MẤT KHỐNG CHẾ - TIỂU THẤT TỂ TỬ

Chín giờ tối, cuối cùng anh trai tôi cũng chịu gọi điện.

Anh nói chuyện cứ như quả phụ chịu vắng vẻ: “Đường Nguyên Nguyên, em nên về nhà rồi đấy.”

Lần này Ôn Cảnh Sơ kiên định đứng cùng chiến tuyến với anh tôi, đưa tôi về đến dưới nhà.

Cứ liên tiếp vài lần như thế, rốt cuộc tôi nhịn không nổi nữa mà đi tìm Hứa Vi Vi.

“Hắn là thầy tu à?” Hứa Vi Vi nhìn hết nổi: “Xin lỗi chị nói thẳng luôn nhé, em có muốn thử cưỡng gian hắn không?”

Tôi suy nghĩ: “Được.”

Vào một đêm mưa nửa cuối tháng bảy, tôi ôm điện thoại nói với hắn: “Anh, em sợ.”

Đảo mắt, toàn thân Ôn Cảnh Sơ đầy hơi nước xuất hiện trước cửa nhà tôi. Đầu vai hắn bị ướt, đứng ở ngoài cửa, thấy tôi mặc áo ngủ hai dây nên chần chừ cứ như nhà tôi là động Bàn Tơ biết ăn thịt người.

Hắn bước vào nhà, túm lấy cái khăn lông trên sofa phủ lên người tôi: “Trời lạnh, mặc dày chút.”

Nói xong thì hắn cởi áo khoác ra, đổi sang dép lê.

Chớp mắt, khăn lông rơi xuống đất, tôi để chân trần dõi mắt nhìn hắn trông mong: “Lạnh quá đi, ôm em một cái được không?”

Ôn Cảnh Sơ hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nảy lên. Hắn đi tới bế tôi: “Đường Nguyên Nguyên, em muốn gì?”

Tôi tự nhiên thấy có hứng thú với cúc áo sơ mi của hắn, đá cẳng chân nói: “Chăn đệm của em ấm lắm, anh thả em xuống đó đi.”

Mặt Ôn Cảnh Sơ nặng nề hơn, bước vào phòng ngủ thả tôi xuống giường. Lúc hắn đứng lên thì tôi dùng hết sức lực kéo hắn lại gần.

“Đường Nguyên Nguyên.” Hắn lên tiếng cảnh cáo tôi: “Đừng có quậy nữa.”

Tôi hôn Ôn Cảnh Sơ một cái, tay chui vào dưới lòng bàn tay hắn gây sóng gió. Hắn thì nghiến răng, không thể thốt nên lời.

Ông già chưa khai trai chính là như vậy, không bao giờ chống cự được dụ dỗ.

“Này, anh... anh không thể chủ động chút nào sao?”

Bàn tay nóng bỏng của Ôn Cảnh Sơ để trên eo tôi: “Em còn nhỏ quá.”

Lại lấy cớ này.

Tôi cười tủm tỉm, cầm điện thoại mở ứng dụng trò chuyện đã tải sẵn. Click mở ra âm thanh của một chàng trai.

Giọng nói trầm thấp còn quyến rũ: “Em gái, bên ngoài trời đang mưa, có muốn tới nhà anh không, anh nấu cơm cho em ăn.”

Hô hấp Ôn Cảnh Sơ chậm lại, híp mắt hỏi: “Ai?”

“Người không chê em nhỏ quá.”

Hắn tức đến bật cười: “Em chơi nhiều trò thật đấy.”

“Anh không chơi với em thì em đi chơi với... đừng... a...”

Ôn Cảnh Sơ đột ngột kìm eo tôi lại, lật người đánh nhẹ vào mông tôi.

Mặt tôi đỏ hết cả lên: “Đừng...”

“Đừng? Anh thấy em thích lắm thì có.”

Tôi nghe thấy phía sau vang lên tiếng sột soạt sột soạt, vừa quay đầu thì đã bị che mặt, nằm vật xuống.

Giọng nói trầm dễ nghe vang lên bên tai tôi: “Không phải em muốn chơi à? Anh chơi với em, sợ cái gì?”

“Loại đồ cổ như anh có biết chơi không?”

Hắn cười nhạo: “Đường Nguyên Nguyên, định nghĩa về đồ cổ như em không công bằng đâu. Anh cũng không phải đồ cổ, chỉ là không muốn dọa em thôi.”

Hắn thong thả ung dung tháo đồng hồ ra, gỡ mắt kính xuống, nhẹ giọng nói: “Em muốn chơi kiểu nào, anh chiều được hết.”

Hạt mưa bên ngoài nhiệt tình đập vào cửa sổ.

Lúc này đây mới là mưa rền gió dữ thật sự.

Hạt mưa rơi dày mạnh mẽ xâm nhập vào ô cửa sổ khép kín, kêu gào muốn được xé rách nó ra.

Tôi giãy giụa, phập phồng dưới cơn mưa tưới ướt, lạc giọng vài lần.

Ôn Cảnh Sơ thấp giọng nỉ non, gần như cố chấp nói: “Đường Nguyên Nguyên, em không còn lựa chọn nào nữa đâu, chỉ có anh, chỉ có thể là anh.”

...

Ngày Đường Nguyên Nguyên kết hôn, Đường Dĩ Thần mất bình tĩnh đụng nát bình hoa ở cửa khách sạn.

Rất nhiều phục vụ nghe thấy anh mất hồn mất vía lải nhải: “Tên biến thái kia cưới em gái mình... mình thật là đáng chết... mình đáng chết quá, nếu biết trước thì mình đã không đồng ý với hắn!”

Hứa Vi Vi quăng cho hắn một cái túi lớn: “Anh bình thường chút được không, sắp làm cha tới nơi rồi, phải chững chạc lên chứ.”

Thù hằn giữa Đường Dĩ Thần và Ôn Cảnh Sơ thật ra không bắt nguồn từ việc đứa em gái tặng cơm cho Ôn Cảnh Sơ. Nguyên nhân là vì một tiết học thể dục.

Mười mấy năm trước, trường trung học và trường thực nghiệm vẫn ở cạnh nhau. Chính giữa chỉ cách một lùm cây thưa thớt.

Ngày đó Đường Dĩ Thần thấy Ôn Cảnh Sơ nhặt được một cái vòng da rơi dưới đất rồi cất vào túi. Đúng cái năm nhà họ Đường giàu có, cột tóc đính hoa đó là do người dì mang từ nước ngoài về cho Nguyên Nguyên.

Đường Dĩ Thần lập tức nhận ra chủ nhân của cột tóc đính hoa. Anh không chịu được việc có người mơ ước em gái mình, tiến tới muốn đòi lại.

Ôn Cảnh Sơ lạnh lùng liếc nhìn anh, nói: “Không thấy.”

Từ đó trong lòng Đường Dĩ Thần, Ôn Cảnh Sơ đã trở thành tên biến thái.

Mãi sau này, Ôn Cảnh Sơ luôn xuất hiện ở nơi gần Nguyên Nguyên, anh đương nhiên cho rằng Ôn Cảnh Sơ có ý đồ gây rối em gái. Bởi vậy mới có chuyện lâu lâu lại đi tìm người ta gây phiền phức.

Ở lễ kết hôn, Ôn Cảnh Sơ thấy náo nhiệt, dưới sự thúc giục của người điều khiển chương trình, không ngại làm lớn chuyện mà gọi Đường Dĩ Thần một tiếng “anh trai”.

Đường Dĩ Thần về nhà, ba ngày liền ăn cơm không vô. Gặp người khác là châm biếm kể chuyện kẻ thù trở thành em rể của mình.

Quan hệ giữa Ôn Cảnh Sơ và cha mẹ không tốt, cô hắn càng không chịu tới, cho nên hôm nay họ hàng nhà họ Đường làm chủ.

Ôn Cảnh Sơ sợ Nguyên Nguyên mệt, để cô ngồi ăn cơm, bản thân thì đi kính rượu.

Bạn bè hay họ hàng nhà họ Đường đều yêu chiều Nguyên Nguyên, quyết tâm chuốc say hắn. Chờ đến khi cô mơ màng sắp ngủ rồi mới được các chị em họ đưa về phòng khách sạn, Ôn Cảnh Sơ cũng đã quay lại.

Trong lúc không tỉnh táo, Nguyên Nguyên cảm giác có người đang chạm vào mình. Cô trở người, nhận ra đó là Ôn Cảnh Sơ thì rầm rì như mèo con làm nũng: “Anh về rồi.”

Mùi rượu trên người Ôn Cảnh Sơ rất nồng. Hắn ngồi xuống đất cách cô một khoảng: “Ngủ đi.”

“Anh không ngủ à?”

“Anh nhìn em ngủ.”

Hắn thật sự say rồi, tốc độ nói chuyện cũng chậm.

Đường Nguyên Nguyên bò dậy, quỳ dựa vào mép giường y như con cún nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thẳng hắn: “Sao anh không ngủ?”

Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ thật dịu dàng: “Không còn bao nhiêu thời gian. Đợi anh tỉnh lại rồi thì hết thảy lại quay về lúc ban đầu.”

Hắn không dám ngủ.

Nồng độ cồn cao làm hắn cảm thấy tê dại, thậm chí không phân biệt được đâu là cảnh trong mơ, đâu mới là hiện thực.

“Anh uống say rồi, Ôn Cảnh Sơ, đây không phải là mơ.” Nguyên Nguyên cười, véo má hắn: “Đau không, đau thì không phải.”

“Sao mà em biết được?” Ôn Cảnh Sơ im lặng một hồi: “Bởi vì anh mơ thấy nhiều lần rồi. Cho dù có đau hay không thì vẫn là mơ thôi.”

Hắn vuốt mặt Nguyên Nguyên, quyến luyến không rời: “Nguyên Nguyên, anh rất muốn có được em.”

Đây là những lời hắn chỉ dám nói khi ở trong cơn mộng mị.

Trong lòng Nguyên Nguyên thấy chua xót. Cuộc đời một con người suýt nữa đã bị cha mẹ hủy diệt, sống được đến hôm hay đã là không dễ dàng gì.

Cô nắm tay hắn: “Bây giờ anh đã có được rồi.”

“Ừ.” Hắn gối đầu lên tay Nguyên Nguyên: “Có được rồi, hy vọng giấc mơ này mãi không kết thúc.”

Hắn nhíu mày, có vẻ không yên. Thì ra ác mộng của hắn là như thế này.

Đường Nguyên Nguyên suy nghĩ một lát, vỗ mạnh lên bờ vai hắn: “Ôn Cảnh Sơ!”

“Hả?” Hắn lại mở đôi mắt say lờ đờ ra, tiếp tục sờ mặt cô giống như đó đã là bản năng của hắn.

Nguyên Nguyên cười trong vắt, nói: “Chúng ta còn chưa đếm bao lì xì.”

“Bao lì xì?” Vẻ mê mang hiện lên nơi đáy mắt hắn.

“Đúng rồi, chúng ta đếm tới hừng đông, em vẫn luôn ở đây nên anh đừng có lo.”

Chỉ khi nào đánh vỡ được lằn ranh giữa cảnh trong mơ và hiện thực, khi đó ác mộng mới hoàn toàn biến mất.

Ôn Cảnh Sơ bị đề nghị này làm lung lay, ngồi ngay ngắn lại. Nguyên Nguyên rút một phong, hắn lập tức đếm một phong.

Từ nhỏ đến lớn, hắn từng đoạt vô số giải quán quân Toán Olympic, đêm nay lại tính toán không rành mạch. Năm ngàn ba thêm tám trăm mà tính tận một phút, kết quả vẫn sai.

Mỗi lần tính sai, Nguyên Nguyên lại lấy tiền đi, đếm lại từ đầu. Không biết đếm bao nhiêu lần thì ngoài cửa sổ dần sáng lên.

Ôn Cảnh Sơ đang ở ngay ngưỡng năm ngàn ba thêm tám trăm, cuối cùng cũng tính đúng, kết luận là sáu ngàn mốt.

Hắn nhìn chằm chằm số tiền trong tay, ánh mắt có chiều hướng tỉnh táo lại. Một giây đó, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, đốt sáng đôi đồng tử của hắn.

Tỉnh rượu.

Mộng cũng tỉnh.

Trong mắt hắn là gương mặt tươi cười của cô dâu mới xinh đẹp.

Giống như chùm tia sáng lấp lánh, thoáng chốc phá vỡ trái tim.

Giấc mơ mà hắn từng chờ đợi thật lâu cuối cùng cũng biến thành hiện thực.

Ôn Cảnh Sơ nhìn cô nói: “Nguyên Nguyên, anh thấy hạnh phúc lắm.”

(Hoàn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi