MẤT KHỐNG CHẾ

Dịch: Tiểu Thanh Đình

Rượu nguyên chất vốn không thể làm tê dại đầu óc Khanh Kha, nên dù Bạch Cập có trốn vào một góc, cố gắng ẩn mình, nhưng anh vẫn có thể nhận ra gương mặt đó, vẻ mặt anh liền sầm xuống.

Bạch Cập vốn dĩ vẫn muốn trốn, nhưng không thành, biết mình bị phát hiện rồi, chỉ đành ra mặt, mắt cụp xuống, làm ra vẻ ấm ức: “Khanh Khanh…”

Ánh đèn xung quanh rọi lên khuôn mặt hắn, làm cho những thay đổi trên mặt lộ ra không sót điểm nào. Gương mặt ấy chỉ trong vài tháng đã tiều tuỵ đi rất nhiều, thân hình cũng gầy guộc đi kha khá, làn da trắng nhợt nhạt bọc lấy những dẻ xương gồ lên. Hắn gầy đến hốc hác.

Úc Kinh Mặc ít nhiều đã nói với Khanh Kha về chiêu trò của gã, khoảng thời gian này là những ngày tháng thế nào đối với Bạch Cập, anh cũng có thể đoán ra được.

Nhưng anh vốn chẳng quan tâm điều này.

Bởi nó không hề liên quan tới anh.

Có lẽ do sự lạnh lùng trong mắt Khanh Kha quá rõ rệt, đến chú mèo nhỏ cũng phải sợ hãi, nằm im trong lòng bàn tay anh không dám quậy phá, một lúc sau mới dám to gan ngẩng đầy nhìn anh, kêu “meo” một tiếng đầy nghi hoặc.

Tiếng kêu ấy đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng và đánh thức Khanh Kha. Anh thu lại ánh mắt, đứng dậy, cố ý phớt lờ tiếng gọi của Bạch Cập, không hề đáp lại, bồng chú mèo đi vào cửa.

Cửa vừa đẩy ra, quần áo liền bị giật lại.

Khanh Kha liếc xuống nhìn bàn tay kia, Bạch Cập đang ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hắn sáng bừng, nhưng vẫn không chịu ngừng quấn lấy áo anh, một tay giữ chặt vạt áo, khàn khàn gọi tiếp: “Khanh Khanh…”

Xem ra tuy hắn đã gầy đi rất nhiều, nhưng sức vẫn rất mạnh, nhất định túm lấy, Khanh Kha đẩy ra mấy lần vẫn không được, chỉ đành lạnh lùng cất tiếng: “Bỏ tay ra.”

“Không!”

Bạch Cập thấy anh đã có phản ứng lại, tay kia liền túm lên theo, bám chặt lấy, nói thế nào cũng không bỏ ra.

Khanh Kha một tay ôm mèo, một tay đẩy tay hắn, Bạch Cập muốn phản kháng lại, nhưng lại bắt gặp vẻ hững hờ của anh, hắn nhất thời sững lại, Khanh Kha liền nhân cơ hội đó hất văng tay hắn ra.

“Khanh Khanh, em biết sai rồi.” – Sau khi bị đẩy ra hắn không kịp túm lên lần nữa, thấy Khanh Kha định đi vào trong, hắn vội nói tiếp: “Em biết sai rồi.”

“Khanh Khanh, em thực sự đã biết sai rồi.”

Khanh Kha không quay đầu, nhưng đôi chân đang bước đã dừng lại, Bạch Cập những tưởng có hy vọng, liền liệu mạng bộc bạch:

“Khanh Khanh, khoảng thời gian anh bỏ đi, em đã suy nghĩ rất nhiều, em không nên làm vậy, em thực sự đã biết sai rồi.”

Trước kia lúc hắn phạm sai lầm, Khanh Kha không đánh cũng không mắng, chỉ cho hắn một ngày, để hắn tự suy nghĩ, rồi nói xem mình sai ở đâu, sau này phải làm thế nào, nếu Khanh Kha hài lòng, coi như bỏ qua, còn ngược lại, phải tiếp tục suy nghĩ, đến khi nào ra đúng kết quả mới thôi.

Nhưng những lần bị phạt như vậy không nhiều, bởi hắn rất nghe lời, ngoan ngoãn đến mức người ta chẳng cách nào tìm ra lỗi lầm của hắn, chỉ có vài lần hắn sai người đi dạy dỗ mấy kẻ từng qua lại với Khanh Kha, lại còn không chịu thừa nhận, Khanh Kha mới để hắn suy nghĩ vì tội nói dối. Nhưng cũng chỉ là phạt chốc lát, hắn sẽ tự nhận sai, những việc khác sẽ không nhắc lại nữa.

Tất cả mọi người đều thấy được Khanh Kha xem trọng hắn, cũng vì vậy, việc hắn làm càng khiến Khanh Kha thất vọng và tức giận.

Hắn lặp đi lặp lại câu nhận sai, không nên đối xử với Khanh Kha như vậy, cầu xin Khanh Kha tha thứ cho mình. Giọng điệu đơn giản đến vô vị.

Cơ mà lần hối lỗi này chẳng phát huy chút tác dụng nào.

Nghe hắn khóc lóc nhận tội, trong lòng Khanh Kha chẳng mảy may rung động, và cũng chẳng muốn lên tiếng, cũng không thèm liếc lấy một cái, đi thẳng vào nhà ngay trước mắt hắn.

Bạch Cập trơ mắt nhìn cánh cửa trước mặt đóng sầm lại, Khanh Kha còn chưa nói câu gì với hắn, bóng dáng anh đã biến mất sau cánh cửa.

Ngay sau đó, tiếng mèo kêu từ khe cửa truyền tới.

Hắn chán nản ngồi sụp xuống đất, tự giễu chính mình.

Đúng là không bằng cả con mèo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi