi cảm.

Gương mặt Nguyễn Ngưng ửng đỏ, ngượng ngùng rụt rụt cổ.

"Có nghe không?" Người đàn ông ngậm lấy vành tai cô, tinh tế gặ/m cắn.

Mặt Nguyễn Ngưng càng thêm đỏ, dưới sự uy hiếp của Phó Minh Viễn gật đầu nói: "Vâng.."

Phó Minh Viễn lúc này mới vừa lòng buông cô ra, sau khi tắt đèn liền ôm lấy thân thể mềm mại của cô, nhắm mắt lại.

Nguyễn Ngưng dựa vào lòng ngực anh lại không ngủ được.

Trong đầu hiện lên cái Weibo khi nãy, lại hiện lên cảnh anh nói câu bá đạo kia, khiến nội tâm cô rối rắm.

Cô nắm vạt áo anh, do dự một hồi vẫn đáng thương hề hề mở miệng "Ông xã, anh ngủ rồi sao?"

"Sao vậy?" Hai mắt Phó Minh Viễn vẫn nhắm, thấp giọng trả lời.

"Em... em không ngủ được..."

Phó Minh Viễn mở mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng từ mặt trăng xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào.

Hai mắt cô gái trong lòng lấp lánh, phản chiếu ánh sáng mềm mại, giống như là có thể hút người ta vào trong đó.

Phó Minh Viễn cong môi, nhướng mày hỏi "Muốn?"

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu được ý của anh.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi tay bảo vệ ngực, lắp bắp nói "Em.. em chỉ muốn nói chuyện với anh... Anh.. Anh nghĩ đi đâu vậy?"

"Nói chuyện phiếm?" Phó Minh Viễn nhìn cô dùng hai tay che ngực, không khỏi cười khẽ.

Nguyễn Ngưng bị nụ cười của anh làm hoa cả mắt, đợi đến khi phản ứng lại đã thấy mình bị anh đè dưới thân, hai tay cũng bị khóa lại trên đỉnh đầu."

"Nói cái gì?"

Người đàn ông thấp giọng hỏi, một tay khác lại kéo dây buộc bên hông của cô xuống.

Áo ngủ hôm nay của cô là khách sạn cung cấp, cực kỳ dễ dàng cho anh hành động.

Nhìn da thịt trắng như tuyết hiện ra trước mắt, ý cười bên môi Phó Minh Viễn lại càng sâu.

Anh ngước mắt nhìn cô một cái liền cúi đầu m/út lên cổ cô.

Nguyễn Ngưng cảm nhận được anh đang làm loạn, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng,"Anh.. anh như vậy... Em làm sao nói được?"

Phó Minh Viễn đành phải dừng lại, thả hai tay cô ra, một tay chống bên giường, từ trên nhìn xuống cơ thể bên trong áo ngủ bị kéo lệch của cô, hỏi: "Được rồi, em muốn nói gì?"

Nguyễn Ngưng mím môi, chần chừ hỏi, "Anh Minh Viễn, trước kia... có phải anh từng có rất nhiều bạn gái không?"

Phó Minh Viễn đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra, nhẹ nhàng cười, "Như thế nào? Ghen sao?"

"Không phải.. em mới không thèm ghen.."

Nguyễn Ngưng nắm chặt tay, xoay đầu nhìn trần nhà.

Quả nhiên giống như đoạn tin nhắn kia, anh Minh Viễn trước kia thật sự có rất nhiều bạn gái...

Kỳ thật cũng có thể lý giải, anh cũng đã ba mươi tuổi, từng có mấy người bạn gái cũng là chuyện bình thường, không phải sao?

Nhìn cô quay đầu đi, bộ dáng có chút khó chịu, Phó Minh Viễn cảm thấy trong lòng vừa nhộn nhạo vừa tê dại, tâm tình sung sướng không thể ngăn được.

Anh không khỏi hôn lên môi cô một cái, rồi lại hôn thêm một cái nữa.

Môi Nguyễn Ngưng vốn dĩ hơi chu lên, bị anh hết hôn rồi lại mút, rốt cuộc trong lòng vẫn mềm xuống.

Chuyện quá khứ đều đã qua, cô không nên giữ mãi không buông.

Cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, mềm mại nói, "Anh Minh Viễn, anh.. anh về sau đừng nhớ đến những người kia."

Phó Minh Viễn nhìn cô, không khỏi lắc đầu bật cười, anh nhéo chóp mũi cô, nhẹ giọng nói, "Em thật là."

Nguyễn Ngưng lại hiểu lầm, chẳng lẽ trong lòng anh Minh Viễn còn có người con gái khác sao? Cô không khỏi mím môi, cảm giác cực kỳ tủi thân.

Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, Phó Minh Viễn lại càng thêm dở khóc dở cười.

Anh ôm cô, áp sát gương mặt mình vào mặt cô nói, "Không có người khác, chỉ có em." 

Nguyễn Ngưng không khỏi sửng sốt, "Đây là ý gì?"

"Em là người con gái duy nhất của anh, đồ ngốc." Phó Minh Viễn vỗ vỗ gương mặt nhỏ của cô, lại cúi người hôn lên môi cô.

Nguyễn Ngưng thật vất vả mới tiêu hóa hết lời nói của anh, vẫn còn có chút không thể tin được, "Vì sao?"

Anh Minh Viễn là người ưu tú như vậy, sao lại chưa từng có bạn gái?

"Vì sao không có bạn gái?"

Phó Minh Viễn nằm xuống bên cạnh, cùng cô nhìn trần nhà, "Không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là không có thời gian thôi."

"Không có thời gian?"

"Ừm", Phó Minh Viễn nhớ lại, "Em biết mà, anh từng im hơi lặng tiếng một thời gian."

Nguyễn Ngưng gật đầu, cô biết, anh Minh Viễn lần đầu xuất hiện quả thật nổi tiếng, chỉ là đột nhiên có một khoản im hơi lặng tiếng, mấy năm sau mới nổi tiếng lại như cũ

"Quan hệ của anh và cha không tốt cũng là vì nguyên nhân này." Phó Minh Viễn nhàn nhạt nói, "Ông ấy hy vọng anh có thể trở về thừa kế gia nghiệp, cho nên chặn hết tài nguyên của anh, ép anh quay về."

"Anh không cam lòng, đành phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ dưới đáy làm nên, thời gian đâu mà yêu đương?"

Lời anh nói ra nhẹ như gió nhưng Nguyễn Ngưng lại cảm thấy trái tim đau nhói.

Đến cả thời gian yêu đương cũng không có, đoạn thời gian kia có bao nhiêu vất vả, bao nhiêu mệt nhọc?

"Có phải vất vả lắm không?" Nguyễn Ngưng dựa vào trên người Phó Minh Viễn, đau lòng sờ mặt anh

"Đều đã qua rồi.”

Phó Minh Viễn kéo tay cô, đặt ở bên miệng hôn, trở lại đề tài ban nãy, "Vậy nên, em là người thứ nhất, cũng là người cuối cùng."

Nhìn ánh mắt chân thành cùng tha thiết của anh, Nguyễn Ngưng thật sự không chấp nhất chuyện quá khứ, quan trọng vẫn là tương lai.

"Anh Minh Viễn, anh cũng là người duy nhất của em, từ nhỏ đến lớn chỉ có anh."

Cô nhẹ giọng nói, thanh âm dịu dàng, "Về sau em sẽ thật yêu, thật yêu anh."

Phó Minh Viễn nhướng mày, "Còn bây giờ?"

"Bây giờ cũng yêu."

"Làm sao để chứng minh?"

Nguyễn Ngưng chớp mắt, phải làm sao để chứng minh?

Phó Minh Viễn nhìn cô, một bộ biểu tình chẳng lẽ em gạt anh.

Nguyễn Ngưng nghĩ nghĩ, hai tay ôm mặt anh, hôn lên môi anh.

Nụ hôn này tinh tế triền miên, trút xuống hết tình cảm của cô, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, châm lửa cho tình cảm mãnh liệt của hai người.

Phó Minh Viễn xoay người một cái, nhìn cô gái xinh đẹp trong lòng, anh trầm giọng nói, "Em biết, một cái hôn không thỏa mãn được anh."

Nguyễn Ngưng vươn tay nhỏ cởi đai lưng và áo ngủ của anh, mặt nóng bừng nói, "Vậy.. đều thỏa mãn anh."

Phó Minh Viễn thấp giọng cười, lần nữa ngậm lấy môi cô...

Cùng người mình yêu nhất, ở khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, làm chuyện lãng mạn nhất, quả là hạnh phúc ngọt ngào vô cùng.

Ngày hôm sau quay hình xong, tổ tiết mục ai nấy đều biết hai người này ở bên nhau.

Bởi vì Phó Minh Viễn không làm theo kịch bản, trực tiếp tỏ tình trong lúc thu hình....

Đạo diễn và người phụ trách cười đến mức không khép được miệng, đến nỗi những người khác ngoài việc chúc phúc chỉ biết hâm mộ.

Đôi này thật sự là quá ngọt ngào, sau khi quay xong tiết mục, có một nửa nhân viên công tác trở thành fans cuồng của cặp đôi hường phấn kia, điều này có thể chứng minh mị lực của bọn họ.

Người phụ trách đối với chuyến đi đến Pháp vừa rồi rất hài lòng, nghĩ đến vẻ mặt của khán giả sau xem chương trình này, anh ta liền có chút gấp không chờ được.

Sau khi về nước liền bảo hậu kỳ nhanh chóng cắt nối, biên tập.

Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn không về nước ngay mà c ở lại Pháp chơi thêm một thời gian.

Mà trên mạng lúc này đã bùng nổ bởi đoạn trailer.

Một đoạn ngắn được tổ sản xuất tung ra, là cảnh ba cặp khách mời ở cùng nhau được cắt ra làm thành một đoạn phim, mà CP vợ chồng mềm mại, mỗi cảnh chỉ xuất hiện hai giây.

Nhưng mà hai giây này cũng đủ làm fans cp thét chói tai cuồng loạn.

"A a a a, Hôn rồi hôn rồi, Viễn ca và Ngưng Ngưng hôn rồi!"

"Tại sao trailer của Viễn ca và Ngưng Ngưng chỉ có hai giây? Tổ tiết mục đang làm cái gì đây? Tôi gửi dao tới tổ tiết mục đây!"

"Chúng ta lập đoàn cùng đi đến tổ tiết mục đi!"

"Tôi thật sự muốn biết đây là thật hay cố ý giả vờ?!"

"A a a a! Khi nào mới đến thứ bảy? Tôi muốn xem đầy đủ!"

Đối mặt với các fans đang điên cuồng gào thét, tổ tiết mục vẫn lựa chọn im lặng giả chết, hết thảy đều là vì ratings! Muốn xem cảnh vợ chồng mềm mại ư? Vậy thì mời chờ đến mười giờ thứ bảy đón xem chương trình đi!úng>

Các fans không hề nền hà, mỗi ngày trừ bỏ việc quấy rối tổ tiết mục một chút, còn lại chỉ biết lướt Weibo của Phó Minh Viễn.

Tứ sau ngày "Thiên sứ của tôi" đó, Phó ảnh đế dường như mở ra một cánh cửa mới, ngày nào cũng khoe ân ái trên Weibo, giống như là hận không thể cho cả thế giới biết anh thoát khỏi cuộc sống độc thân.

Hôm nay đăng ảnh một đôi giày lớn với một đôi giày nhỏ, ngày mai lại đăng cái ly tình nhân đựng bàn chải đánh răng, ngẫu nhiên có bóng dáng bé nhỏ của bạn gái, vân vân và mây mây.

Nhưng mà ngoại trừ "Thiên sứ của tôi", Nguyễn Ngưng ở bên ngoài hay Weibo cũng không lộ mặt quá nhiều.

Phó tiên sinh mặc danh nói rằng đó là bảo hộ riêng tư!

Mà hôm nay, trong tâm thái đang chờ mong của mọi người, rốt cuộc cũng chờ được tập mới nhất của chương trình thực tế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi