MẶT NẠ ÁC MA

Bữa ăn tối này vẫn có thể so sánh là vui vẻ, Chu Văn Hàn thường ngày nghiêm túc cũng thay đổi, lại cùng Kỷ Ngữ Đồng nói về một chút chuyện thú vị trên thương trường của mình, để cho Kỷ Ngữ Đồng buông lỏng không ít.

Trên đường trở lại, Chu Văn Hàn từ trên xe lấy ra một cái hộp quà, đưa cho Kỷ Ngữ Đồng: "Ngữ Đồng, đây là quà sinh nhật của ta tặng con."

Kỷ Ngữ Đồng uống hai ly rượu đỏ, gương mặt đỏ bừng, càng cảm thấy kiều mỵ khả ái, lúc thấy hắn lấy ra lễ vật, hơi ngẩn ra, thầm nghĩ sẽ không phải lại là vòng tay dây truyền nữa hay không, liền cười nói: " Chú Chu, chú mời con ăn ngon nhiều như vậy, cũng đừng có nữa tặng quà nữa."

"Cầm lấy, ăn cơm là ăn cơm, quà tặng là quà tặng." Chu Văn Hàn cười nói.

Kỷ Ngữ Đồng chỉ đành phải đưa tay nhận lấy, Chu Văn Hàn tay đụng phải ngón tay của nàng, nhưng không buông ra, Kỷ Ngữ Đồng nhìn hắn, nghĩ thầm chú Chu không phải là uống rượu say đi, đang cảm giác lúng túng, Chu Văn Hàn lại bỗng nhiên buông tay ra.


Kỷ Ngữ Đồng không mở cái hộp nhìn là quà cáp gì. Một đường không nói chuyện, về đến nhà, đêm đã khuya rồi.

Kỷ Ngữ Đồng cùng Chu Văn Hàn nói ngủ ngon, trở về lầu ba. Chu Văn Hàn tối nay uống chỉ có vài ly rượu, mặc dù không có say lắm, nhưng đại não vẫn bị trạng thái hưng phấn vây lấy, hắn không có trở về phòng ngủ, trực tiếp vào thư phòng, ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, cầm lấy ảnh chụp Ôn Nhược Nhã nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy nội tâm cực kỳ đau khổ, không thể kìm lại ý niệm trong đầu, cầm lấy khung ảnh của Ôn Nhược Nhã, ra khỏi gian phòng, liền đi lên lầu.

Hắn tự tay gõ cửa phòng Kỷ Ngữ Đồng, cửa phòng rất nhanh được mở ra, Kỷ Ngữ Đồng vươn đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Chú Chu, làm sao chú còn chưa ngủ?"

"Nga, ta nghĩ tới còn có một món quà muốn đưa con." Chu Văn Hàn giấu khung để ở phía sau, mỉm cười nói.


"Quà?" Kỷ Ngữ Đồng có chút nghi ngờ: "Làm sao còn quà gì nữa?"

"Món quà này, con nhất định là muốn." Chu Văn Hàn đẩy cửa phòng cô ra, đi vào giữa phòng, đột nhiên sau đó xoay người đem khung ảnh đưa cho nàng.

Kỷ Ngữ Đồng đi vào trong, trong lòng dậy lên vài phần cảm giác quái dị, nhưng khi nhìn tới khung ảnh, lập tức kinh ngạc nói: "Đây là mẹ của con, là hình mẹ của con lúc tuổi còn trẻ."

Chu Văn Hàn gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào mặt của cô, thế nhưng không nỡ dời đi. Kỷ Ngữ Đồng nhìn hình trong chốc lát, trong lòng cảm giác chua xót, hàm chứa nước mắt ngẩng đầu: "Chú Chu..."

Chu Văn Hàn bỗng nhiên một bước xông lên, ôm lấy cô: "Ngữ Đồng, không nên gọi ta là chú Chu, sau này cũng không nên gọi ta là chú Chu!"

Hắn đột nhiên cử động, dọa Kỷ Ngữ Đồng kêu to một tiếng, cùng khung ảnh vang lên một tiếng rơi trên mặt đất, Kỷ Ngữ Đồng quá sợ hãi, giãy dụa nói: "Chú Chu, ngươi làm sao vậy?"


Chu Văn Hàn buông cô ra, đi tới đem cửa đống lại, sau đó xoay người trở về, Kỷ Ngữ Đồng nhìn hắn ánh mắt có chút đỏ lên, tựa hồ đã hiểu cái gì, tựa hồ lại có chút ít hồ đồ, thân thể co rúm lại liền lui về sau.

Chu Văn Hàn từng bước đi về phía cô, thì thào nói: "Ngữ Đồng, em thấy không, em cùng mẹ em lớn lên có thể giống nhau nhiều như vậy, ta trước kia, thật rất thích mẹ của em, hiện tại, cũng thật thích em, cho nên, không nên gọi ta là chú Chu..."

Kỷ Ngữ Đồng sắc mặt dần dần trắng bệch, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, vòng quanh chạy về phía cạnh cửa, muốn đem cửa mở ra, Chu Văn Hàn liền nhanh nhẹn kéo cô, ôm eo cô, kích động nói: "Ngữ Đồng, em đừng sợ, ta sẽ không đả thương đến em... Chỉ cần em đi theo ta, trên thế giới này bất kỳ vật gì, ta cũng có thể cho en..."
"Ngươi buông ra, ngươi buông ra!" Biến cố trước mắt, Kỷ Ngữ Đồng thật nằm mơ cũng không nghĩ ra, cô bị làm cho sợ đến vỡ mật, cả người phát run, nước mắt vừa nhanh vừa vội từ trong mắt mãnh liệt chảy ra, chẳng qua là liều mạng giãy dụa kêu to: "Van cầu ngươi, buông ra!"

Cô một cô bé nho nhỏ, làm sao chống đỡ được một nam nhân trung niên, Chu Văn Hàn không để ý tới cô giãy dụa, một tay ôm lấy cô, ném lên trên mặt giường lớn trong phòng, đi theo thân thể đè lên.

Kỷ Ngữ Đồng chưa từng có loại sợ hãi như hiện tại, cô bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt dọc theo khuôn mặt không tỳ vết của cô cuồn cuộn mà rơi, cô cảm thấy không thở nổi, liều mạng đẩy thân thể nặng nề của Chu Văn Hàn ra, trong miệng phát ra tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết: "Buông ra! Ngươi buông ra! Cứu mạng! Ngươi không thể đối với ta như vậy... Van cầu ngươi!"
Vào giờ khắc này, cô bỗng nhiên hiểu một việc, tại sao càng lớn lên, khi đối mặt với Chu Văn Hàn, liền càng không được tự nhiên. Bởi vì ánh mắt Chu Văn Hàn nhìn cô, không phải là ánh mắt một trưởng bối nhìn vãn bối, mà là ánh mắt một người đàn ông nhìn nữ nhân mình mê luyến.

Nhưng là, cô hiểu được thì đã quá muộn...

"Ta sẽ không để cho em có cơ hội tìm nam nhân khác, cuộc đời này của em chỉ có thể thuộc về ta." Chu Văn Hàn trong mắt tràn đầy thú muốn, hắn nhào tới, lung tung ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của cô mà hôn, hai tay không ngừng ở trên người cô vuốt ve, bỗng nhiên một tay lấy quần của cô giật xuống.

Đêm khuya, Giang Hạ lái xe đem Tiêu Dương đưa về nhà, đến lầu dưới nhà nàng, Tiêu Dương liền kéo nàng qua, hai người hôn một trận nóng bỏng thật sâu, Tiêu Dương mở trừng hai mắt: "Ngươi uống rượu, đừng lái xe trở về nữa, tối nay đi nhà ta như thế nào?"
"Ừ, ta không có say." Giang Hạ cười cười: "Ba cùng mẹ của ngươi không phải là ở nhà sao?"

"Nhà của ta cách âm hiệu quả rất tốt." Tiêu Dương ánh mắt cực kỳ quyến rũ, trêu chọc dường như cầm lấy ngón tay của nàng bỏ vào trong miệng liếm liếm, Giang Hạ không nhịn được tiến lên trước, hôn nàng, nàng phối hợp đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng Giang Hạ, hai người lời lẽ dây dưa một chút, Tiêu Dương nhẹ nhàng ở bên tai nàng thổi hơi: "Đi tới, được chứ?"

Giang Hạ bỗng nhiên buông nàng ra, nhíu mày nói: "Ngươi nói, sinh nhật mười sáu tuổi đối với một cô bé có đúng hay không rất đặc biệt?"

"Dĩ nhiên rất đặc biệt rất trọng yếu nữa!" Tiêu Dương không chút nghĩ ngợi nói, kỳ quái bồi thêm một câu: "Ngươi không phải đã qua mười sáu tuổi rồi sao?"

"Ừ." Giang Hạ như có điều suy nghĩ gật đầu, đột nhiên nói: "Ngươi xuống xe đi, hiện tại đã muộn ta không muốn đi nhà của ngươi."
"Tại sao?" Tiêu Dương thấy kế mỹ nhân mất đi hiệu lực, trong lòng rất không thoải mái.

"Không tại sao cả, hôm nào ta sẽ tìm ngươi." Giang Hạ vỗ vỗ mặt của nàng.

Tiêu Dương cắn chặt răng, nàng không rõ tại sao Giang Hạ vừa có thể cùng nàng làm chuyện tình mật, vừa có thể làm được vẻ mặt lạnh lùng như không có chuyện gì như vậy, ngốc chỉ chốc lát, chỉ đành phải phẫn nộ xuống xe.

Giang Hạ quay lại đầu xe, nhanh chóng hướng phương hướng nhà mình đi tới.

Dọc theo đường đi, nàng đang suy nghĩ, có lẽ nàng hẳn là cùng Kỷ Ngữ Đồng nói lời sinh nhật vui vẻ, ngày mai mua một món quà đưa cho cô. Lúc mới bắt đầu chán ghét cô, chỉ là bởi vì cô là một người xa lạ đột nhiên xông vào trong nhà, thậm chí nàng còn nghĩ cô ấy là con riêng của phụ thân mình.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ là cô nhi mất đi song thân, còn nàng, tại sao muốn khi dễ cô ấy đây? Chẳng lẽ mình trời sanh biếи ŧɦái? Vú Quế nói đúng, cũng trưởng thành, không thể tiếp tục như vậy hoài được.

Nha đầu kia thật ra thì không có chút địa phương nào để mình ghét: Chưa bao giờ tố cáo mình, ở trường học làm người khác chú ý như vậy, nhưng vẫn không nói gì, hơn nữa.... Hơn nữa bằng lương tâm mà nói, thực sự là sắc đẹp có thể nói tuyệt đỉnh, dụ hoặc người ta.

Giang Hạ mang theo vài phần cảm giác say, nện bước chân miễn cưỡng lên lầu.

Không biết nha đầu kia ngủ chưa nhỉ? Giang Hạ đến gần gian phòng của Kỷ Ngữ Đồng, trong tai bỗng nhiên mơ hồ truyền đến một trận tiếng khóc quen thuộc, trong nội tâm nàng ngẩn ra, không phải là mình say, hay là nghe nhầm? Nàng nhanh chân bước lên, lập tức đem lỗ tai dán lên cửa phòng của Kỷ Ngữ Đồng. Chỉ nghe chưa tới mấy chục giây, nàng bỗng nhiên trợn tròn ánh mắt, chỉ cảm thấy máu trong người nháy mắt "Oanh" một tiếng tất cả đều chảy ngược lên đầu óc nàng.
Nam nhân thở hổn hển hiểu rõ dụ dỗ hù dọa, cô bé thét chói tai cùng cầu xin tha thứ... Như vậy thanh âm quen thuộc, thông minh như nàng, có thể nào không rõ đây là chuyện gì xảy ra sao?

Giang Hạ cầm hai đấm nắm chặt, bỗng nhiên một cước hướng trên cửa đá tới: "Mở cửa! Mở cửa cho ta!" Nàng từ nhỏ tập võ, khí lực thật lớn, trên hành lang nhất thời vang lên "Thình thịch thình thịch" thanh âm, cửa kia chất liệu gỗ vô cùng tốt, thế nhưng không có bị nàng đạp phá, Giang Hạ vừa vội vừa giận, thật nhanh đạp vài chục cái, lui về phía sau hai bước, dùng thân thể đẩy vào.

Chu Văn Hàn một tay đè chặt Kỷ Ngữ Đồng, đang lúc ở trên cổ cô vừa hôn vừa cắn, một tay kia đang muốn đem quần của cô tất cả đều cởi ra, nghe ra bên ngoài có tiếng động, sợ hết hồn, cơ hồ từ trên giường lăn xuống, đợi nghe được thanh âm của Giang Hạ, rượu đã sớm tiêu tan một nửa. Hắn vội vàng xuống giường, sửa sang lại áo trên người mình, sau đó nhìn Kỷ Ngữ Đồng, nhưng chần chờ không dám đi mở cửa.
Kỷ Ngữ Đồng đã sớm là khóc đến khàn cả giọng, trong mắt tất cả đều là vẻ sợ hãi, cả người đề không nổi nửa điểm khí lực, chỉ có nước mắt cuồn cuộn không dứt đi xuống, bộ dáng kia thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

Giang Hạ ở ngoài cửa không mở được rống giận: "Mẹ kiếp ! Mở cửa! Nhanh lên một chút mở cửa cho ta!" Tiếng va chạm cùng tiếng hét phẫn nộ trong đêm tối kinh thiên động địa, nàng dưới tình thế cấp bách, nói tục cũng phát ra, cắn chặt răng, dùng toàn bộ mọi cách: đem toàn bộ khí lực cơ thể đối với cửa kia đẩy mạnh, hoặc là sống chết lấy hết sức lực đạp, thấy không dùng được, chạy đến phòng tiếp khách lấy ra một cái ghế gỗ, tựa như nổi cơn điên đối với cánh cửa kia dùng sức đập phá mấy chục lần, sau đó ném ở một bên, một cước đá tới.
"Phanh" một tiếng vang lớn, cửa phòng được mở ra.

Giang Hạ xông vào, thở hổn hển nhìn tình cảnh trong phòng, Chu Văn Hàn dựa vào vách tường đứng, sắc mặt biến ảo, Kỷ Ngữ Đồng nửa ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt sưng đỏ, hết sức lôi kéo quần bị xé rách, che dấu ngực của mình, bả vai tuyết trắng lõα ɭồ lộ ra ngoài, đã sớm khóc hết nước mắt.

"Ngươi... Ngươi..." Giang Hạ chỉ cảm thấy cả người phát run, nói không ra lời, một lúc lâu, nàng tàn bạo nhìn Chu Văn Hàn, từ trong miệng nặng nề phun ra ba chữ: "Cút ngay đi!"

Chu Văn Hàn trầm mặc một trận, đã là trấn định lại, mở miệng kêu lên: "Tiểu Hạ..."

"Ngươi cút ngay đi! Cút ra ngoài cho ta!" Giang Hạ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, nàng cắt đứt lời của hắn, tay từ túi liền cầm lấy điện thoại di động, giơ lên cao, tức giận nói: "Nếu không cút ngay đi, ta liền báo cảnh sát! Báo cảnh sát!"
Chu Văn Hàn hai mắt nhìn nàng, tiêu xiều đi ra ngoài.

Giang Hạ tay run rẩy, đem điện thoại bỏ vào trong túi, từ từ nhích tới gần bên giường, nàng nhìn chăm chú vào Kỷ Ngữ Đồng, miệng khô cứng, cảnh tượng lúc này, không biết phải nói cái gì.

Kỷ Ngữ Đồng bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm trầm như tiếng kêu có một con thú bị đả thương, xuống giường, lảo đảo chạy ra ngoài, Giang Hạ vội vàng kéo cô lại: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn rời khỏi nơi kinh tợm này!" Kỷ Ngữ Đồng khóc kêu lên.

Giang Hạ liều mạng túm lấy cô, gấp gáp lớn tiếng nói: "Đã trễ thế này? Ngươi đi đâu được? Ngươi có thể đi nơi nào? Ngươi... Ngươi không có thân nhân, không có chỗ nào để đi!"

Một tiếng quát to này của nàng, giống như là nhắc nhở Kỷ Ngữ Đồng, đúng vậy a, cô không có ba mẹ, không có thân nhân khác, cô sớm đã là kẻ không còn nhà, cô ý thức đưa tay thật chặc che dấu mình bầu ngực đã bắt đầu trổ mã của mình, bỗng nhiên lên tiếng khóc rống: "Ta không sống ở chỗ này, ta sợ, ta thật sợ hãi.... Tại sao có thể như vậy? Ta không nên sống ở chỗ này, ta tình nguyện chết ở bên ngoài.... Ngươi thả ta đi, van xin ngươi thả ta đi..."
Cô khóc đến thở không ra hơi, cả người lạnh run, bộ dáng kia hoảng sợ muôn phần, đúng là sợ cực kỳ.

Giang Hạ trong lòng run lên, cũng không kịp nghĩ cái gì nữa, một tay đem nàng ôm vòng trong lòng, nàng không ngừng vỗ lưng của cô, ôn nhu an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ! Chị sẽ bảo vệ em! Chị sẽ không để cho người khác khi dễ em, chị sẽ bảo vệ em! Không cần sợ hãi, tin tưởng chị, chị sẽ bảo vệ em!"

Editor: Tung hoa đi mấy chế, ngày tháng ngược chỉ mới bắt đầu thôi hà..

Tạm thời mình xóa watt, đến khi đổi qua điện thoại mới sẽ bù chap lại cho các bạn, thân!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi