MẬT NGỌT CHẾT RUỒI - NULL_POINTER

"Các người là ai?"

Dương Cảnh nắm tay Văn Thu vừa bước đến bên cạnh xe, trong các góc khuất của bãi đỗ xe đột nhiên xuất hiện ba bốn người.

Kẻ cầm đầu rất cao, cả người cơ bắp khiến quần áo căng chật.

Tài xế ngồi sau vô lăng thấy không ổn bèn phát một tín hiệu lên kênh thông tin, kéo cửa xe xuống xe che trước người Văn Thu và Dương Cảnh.

Dương Cảnh che chở Văn Thu lui về sau vài bước, kéo cửa ghế sau ôm Văn Thu ngồi vào trong: "Cậu chủ nhỏ, ngoan nhé, nhắm mắt lại."

Văn Thu năm nay năm tuổi, còn đang đi nhà trẻ, thường ngày đưa rước đều do Văn Cữu và Vân Tước tự mình đi, Dương Cảnh chỉ đôi lúc mà hai người đều bận mới đi thay, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Để có thể cho Văn Thu một cuộc sống ở nhà trường bình thản như những đứa trẻ bình thường khác, trong phương diện bảo đảm sự an toàn của con trai Văn Cữu không làm quá đáng. Ít nhất trước khi Văn Thu tự bảo vệ mình, hắn chỉ sắp xếp hai cấp dưới của mình trong trường học, như hai người tàng hình mà thôi, chỉ để phòng ngừa người có ý đồ gây rối muốn ra tay với Văn Thu, ngay cả đưa đón cũng chỉ xếp một cấp dưới đắc lực và một tài xế võ nghệ không tệ, tuy nhiên chung quanh cũng có không ít người đi theo, nói vậy là có thể chạy tới trong vòng một phút.

Cửa xe "Rầm" một tiếng đóng lại, Văn Thu chưa thấy tình huống này, nhưng cậu bé không khóc, cũng không quấy, khuôn mặt cực kỳ giống Vân Tước thậm chí có thể nói là bình tĩnh, nhưng cậu bé không cách nào nhắm mắt lại như Dương Cảnh nói, bàn tay nho nhỏ nắm lấy góc áo, cảnh giác mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Độ cách âm của xe rất tốt, cách lớp kính Văn Thu chỉ có thể nghe thấy những tiếng vang rất nhỏ, nhưng những cây gậy và nhát dao không hề nương tay dừng trên người Dương Cảnh bọn họ, cậu bé nhìn máu vẩy ra, dường như tiếng gậy gộc trầm đục và tiếng lớp da bị dao găm cắt rách đang dồn dập ngay bên tai cậu bé.

Thời gian dường như đang trôi qua rất chậm, cho dù Dương Cảnh rất giỏi, nhưng vậy cũng không thể thay đổi kết quả của việc lấy một địch nhiều, đến cuối cùng chỉ còn gã đàn ông cơ bắp kia còn đứng, gã ta cầm một ống thép bước đến gần chiếc xe, Văn Thu lùi về phía sau muốn trốn đi, để ngừa lúc cửa xe bị đánh nát cây gậy khi sẽ táng lên người mình, nhưng cậu bé sợ hãi đến mức căn bản không thể nhúc nhích được.

"Ông muốn gì?" Văn Thu hạ cửa sổ xe xuống.

Gã ta rất ngoài ý muốn, sau đó gã tựa hồ cười một cái: "Tự xuống xe đi bé, tao chỉ làm việc cho người ta thôi, không muốn bắt nạt con nít đâu."

"Ông muốn đem tôi đi à?" Văn Thu ép bản thân mình bình tĩnh lại.

"Ừm."

"Nói thế, ba tôi sẽ không vui đâu."

"Tao biết, cho nên mày nhanh lên, tao không có nhiều thời gian đâu."

Văn Thu gật đầu, cậu bé hơi sợ hãi, nhưng chỉ còn có một mình cậu, không ai tới cả, cậu không thể sợ hãi được.

Cửa xe giải khóa, Văn Thu xuống xe.

Bước chân của gã đàn ông rất dài, Văn Thu bị lôi đi về phía trước, để tránh bị té ngã, cậu bé phải chạy mới có thể đuổi kịp.

"Ông đi nhanh quá." Văn Thu thở phì phò.

Gã đàn ông cúi đầu nhìn cậu một cái, ngoài ý muốn dừng bước chân: "Người hỗ trợ tao chưa tới, có lẽ tao nên đặt dao lên cổ mày làm lợi thế."

"Nói vậy..."

"Văn Thu --"

Có người vừa gọi tên cậu bé, Văn Thu nhìn thấy sắc mặt của gã ta trở nên cực kỳ tệ, cậu bé nhỏ giọng nói tiếp đến hết lời: "... Ba của tôi sẽ rất tức giận."

"Nhắm mắt lại!"

Có thứ gì đó cắt qua không khí, sau đó có tiếng người ngã xuống đất.

Văn Thu đã nghe lời nhắm mắt từ sớm, lông mi rung lên một cách bất an vì tiếng vang xung quanh, cho đến khi một bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu cậu bé.

Súng giảm thanh tránh kích thích thính giác, Văn Cữu bẻ vai cậu bé làm cậu bé đổi hướng khác: "Được rồi, không sao rồi."

"Ba ơi..." Văn Thu mở mắt ra, bỗng nhiên cảm thấy có hơi tủi thân.

Văn Cữu ngồi xổm xuống, bế bé đáng thương đang phát run lên, đôi mắt to của Văn Thu ngập nước, chóp mũi hơi hơi đỏ lên, như giây tiếp theo sẽ bắt đầu khóc.

Văn Cữu nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng này lại không hề mềm lòng chút nào: "Con mà khóc là ba chụp hình con khóc nhè gửi cho Tước Tước xem đấy."

"..." Nước mắt sắp rơi xuống đến nơi bị Văn Thu cố sức thu lại, cổ họng cậu bé nghẹn lại, giọng nũng nịu ồn ào với Văn Cữu, "Không được!"

Văn Cữu không về thẳng nhà, phái người xử lý những chuyện tiếp theo rồi bảo tài xế quay đầu xe đi bệnh viện tâm lý một chuyến.

Cho dù nữ bác sĩ xinh đẹp dịu dàng không phải lần đầu gặp mặt bé Văn Thu -- Vân Tước luôn lo rằng hai tên đàn ông không thể quan tâm một cách đúng đắn đến cảm xúc của bạn nhỏ, từ khi Văn Thu còn nhỏ Văn Cữu đã xếp lịch với bác sĩ tâm lý đến nhà nói chuyện phiếm định kỳ với bạn nhỏ. Văn Cữu kiên nhẫn ngồi trên sô pha với Văn Thu vượt qua một tiếng trị liệu tâm lý, bạn nhỏ luôn nắm chặt góc áo hắn trong suốt quá trình, hắn mở một con mắt nhắm một con mắt để kệ góc áo sơmi đáng thương kia bị Văn Thu nắm chặt đến mức nhăn dúm.

"Muốn ăn kem tươi không?" Sau khi kết thúc Văn Cữu bế Văn Thu lên, vừa đi vừa hỏi cậu bé, cảm xúc của bạn nhỏ đã khôi phục khá ổn, nghe thấy hai chữ "Kem tươi" đôi mắt lập tức sáng lấp lánh, "Hôm nay con có thể gọi phần lớn."

"Con muốn thêm hai viên chocolate!" Văn Thu xòe hai ngón tay quơ quơ trước mặt Văn Cữu, đôi mắt vui vẻ híp lại.

Văn Thu thích tiệm bánh ngọt ở phía tây thành phố, lúc hai người đến trong tiệm không có nhiều khách lắm. Văn Cữu tìm một vị trí yên lặng gần cửa sổ, ấn chuông gọi phục vụ rồi để kệ Văn Thu tự mình nói chuyện với người phục vụ.

Bạn nhỏ ăn gì cũng không nhanh được, Văn Cữu gọi một ly cà phê, vừa xử lý công việc trên thiết bị đầu cuối vừa nhìn Văn Thu ăn kem tươi, bàn tay của bé con thịt mum múp, cầm muỗng ngoan ngoãn thong thả ung dung đưa từng muỗng từng muỗng kem tươi vào miệng mình.

Có lẽ do tầm mắt của Văn Cữu dừng lại quá lâu, Văn Thu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn ly kem tươi trước mặt mình, nghĩ nghĩ rồi múc một muỗng đưa đến trước mặt Văn Cữu: "Ba muốn ăn hong?"

Khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì của Văn Cữu khó có được nhu hòa xuống, Văn Thu cho rằng hắn sẽ từ chối, không nghĩ tới Văn Cữu không chỉ ăn, cuối cùng còn giật luôn muỗng của cậu bé múc một muỗng bự trong ly kem tươi của cậu bé: "Ăn cũng ngon đấy."

Văn Thu ngây ngốc mà nhìn ly kem bị thiếu một miếng bự trước mặt, hồi thần lại nháy mắt liền nước mắt lưng tròng: "Ba tự kêu đi chứ."

Còn kêu cho cậu bé ăn phần lớn, giờ thì còn ít hơn nữa rồi!

"Tối còn phải ăn cơm, ăn ít thôi."

Văn Thu bĩu môi, cậu biết ngay mà, người này rõ ràng chỉ sợ cậu bé ăn tối ít sẽ làm Tước Tước không vui thôi!

Văn Cữu nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của cậu bé: "Mua cho Tước Tước một phần nữa, bảo họ bỏ vào hộp đông lạnh nhé."

Tuy rằng hơi bị tủi thân, Văn Thu vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Con biết rồi, vị vanilla chocolate."

Không ăn cũng không sao, cậu bé cũng không muốn Tước Tước không vui.

1

Lúc rời đi trên tay trái Văn Cữu xách hộp kem tươi, tay phải ôm Văn Thu, bé con đột nhiên hôn lên mặt Văn Cữu một cái, vị kem tươi ngọt ngấy bị bôi lên mặt Văn Cữu.

"Làm gì đấy?" Văn Cữu quyết định hôm nay không tính toán với quỷ nhỏ này, bình thản ôn hòa liếc nhìn cậu bé một cái.

Văn Thu ngọt ngào nhõng nhẽo: "Ba ơi, ba có thể ngày nào cũng đối xử tốt như vậy với con hông?"

"Ngày thường ba không đối xử tốt với con à?" Văn Cữu hỏi lại cậu bé.

Bé con vừa nhắc tới liền nóng nảy, cậu bé không đếm nổi những chuyện Văn Cữu bắt nạt cậu nữa rồi, cái đầu nhỏ nghĩ thật nhanh, Văn Thu nhặt ra một chuyện quan trọng nhất để nói: "Con làm nũng với Tước Tước, ba cứ xách con ra chỗ khác làm gì!"

"Bao lớn rồi làm nũng nữa."

Văn Thu không thể tin nổi: "Tối hôm qua con còn thấy ba làm nũng với Tước Tước mà!" Tuy rằng Tước Tước mặt đỏ hồng có vẻ không mấy vui vẻ, Văn Cữu còn bị đạp một cái, cậu bé sẽ không nói lúc đó cậu đang trộm cười đâu.

"Như ba đó không gọi là làm nũng." Văn Cữu mở mắt nói dối.

"Hửm?" Văn Thu nghiêng đầu nhìn hắn.

"Đó gọi là dỗ dành vợ, bé Thu à." Văn Cữu véo véo khuôn mặt nhỏ đầy thịt mum múp của cậu bé, "Không được làm nũng với bà xã của ba."

__________________

Nai có lời muốn nói:

Bạn nhỏ Thu Thu trong bản gốc không nũng nịu nói ngọng như mình edit, chỉ là mình muốn làm bé cute hơn thôi. Đừng ai bảo mình bôi thêm từ ra nha dù mình bôi thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi