MẤT KHỐNG CHẾ

Bạch Cập nằm nhoài trên người anh, ở tư thế thân mật vô cùng, gương mặt còn ẩn hiện đầy những nét cười, đến thứ đang kẹp ở mông cũng chưa kịp rút ra đã ngủ thiếp đi.

Khanh Kha cạn lời thật sự.

Trong phòng sáng đèn, xem ra đã khuya lắm rồi. Khanh Kha nhíu mày, cái tên mê trai này đến lúc ngủ cũng không quên chiếm tiện nghi của anh, trong mơ còn ngoạm một miếng thật mạnh vào ngực anh, không biết mơ thấy món gì ngon.

Lồng ngực ươn ướt khiến Khanh Kha có chút khó chịu, nhưng khắp tay chân anh đều là dây xích, anh chẳng động đẩy nổi cũng không thể tháo ra, chỉ có thể nằm im chấp nhận số phận.

Anh thầm nghiến răng, dường như định cắn chỗ nào đó trên người Bạch Cập. Nhưng ngay sau đó, kế hoạch còn chưa được thực hiện, một cơn buồn ngủ ập tới, một ngày một đêm không ăn uống gì, lại vừa làm cái việc mà cả nửa là cưỡng ép, nên giờ đã kiệt sức, anh buồn ngủ rũ mắt.

Khi Bạch Cập đã ngủ say, hơi thở bình ổn của hắn cũng phả vào anh, Khanh Kha cố gắng tỉnh táo một lúc, sau cũng cũng chẳng đỡ nổi cơn buồn ngủ, lại ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại đã là ban ngày, Khanh Kha dụi dụi mắt theo quán tính, ngón tay vừa chạm vào khoé mắt anh liền sửng sốt.

Tay cử động được rồi?

Anh giơ lên nhìn thật kĩ, còng tay được đổi thành công cụ giám sát, nhưng dưới chân vẫn là dây xích, anh thử giật mấy lần, ngoài việc khiến mình mất sức nhanh hơn, không đem đến bất cứ tác dụng nào. Xem ra Bạch Cập đã nghe lời anh.

Tên nhãi này chuẩn bị cũng thật chu đáo, Khanh Kha ngồi dậy khởi động cánh tay, vốn tưởng rằng đã bị còng sắt làm bong da, nhưng cử động một hồi đều không thấy cảm giác đau, bèn mượn ánh sáng từ cửa sổ hắt vào soi tỉ mỉ. Kể cũng lạ, tại sao hôm qua bị khoá chặt như vậy, cánh tay bắp chân đều không có cảm giác trầy xước, nhìn kỹ mới biết, bên trong chiếc còng kim loại đã được thêm sẵn nệm bông, tránh gây trầy xước da.

Khanh Kha nhìn dụng cụ được chế tạo tỉ mỉ, nhất thời cũng không biết nên trách móc hay khen ngợi nữa.

Anh lại nhìn cơ thể mình kỹ càng, phát hiện những dấu vết của đêm qua đã biến mất, quần áo cũng được thay thành đồ ngủ, thiết nghĩ là Bạch Cập đã nhân lúc anh ngủ mà thay trộm. Mà anh vốn thuộc kiểu người khá thính ngủ, nhưng từ đầu tới cuối lại không hay biết Bạch Cập đã làm gì mình.

Bạch Cập đã ở bên cạnh mình bao lâu như vậy, bản thân lại đặt toàn bộ niềm tin vào hắn, không chút đề phòng, nên hắn mới có thể thay đồ cho anh mà anh không hay biết gì.

Khanh Kha day day thái dương, ghi trong đầu thêm một món nợ với hắn.

Hôm qua còn bận bịu đọ sức cùng Bạch Cập, khiến anh chẳng còn mắt nào quan sát căn phòng sau đó lại mệt quá ngủ thiếp đi, đến giờ anh mới có cơ hội ngắm nghía xung quanh.

Căn phòng rộng tương đương với phòng ở của anh, cũng trống trải như vậy, ngoài giường và hai chiếc ghế ra thì chẳng còn đồ trang hoàng nào cả, đó cũng chỉ là những nội thất anh mua đại khái, chẳng đắn đo chuyện phối màu, dùng được là tốt rồi.

Dây xích trên chân đã được nới dài, đủ để anh đi từ giường ra cửa sổ, nhưng vẫn không tới cửa phòng. Anh cũng không gò ép, chỉ xoay mình bước xuống giường, không thấy có dép, nhưng trên nền đã trải sẵn thảm, Khanh Kha định chân trần bước đi, vừa mới chạm xuống đất đứng dậy liền lảo đảo, có lẽ do còn chưa ăn gì. Anh đành chậm rãi bước tới đó, dựa bên cửa sổ ngắm cảnh.

Cơ mà cũng chẳng có cảnh gì để ngắm. Đối diện cửa sổ là một vườn cỏ trống, anh đoán đây là căn phòng ở tầng hai, bên cạnh cũng không có công trình nào hay ho cả, trước giờ anh không nhạy bén về địa lý, vì vậy ngắm mãi cũng không đoán được đây là đâu.

Nhảy từ tầng hai chắc cũng chẳng chết được, Khanh Kha cúi xuống tính thử khoảng cách, nhưng vấn đề là chân còn mang dây xích, chưa tháo được ra thì chưa thể nhảy, ngộ nhỡ bị treo lủng lẳng ở giữa thì xấu hổ quá. Dù sao thì cũng rất mất mặt.

Mặc dù anh chưa chuẩn bị nhảy, nhưng cái dáng vẻ này trông sao cũng giống kẻ muốn chạy trốn. Bạch Cập vừa bước vào, thấy cảnh tượng ấy, bị doạ đến mức không bưng nổi nát cháo nữa, vội đặt đồ xuống rồi nhào tới:

“Khanh Khanh!”

Khanh Kha nghe thấy ai gọi mình, liền quay lại theo phản xạ, kết quả đã bị ôm vào lòng.

Bạch Cập ôm lấy anh kéo về bên giường, người hắn run bắn, giọng đầy sợ hãi: “Khanh Khanh anh bình tĩnh chút đi, em… em sai rồi, anh đừng đi, đừng bỏ em…”

Một lần nữa Khanh Kha lại bị hắn đè trên giường, đặt đôi môi lạnh lẽo lên môi anh, vừa hôn vừa nức nở:

“Khanh Khanh anh đừng đi có được không?”

“Em đã nghe lời anh, buông lỏng anh rồi, anh không thể… không thể bỏ em được!”

Hắn nâng cằm Khanh Kha hôn điên đảo một hồi, tiếng nói hoà với tiếng khóc, nước mắt giàn giụa, Khanh Kha có cảm giác môi mình đã nếm đủ vị mặn chát, khuôn mặt nhăn lại khó chịu.

Sao anh không nhớ là Bạch Cập biết khóc vậy?

Mặc dù Khanh Kha đã bị nhốt hai ngày, nhưng vẫn còn chút sức lực, thấy môi Bạch Cập có vẻ sắp di chuyển xuống dưới, anh lập tức túm lấy gáy hắn quăng ra.

Bạch Cập ngã lảo đảo, nhưng vẫn định nhào tới, liền bị Khanh Kha đá về chỗ cũ.

Khanh Kha trừng mắt, hắn vẫn muốn động đậy, nhưng cuối cùng đành chịu trận, chỉ có thể đứng đó van xin anh: “Khanh Khanh…”

“Em đã nhốt anh thế này, anh còn có thể trốn?”

Nhìn hắn khóc đến sưng đỏ mắt, Khanh Kha rủ lòng từ bi giải thích cho hắn một câu.

Anh ngồi xuống, không muốn nói nhiều nữa, Bạch Cập nhìn anh, lại xoay người bưng bát cháo lên, đến trước mặt anh, nửa quỳ trên tấm thảm, nâng lên đưa anh ăn, ánh mắt lấp lánh.

Khanh Kha không đẩy ra, đỡ lấy rồi nhanh chóng húp sạch, lúc anh đưa bát trả lại Bạch Cập, hắn đã ngồi dậy rồi, mắt dán vào anh.

Anh vừa định kêu Bạch Cập đừng nhìn nữa, tên nhãi đó đã dùng lưỡi liếm sạch những hạt cháo còn sót lại trên khoé miệng anh, rồi lại mau chóng về lại tư thế cũ, tay Khanh Kha cứng đờ giữa không trung, cuối cùng, liền mạnh tay văng bát ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi