MẤT KHỐNG CHẾ

Dịch: Tiểu Thanh Đình

Bạch Cập có vẻ rất bận rộn, khi Khanh Kha tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng hắn đâu, hình như lúc anh ngủ hắn mới có thời gian ra ngoài xử lý công chuyện, cơ mà hắn cứ như có lắp camera giám sát trong phòng vậy, đúng lúc Khanh Kha vừa tỉnh dậy hắn liền lập tức quay về tới phòng, đem theo cả đồ ăn thức uống, nói dăm ba câu, làm tình dăm ba lần, rồi lại vội vội vàng vàng rời đi.

Khanh Kha không hề biết hắn đang làm gì, cũng không có hứng thú tìm hiểu, ngược lại, có lần Bạch Cập ôm máy tính vùi mình vào lồng ngực anh, nửa mê nửa tỉnh nói vói anh, hắn đã tự mình đi xử lý con đàn bà kia, người đứng sau ả, hắn cũng đang giải quyết.

Con đàn bà đó có lẽ chính là Trình Tư, Bạch Cập vô cùng căm ghét ả. Khanh Kha không còn ấn tượng gì về ả, anh luôn như vậy, chưa từng để ai trong lòng, luôn lạnh tanh, mang một trái tim không ai sưởi ấm nổi. Con đàn bà đó, anh còn chẳng nhớ mặt mũi như thế nào nữa, nhưng lại khiến Bạch Cập ngay trong lúc không tỉnh táo vẫn ghen lồng lộn, lúc nhắc tới ả vẫn phải nghiến răng nghiến lợi, Khanh Kha cố ý không để hắn toại nguyện, làm ra vẻ hồi tưởng quá khứ, còn than thở “ôi” đầy vẻ tiếc nuối. Sắc mặt Bạch Cập lập tức thay đổi, ném máy tính qua một bên, nhào tới hôn Khanh Kha, sau cùng vẫn bị đạp xuống.

Vòng xích trên chân của Khanh Kha được nới dài ra, rất tiện lợi để anh tự mình vào phòng tắm tự tắm rửa, cũng đủ dài để anh ra tới cửa. Có trách chỉ trách Bạch Cập đối với anh quá tốt, biết anh không thể đem bộ dạng xấu xí này ra ngoài cho người ta thấy, vì vậy liền bỏ qua khả năng anh sẽ đi ra cửa, có lúc hắn chỉ đi ra ngoài một chốc một lát, cửa cũng chẳng buồn khoá, dù sao anh cũng không chạy thoát được.

Hắn trước mặt người khác và trước mặt Khanh Kha hoàn toàn khác nhau, hắn mang vẻ mặt lạnh lùng hờ hững mà từ nhỏ hắn đã học theo Khanh Kha, từ lời nói tới hành động cũng mang bóng dáng của Khanh Kha, thậm chí còn ác liệt hơn, ra tay không hề ngần ngại, mạnh mẽ như bão táp, dường như không để cho đối phương có cửa chống lại.

Nhưng dù hắn ở bên ngoài ra sao, khi đối diện với Khanh Kha, lập tức tháo ngay lớp mặt nạ vô tình lạnh lẽo kia, cả ánh mắt sắc bén cũng thu lại, luôn mang vẻ vô tội nhất đến trước mặt Khanh Kha.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bề ngoài.

Hắn còn xông vào lúc Khanh Kha đang tắm, giả bộ giúp đỡ, thực tế là câu dẫn anh.

Khanh Kha xoay mình hắn lại, dạo đầu qua loa rồi lập tức tiến vào, trực tiếp tấn công, thân thể cả hai dính chặt lấy nhau, hắn nhịn đau, quay đầu lại hôn anh.

Vòi hoa sen vẫn mở, nước ào xuống từ trên đầu hai người, ấy thế mà tiếng nước chảy vẫn không át được tiếng cọ xát của cả hai, và cả tiếng của Bạch Cập:

“Khanh Khanh ưm…!”

“Đâm em đi aaa…!”

dương v*t của Khanh Kha sượt qua chỗ nào đó trên mình hắn, hắn run lên, quay lại ôm Khanh Kha, nịnh bợ hôn anh: “Khanh Khanh thêm mấy lần được không?”

Không được lắm.

“Ư ưm ưm ưm…!”

Khanh Kha đẩy tay hắn tới trước gương, để hắn bám vào đó, sau đó mới tiến vào.

Bên trong Bạch Cập nóng ran, khi tiến vào hoàn toàn khai thông không hề có trở ngại, còn lúc đi ra hậu huyệt co thắt để giữ lại, không cẩn thận trượt ra, Bạch Cập cũng sẽ lắc mông níu lại.

Gương bị hơi nước phủ kín, tạo nên lớp sương mù mờ mờ ảo ảo, Bạch Cập được xx tới thất thần, liền vung vẩy dương v*t, làm bắn một vệt nước tiểu trên mặt gương.

Hậu huyệt thắt chặt lại sau cơn cao trào khiến Khanh Kha cũng phê lây, liền không từ chối những cái hôn của Bạch Cập nữa, còn lật người hắn lại, để chân hắn quấn quanh eo mình, tiến vào từ chính diện.

Điều này đương nhiên khiến Bạch Cập thêm phần kích động, thậm chí còn được voi đòi tiên, kéo tay anh xoa lên lồng ngực mình, năn nỉ: “Khanh Khanh, nắn cho em.”

Khanh Kha bèn ngậm lấy nhũ hoa hắn, Bạch Cập liền run lên, dương v*t vừa bắn xong lại một lần nữa ngẩng đầu, hắn liền ôm lấy cổ Khanh Kha vừa hôn vừa gọi trong vô thức: “Khanh Khanh…”

Ý thức của hắn không còn đủ sáng suốt nữa, Khanh Kha gặm nhấm vành tai hắn, khẽ hỏi: “Chìa khoá đâu rồi?”

Bạch Cập chợt sững lại, tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp.

Khanh Kha lại hỏi: “Chìa khoá ở đâu?”

Hắn lắc đầu ngoan ngoãn, mê man hỏi: “Chìa khoá gì cơ?”

Khanh Kha rút ra lại tiến vào thật chậm rãi: “Chìa khoá xích chân.”

Bạch Cập hôn lên gò má anh từng chút từng chút, học dáng vẻ đĩnh đạc thẳng thắn của anh mà khẽ trả lời: “Không đem theo!”

“Khanh Khanh sẽ rời bỏ em, khi đến gặp Khanh Khanh, không thể đem chìa khoá theo bên mình.”

Khanh Kha: 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi