MẤT KHỐNG CHẾ - LÂM SONG THÍNH PHONG QUÁ

Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vào lúc này hay không!

Harry tỏ rõ vẻ không lạnh không nhạt nhìn cô gái tóc vàng đối diện, cho dù cô có đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ cảm thán, còn mặc một cái váy ngắn màu trắng quá đầu gối.... Nhưng vẫn không thể dập tắt được lửa giận trong lòng cậu!

"Nếu như trí nhớ của tôi không có sai, hiện tại tôi hẳn đã mười chín tuổi, khó khăn lắm mới đánh bại được Voldemort, mới an ổn được hai năm! Vì lẽ đó, có thể tốt bụng giải thích chuyện này có được không," Harry căm tức nhìn tay chân ngắn ngủn của cậu, "Làm sao tôi đột nhiên lại trở về năm mười một tuổi."

Cô gái tự xưng là Z chột dạ trừng mắt nhìn, "Chỉ là thời không không cẩn thận lộn xộn một hồi, chúng tôi đã tận lực đền bù.... Huống chi, thế giới của anh có ý thức tự chủ, chúng tôi cũng không có cách nào can thiệp quá nhiều, ai biết tại sao nó lại lôi anh trở về năm mười một tuổi...."

"Vì lẽ đó, tôi phải trải qua các sự kiện chết tiệt kia thêm một lần nữa!" Harry vò loạn tóc, thống khổ kêu một tiếng.

"Chuyện này chưa chắc là chuyện xấu," Z nở nụ cười ôn hòa với cậu, "Anh sẽ có một cơ hội duy nhất để làm lại, có thể bù đắp lại mọi sai lầm lúc trước, có thể kết thúc chiến tranh sớm hơn mấy năm, cứu được những người đã hi sinh, đây chính là một cơ hội rất hiếm có."

Harry mím mím môi, đũa phép trong tay quay một vòng, không thể không nói, phúc lợi này thật sự rất hấp dẫn người ta.

"Hơn nữa," nụ cười của Z có thêm chút giảo hoạt, "Anh không cảm thấy anh có thể thay đổi cuộc sống của bản thân sao? Đổi lại một cuộc sống anh vốn nên có. Bạn bè, người yêu, gia đình, hoàn mỹ và hạnh phúc."

"Tôi vốn đã có rồi," Harry lẩm bẩm một câu, "Qua nửa năm nữa, tôi sẽ kết hôn với Ginny."

Z nhíu mày, phối hợp với một đầu màu vàng nhạt kia, khiến Harry không khỏi nhớ lại, trong ký ức của cậu, có một tên kiêu ngạo cay nghiệt, cằm đầy đặn và đôi mắt màu xanh xám lạnh lẽo, chỉ còn thiếu không viết bốn chữ lớn "Người sống chớ quấy rầy" ở trên gáy.

(Editor: có gì đó không đúng. Tôi nhớ trong nguyên tác của J.K mắt của Draco là màu xám mà???)

A, bọn họ cũng không phải là người xa lạ gì, đối địch với nhau những bảy năm, không thể quen thuộc hơn. Harry có chút trào phúng thầm nghĩ.

"Nói như thể anh thật sự yêu cô ta vậy," Z chế nhạo, liếc mắt nhìn cậu, "Anh chỉ muốn có một gia đình mà thôi, còn có khả năng hổ thẹn vì chuyện gì đó. Nhưng anh đừng vờ ngớ ngẩn, đó cũng không phải là yêu."

(Editor: "chuyện gì đó" ở đây chắc là chuyện Fred Weasley chết. Nói thật tôi cũng rất không muốn Fred chết, tôi rất thích cặp song sinh)

"Lập tức có cuộc sống mới, chỉ cần cố gắng là được. Một lần nữa được lựa chọn, tôi biết mấy năm nay, anh ở Gryffindor vẫn luôn rất mệt mỏi," Z lắc đầu một cái với cậu, "Không, đừng trừng tôi, trên thực tế anh không thể không chọn. Thời không hỗn loạn có ảnh hưởng tới thời gian của anh, vì lẽ đó cuộc đời của anh sẽ có chỗ thay đổi.... Tỷ như bị ném vào Slytherin."

Harry: "...." Nhất định tai của cậu bị hỏng rồi.

Tiếp thu sự thật đi, thiếu niên.... Tâm tình của Z rất tốt, "Đây đã trở thành chuyện thực, hơn nữa chúng tôi có bồi thường."

Nghĩ đến bồi thường, Harry mới miễn cưỡng lườm một cái.

"Pháp thuật của anh sẽ không bị hạ thấp, bên trong Gringotts sẽ có thêm một số lượng lớn vàng galleon, chuyện tốt đây.... Huyết thống của anh cũng được chúng tôi thay đổi nho nhỏ, nhưng có lợi, vì thế, chớ sốt sắng."

Harry, thiên tài căng thẳng, kéo kéo khóe miệng, chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi.

"Khoản bồi thường là như thế," Z đóng sổ tay lại, hất hất mái tóc vàng, "Chúc anh bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn."

Harry uể oải gật gù, theo lễ tiết, bắt tay với cô.

+++++

Cậu rơi vào bóng tối vô tận, chỉ có ý thức tồn tại, những chuyện có thể gọi là kiếp trước cứ vụt qua mắt, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Và khi cậu mở mắt ra, khi lần nữa khôi phục lại ánh sáng, vừa vặn nghe thấy Nón phân loại hô lớn, "Slytherin!"

Ngoạn mục làm sao! Harry mặt không chút thay đổi nghĩ, lúc ngẩng đầu lên nhìn một trận xì xào bàn tán trên bàn nhà Gryffindor, Ron thì trực tiếp hô to, "Không thể nào!"

Có thể đó, chỉ cần ý thức của cậu bị mơ hồ khi trở lại thế giới....

Nhận mệnh đặt Nón phân loại xuống, Harry hờ hững đi về phía bàn nhà Slytherin, không ngoài suy đoán, thấy một đầu tóc bạch kim sáng lóa, đang tỏ rõ vẻ tối tăm nhìn cậu.

A, tuyệt, tôi phải ở cùng một học viện với cậu những bảy năm, người nên khóc phải là tôi mới đúng, Harry mím môi, âm thầm phỉ nhổ cái ý thức thế giới chết tiệt một vạn lần, cậu phải nghỉ ngơi dưới tay Snape những bảy năm, ngẫm lại thôi cũng khiến dạ dày của người ta trở nên lạnh ngắt.

Snape từ đầu đến đuôi là một người tốt, không sai, Harry cũng rất cảm kích và tôn trọng ông, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ có thể chung sống hòa bình, tuyệt đối không có khả năng. Snape nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ thứ gì không làm hại đến tính mạng nhưng lại có thể dằn vặt cậu.

Chỗ tốt duy nhất là ông không thể trừ điểm cậu nữa.... Harry ác ý nghĩ.

++++++

"Draco, cậu bé đại nạn không chết kia cư nhiên lại vào nhà Slytherin," Pansy không mang theo cảm tình kéo kéo khóe miệng, "Không phải cậu đã nói rằng cậu ta sẽ đi Gryffindor à?"

"Tôi cũng cho là như thế, nếu cậu ta từ chối lời mời của tôi." Draco rũ mắt xuống, trong giọng nói không có bất kỳ tình cảm gợn sóng gì, phảng phất như hắn thật sự đang chăm chú bôi tương anh đào lên trên bánh của mình.

Zabini nhíu mày, "Draco, cậu định ngọt chết bản thân sao?"

Draco không vui nhìn anh, nhưng xác thực bỏ miếng bánh kia sang một bên.

(Editor: truyện convert hình như convert từ bên Trung nhưng vì đây là đồng nhân HP nên tôi sẽ cố gắng edit sao cho mang phong thái của châu Âu)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi