MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Nguyễn Yên bị bế đặt lên trên sô pha, cô nghe thấy lời nói của Chu Mạnh Ngôn thì vẻ mặt sững sờ: “Anh, anh…”

 
Anh vậy mà lại nói cô diễn rất tốt sao? Vậy là khi nãy anh đã nhìn thấy màn biểu diễn ngẫu hứng của cô rồi sao?!

 
Người đàn ông này là mèo hả? Đi đường không có một chút tiếng động nào!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Buông thả bản thân lại bị phát hiện một lần nữa 〣( Δ )〣.

 
Trời ơi trời ơi.

 
Cảm nhận được người đàn ông đang đứng bên cạnh sô pha, cô nhớ lại màn biểu diễn ngu ngốc vừa rồi của mình thì sợ tới mức không còn một chút men say nào mà chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cố tình câu hỏi lại của anh phát ra phía trên đỉnh đầu: “Anh làm sao?”

 
Nguyễn Yên: “……”

 
Cô không muốn nói chuyện.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô trong chốc lát sau đó ngước mắt lên rồi dời ánh mắt đi, nhạt giọng hỏi: “Em có thể đi lên lầu được không?”

 
Cô lúng túng nói: “Không thành vấn đề…”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Yên đỡ lưng sô pha đứng lên rồi chậm rãi di chuyển đến đầu cầu thang, lông xù của Ca Cao che ở trước chân cô, rất thông minh không để cô bị va vào đồ v@t cứng trong nhà.

 
Cô di chuyển đến đầu cầu thang, đỡ vách tường, kéo chân trái bị thương, thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường* đi từng bước một lên trên lầu.

 
*Nguyên văn: 身残志坚 (shēn cán zhì jiān)

 
Chân trái nhanh chóng chạm đất, chân phải gần như gánh vác toàn bộ trọng lượng cơ thể, bước chân đi về phía trước giống như là đang nhảy lò cò vậy.

 
Bước đến bậc thang thứ năm, bên hông cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay.

 
Người đàn ông bế cô lên một cách vững vàng rồi lặng lẽ đi lên lầu.

 
Nguyễn Yên sửng sốt, nửa ôm lấy cần cổ Chu Mạnh Ngôn, nhịp tim đập loạn xạ nhưng khi cô cảm nhận được anh chỉ đang làm một hành động không hề có độ ấm thì tâm tình của cô cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

 
Ôm một chút cũng không có việc gì, không có việc gì hết…

 
Đi vào phòng ngủ, Nguyễn Yên được đặt lên trên giường, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, bỗng nhiên khẽ nói: “Sau này đừng đi tham gia những buổi gặp gỡ vô nghĩa như vậy nữa.”

 
“Sao ạ?”


 
Chẳng lẽ là do vừa rồi anh nghe thấy cô độc thoại ở phòng khách cho nên mới nói như vậy?

 
“Thật ra hôm nay các bạn học tụ họp với nhau là để chúc mừng sinh nhật cô giáo, em cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện sau đó…” Cô cụp mắt xuống.

 
“Có một số âm thanh bản thân em phải học được cách chọn lọc, thông qua tai nhưng không giữ lại trong tim.”

 
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì cảm thấy ấm áp trong lòng, hình như đây là lần đầu tiên cô nghe được lời an ủi người khác của Chu Mạnh Ngôn thì phải?

 
“Vâng ạ, em biết rồi, quả thật em không nên bị ảnh hưởng tâm trạng của mình bởi vì những người đó.” Cô nở nụ cười.

 
Bị một số người không liên quan ghét sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô tức giận mới có thể bị ảnh hưởng.

 
Sau khi nói xong, cô đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, chạm đến quần áo thay sau khi tắm rồi lấy ra sau đó đi đến nhà tắm. Chu Mạnh Ngôn vốn định sắp xếp nữ giúp việc giúp cô tắm rửa nhưng Nguyễn Yên từ chối, nói rằng bản thân vẫn ổn.

 
Trật chân một chút thôi, không đến mức phải làm lớn chuyện như vậy.

 
Sau khi tắm xong, cô nằm trở lại trên giường thì nghe thấy Chu Mạnh Ngôn đi vào nhà tắm ngay sau đó.

 
Nguyễn Yên nằm ở trên giường suy nghĩ vẩn vơ, một lúc sau người đàn ông cũng đi ra từ nhà tắm.

 
Đèn đầu giường bị giật tắt, đôi mắt Nguyễn Yên hoàn toàn lọt vào trong bóng tối, theo sau đó là phần nệm bên cạnh bị lún xuống, cô ngửi thấy một mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, là hương bạc hà khác với mùi của cô.

 
Cô khẽ nắm lấy chăn bông, nhẩm tính khoảng cách từ lần cuối cùng Chu Mạnh Ngôn tới chỗ cô nộp thuế* là đã hai ngày trôi qua rồi.

 
*Nguyên văn: 交公粮 (Jiāo gōngliáng): theo mình nghĩ ở đây là chỉ chuyện phòng the. 

 
Đêm nay… Sẽ không chứ?

 
Chắc là không nhanh như vậy đâu?

 
Cô vừa nghĩ xong thì đột nhiên cảm thấy thân thể bị ôm lấy, cơ thể của người đàn ông lập tức đè lên ngay sau đó.

 
Nguyễn Yên cảm nhận được chiếc váy ngủ bị ngựa quen đường cũ vén lên thì giật mình nói lắp: “Cái đó… Em…”

 
Ánh mắt đen như mực của Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Làm sao thế?”

 
Nguyễn Yên có ý đồ tìm lấy cớ để ngăn cản anh, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: “Chân em bị thương…”

 
Ngụ ý là, anh nghe hiểu mà!

 
Ai ngờ cô lại nghe thấy anh hỏi lại: “Cái này có ảnh hưởng gì sao?”

 

“……”

 
Chu Mạnh Ngôn: “Em đâu cần động chân trái.”

 
Chu Mạnh Ngôn: “Không phải đều là anh động hết sao?”

 
“……” Sắc mặt Nguyễn Yên đỏ bừng, vậy mà lại không có cách nào để phản bác.

 
Bởi vì quả thật là thể lực của cô kém hơn anh nhiều, người đàn ông dường như có tinh lực dùng mãi không hết, làm cho mỗi một chỗ của cô đều mệt mỏi rã rời.

 
Chiếc váy bị cởi ra ném vào một góc giường, Chu Mạnh Ngôn nhìn mái tóc đen dài xoã tung trên da thịt trắng như tuyết của cô, hai người kề sát vào nhau, anh thậm chí có thể dùng cơ thể của mình để phác họa ra đường cong lả lướt của cô.

 
Quần áo rơi xuống đầy đất.

 
Trong căn phòng là một mảng mờ tối.

 
Nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống, gặm c ắn da thịt mỏng manh và mềm mại của cô, Nguyễn Yên bám lấy vai anh, không cầm lòng được mà mềm giọng kêu to, trong lúc ý thức dần trở nên hỗn loạn, một tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang bầu không khí trong phòng.

 
Động tác của hai người đột ngột dừng lại.

 
Điện thoại của Nguyễn Yên vang lên, cô luống cuống muốn cầm lấy nhưng Chu Mạnh Ngôn giam giữ tay cô không buông ra, cô muốn cầm lấy điện thoại cũng không được.

 
“Em…”

 
Tiếng chuông rốt cuộc cũng dừng lại, Nguyễn Yên thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ vài giây sau lại vang lên lần nữa.

 
Chu Mạnh Ngôn: “……”

 
Sắc mặt của người đàn ông hoàn toàn biến đen.

 
“Em, em nghe điện thoại đã……”

 
Nguyễn Yên khóc không ra nước mắt, trở người lấy điện thoại, ánh mắt Chu Mạnh Ngôn dừng ở cái tên “Sân Minh Triết” trên màn hình, đáy mắt càng trầm xuống.

 
Cô vuốt mở màn hình, nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói của Sân Minh Triết: “Nguyễn Yên, cậu đã về đến nhà chưa? Bên mình mới vừa hoàn thành công việc, mình không yên tâm về cậu nên gọi tới hỏi xem sao.”

 
Nguyễn Yên xấu hổ đến mức gương mặt nóng lên, cô không ngờ cậu ấy sẽ gọi điện tới vào lúc này: “Mình về đến nhà rồi, không sao đâu…”

 
“Vậy là tốt rồi, chân của cậu mấy ngày nay phải chú ý một chút, đi đứng cẩn thận…”

 

Trong lúc đầu bên dây bên kia đang dặn dò bằng giọng nói ấm áp, Nguyễn Yên đột nhiên cảm thấy vành tai của mình bị cắn.

 
Tiếng hít thở nặng nề của Chu Mạnh Ngôn lọt vào trong tai mẫn cảm, nóng đến nỗi làm cho cô phát ra một tiếng như mèo kêu theo bản năng, cô cắn chặt môi ngay lập tức thì nghe thấy giọng nói của Sân Minh Triết đột ngột dừng lại.

 
Gương mặt Nguyễn Yên đỏ rực, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Sân Minh Triết, mình... Mình bên này có chút việc, vậy nhé…”

 
Cô vội vàng ngắt máy, ngay sau đó cô cảm thấy mình bị lật người lại đưa lưng về phía người đàn ông.

 
Vài giây sau, giọng nói trầm khàn của anh dừng ở sau tai cô: 

 
“Cậu ta biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

 
Nguyễn Yên nhận ra được anh khó chịu thì muốn rớt nước mắt luôn. 

 
Cô biết mặc dù giữa bọn họ không có tình cảm nhưng ở phương diện này, Chu Mạnh Ngôn là đàn ông nên d*c vọng chiếm hữu cực kỳ mạnh. 

 
Nụ hôn của anh rơi xuống xương hồ điệp, lực tay siết chặt lấy eo của cô vô cùng dùng sức giống như là trừng phạt vậy.

 
Nguyễn Yên nghẹn ngào một tiếng, cảm thấy đêm nay Chu Mạnh Ngôn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cô…

 
Sân Minh Triết ở bên kia ngồi trong xe, nhìn giao diện cuộc gọi kết thúc, bắt đầu nhớ lại giọng nói vừa nghe được thì mày nhíu chặt lại.

 
Đại khái hắn đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra ở đầu dây bên kia.

 
Chu Mạnh Ngôn nhất định là đang ở bên cạnh Nguyễn Yên.

 
Người bạn ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt u ám của Sân Minh Triết thì thở dài bất đắc dĩ: “Cậu nhất thiết phải như vậy hay sao? Cô ấy cũng đã là vợ người khác, cậu còn nhớ thương như vậy để làm gì?”

 
Sân Minh Triết nhìn ra ngoài cửa sổ, kìm nén cảm xúc tận đáy lòng rồi nói với giọng khàn khàn:

 
“Cô ấy không phải tự nguyện kết hôn.”

 
Hắn biết Nguyễn Yên là vì bất đắc dĩ, nếu không cô sẽ tuyệt đối không làm ra quyết định như vậy.

 
Người bạn vỗ vỗ bả vai của hắn: “Vậy thì cũng không liên quan gì đến cậu, cậu cảm thấy bản thân có thể làm cái gì đây? Chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt cô ấy sao?”

 
Sau một lúc lâu Sân Minh Triết mới mở miệng: 

 
“Sẽ không.”

 
“Vậy cậu…”

 
“Nhưng nếu trong tương lai có một ngày bọn họ ly hôn, tôi sẽ theo đuổi cô ấy.”

 
Người bạn kinh ngạc nhìn hắn.

 
Sân Minh Triết biết, hắn yêu Nguyễn Yên tận trong xương tuỷ.

 
Cho dù Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn từng có đoạn hôn nhân này thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn thích cô.


 
Quả thật là hắn hèn mọn, nhưng vì Nguyễn Yên, hắn cam tâm tình nguyện.

 
***

 
Tối hôm qua quả nhiên như những gì mà Nguyễn Yên đã suy đoán, cuối cùng qua một giờ sáng Chu Mạnh Ngôn mới buông tha cô.

 
Nguyễn Yên cũng không biết chỉ là một cuộc gọi đơn thuần lại có thể khiến cho Chu Mạnh Ngôn khó chịu như vậy, anh đến mức phải như thế này sao…

 
Cô sắp khóc rồi đây.

 
Cuối cùng Nguyễn Yên mệt mỏi đến mức mí mắt đều sụp xuống không mở lên được nữa, mềm nhũn treo ở trên người người đàn ông sau đó được anh ôm đi đến nhà tắm, sau khi trở lại trên giường thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 
Khi trời sáng, Chu Mạnh Ngôn tỉnh dậy trước.

 
Anh nghiêng đầu nhìn thấy những vết đỏ trên làn da của Nguyễn Yên ở bên cạnh, dây váy trượt xuống, ở bên trong trắng nõn vô cùng chói mắt.

 
Đêm hôm qua quả thật anh có chút mất khống chế, làm cô lăn qua lộn lại vài tư thế, cuối cùng anh đau lòng cô thật sự mệt mỏi nên mới dừng lại.

 
Sau khi rửa mặt, Chu Mạnh Ngôn ra khỏi phòng, dặn dò người giúp việc pha một tách cà phê rồi đi đến phòng sách.

 
Anh ngồi vào bàn sách, trong đầu khôi phục lại trạng thái làm việc.

 
Trong khi đang lật xem bảng kế hoạch mà bộ phận sáng tạo đã đưa đến tối hôm qua thì điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ Đằng Hằng.

 
Anh bắt máy, giọng nói lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

 
Đằng Hằng buông tiếng thở dài: “Cậu có nhất thiết mỗi lần nhận điện thoại của tôi đều giống như nhận điện thoại của kẻ thù vậy không? Chu Mạnh Ngôn, cậu như vậy có xứng với tình hữu nghị mười mấy năm của chúng ta hay không?”

 
“Nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì tôi sẽ ngắt máy ngay lập tức.”

 
Đằng Hằng cười giễu một tiếng: “Được rồi, nói chuyện nghiêm túc. Đề án hợp tác lần trước công ty bọn tôi gửi qua cho cậu đã xem chưa?”

 
“Không có vấn đề gì.”

 
“Vậy sắp xếp thời gian nói chuyện cụ thể chứ?”

 
“Tôi sẽ dặn trợ lý sắp xếp thời gian.”

 
“Được rồi.” Đằng Hằng vuốt cằm, nhớ tới tin nhắn nhận được nửa tiếng trước thì hỏi: “Đúng rồi, chị Trọng Trạm Tĩnh có gửi tin nhắn cho cậu chưa?”

 
“Không có.”

 
Đằng Hằng nghi hoặc, Trọng Trạm Tĩnh đã báo cho tất cả bạn bè lâu năm của chị ấy nhưng sao lại không báo cho Chu Mạnh Ngôn?

 
Chu Mạnh Ngôn: “Làm sao vậy?”

 
Đằng Hằng im lặng vài giây rồi hỏi: “Cậu không biết sao? Hôm qua chị ấy đã về nước.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi