MẬT NGỌT HÔN NHÂN - MỘ NGHĨA

Chương 51


Chúc Tĩnh Chi lại có vẻ như vô cùng kích động nhảy dựng lên: [Lễ tình nhân mà Chu Mạnh Ngôn lại muốn đưa cậu đi ra ngoài ăn tối, nếu gặp đúng dịp thì cũng không có gì để nói, vì sao anh ta lại cố tình đi đến Vịnh hồ Tâm Nguyệt chứ hả? Anh ta không phải là có ý gì với cậu đấy chứ ha ha...] 


 

Gò má Nguyễn Yên đỏ bừng như hai quả cà chua nhỏ: [Cậu đừng có nói lung tung mà!]


 

Điều này căn bản là không có khả năng...


 

Nguyễn Yên vuốt v e điện thoại, nhịp tim có chút hỗn loạn.


 

Sau một lúc lâu thì cô mới có can đảm để mở miệng: “Mạnh Ngôn...”


 

Người đàn ông quay đầu nhìn cô: “Làm sao thế?”


 

Cô ngập ngừng nói: “Ừm... có lẽ anh không biết hôm nay là lễ tình nhân đúng không?” 


 

Sau một vài giây thì anh trả lời: “Anh biết.”


 

Nguyễn Yên: ??? Anh ấy thật sự biết? 


 

“Vậy... đêm nay chúng ta...” 


 

Anh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cùng với hoảng loạn của cô, khẽ nhướng đôi lông mày: “Em không muốn đi với anh sao?”


 

Hả? 


 

“Không phải mà...” 


 

“Lát nữa hẵng nói.” 


 

Nguyễn Yên: “…?” Cô càng cảm thấy đầu óc choáng váng.


 

Nửa tiếng sau, chiếc xe Rolls Royce tiến vào khu thắng cảnh Vịnh hồ Tâm Nguyệt, nơi được chính thức phát triển thành một điểm thu hút khách du lịch ở ngoại ô thành phố Lâm Thành vào năm ngoái, được xây dựng xung quanh hồ Nguyệt Tâm lớn nhất ở phía nam thành phố Lâm Thành, phong cảnh dễ chịu, có núi bao quanh, gần sông nước, núi bao quanh, có nhà hàng, khách sạn và các cơ sở hạ tầng khác. Đường viền của hồ Tâm Nguyệt đặc biệt giống như một trái tim, vì vậy nó được gọi là hồ Tâm Nguyệt. 


 

Nguyễn Yên không hiểu tại sao Chu Mạnh Ngôn lại muốn đưa cô đi ăn ở nơi dễ làm cho người ta phải suy nghĩ miên man bất định như thế này.


 

Sau khi đến nơi, xe dừng ở trước một tòa nhà, Chu Mạnh Ngôn xuống xe trước rồi sau đó đích thân bước đến chỗ của Nguyễn Yên giúp cô mở cửa xe: “Đưa tay cho anh.”


 

Cô sửng sốt rồi đưa tay ra thì ngay lập tức bị anh dắt xuống xe.


 

Nhân viên đón khách tiến lại gần rồi cúi đầu chào họ: “Chu tiên sinh, Chu phu nhân, mời đi cùng tôi.” 


 

Nguyễn Yên được người đàn ông nắm tay đi về phía trước, cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, giống như không có ai khác ngoài bọn họ.


 

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, ở đây chẳng phải là sẽ có rất nhiều cặp đôi hay sao?


 

Được nhân viên hướng dẫn, bọn họ bước vào nhà hàng trước, Nguyễn Yên nghe thấy giai điệu du dương của âm nhạc và dàn nhạc giao hưởng đang chơi nhạc.


 

Ánh sáng trong phòng ăn mờ ảo và lãng mạn, nhưng trên mỗi một bàn ăn đều không có vật gì cả, hai người bước vào bên trong, cuối cùng ngồi xuống bàn bên cửa sổ.


 

Bọn họ ngồi ở bên ngoài cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy được cảnh đẹp nhất của hồ Tâm Nguyệt. 


 

Người phục vụ kéo ghế ra, Chu Mạnh Ngôn đỡ lấy Nguyễn Yên rồi để cô chậm rãi ngồi xuống sau đó ngồi vào phía đối diện.


 

Sau khi Nguyễn Yên vừa ngồi xuống thì trong lòng ngực đã được đặt vào một đồ vật, sau đó giọng nói của người phục vụ vang lên trước mặt cô: 


 

“Chu phu nhân, đây là hoa hồng của ngài, chúc ngài cùng với Chu tiên sinh có một ngày lễ tình nhân vui vẻ.”


 

Nguyễn Yên ngay lập tức ngây người.


 

Hoa hồng?!


 

Cô đưa tay vuốt v e đường viền của bó hoa hồng lớn đỏ tươi ướt át, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Hoa hồng này...” 


 

Người đàn ông phía đối diện nhìn thấy phản ứng ngoài dự kiến của cô, khóe môi lặng lẽ gợi lên một độ cong nhỏ: “Làm sao thế?”


 

Nguyễn Yên không biết đây là từ nhà hàng tặng hay là do Chu Mạnh Ngôn dặn bọn họ tặng, nhưng làm sao Chu Mạnh Ngôn có thể mua hoa cho cô đây...


 

Có lẽ là nhà hàng cảm thấy bọn họ là vợ chồng cho nên mới tặng đúng không?


 

Nguyễn Yên lắc đầu: “Không có gì ạ...”


 

Cô sợ sau khi hỏi xong, Chu Mạnh Ngôn lại nói một câu cô suy nghĩ nhiều, ngược lại xấu hổ.


 

Sau một lúc thì người phục vụ đưa lên món ăn đầu tiên, Nguyễn Yên nghe thấy xung quanh vô cùng im lặng, càng cảm thấy ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không có một ai: “Mạnh Ngôn, ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi sao?” 


 

“Đúng vậy.” 


 

Anh nói thêm: “Ngày hôm nay ở đây sẽ không mở cửa cho người ngoài.” 


 

Bởi vì anh đã dặn dò với lãnh đạo của khu danh lam thắng cảnh này, vì để tránh ồn ào cho nên bao toàn bộ nơi này, đêm nay chỉ có anh cùng với Nguyễn Yên đến đây.


 

Nguyễn Yên càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ...


 

Nguyễn Yên im lặng ăn gan ngỗng và trứng cá muối, chợt nghe người đàn ông đối diện nói:


 

“Tại sao đêm nay em lại ít nói chuyện thế?” 


 

“À...” Nguyễn Yên cảm thấy trong đầu vô cùng rối loạn, ánh nến được thắp sáng trước mặt, không khí ở đây quá mức lãng mạn ngược lại làm cho cô căng thẳng đến nỗi không biết nên nói cái gì.


 

“Lúc trước em đã từng tới nơi này chưa?”


 

“Chưa từng ạ.”


 

“Vậy thì sau khi ăn xong chúng ta có thể đi du hồ Tâm Nguyệt, phong cảnh ở đây đẹp lắm.”


 

Còn muốn đi du hồ?


 

Nguyễn Yên không biết làm sao mà cảm thấy đêm nay anh giống như có rất nhiều thời gian... 


 

Sau khi ăn tối xong, Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên rời khỏi nhà hàng, băng qua một đoạn đường bóng cây xanh mát, hai người đi về phía hồ Tâm Nguyệt, cuối cùng được đưa đến bên thuyền đi du hồ, hai người lên thuyền, sau đó nhân viên dừng lại ở trên bờ, trên thuyền chỉ còn lại người chèo thuyền và bọn họ.


 

Chiếc thuyền gỗ đã được cải tiến chạy về phía hồ, ngọn đèn màu cam ấm áp treo trên đầu cô, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn ngồi cạnh nhau, cô quay mặt ra ngoài, cảm nhận làn gió đêm thổi trên mặt và tiếng nước mềm mại và yên tĩnh bên tai, giống như đi vào thiên đường của trần gian.


 

Nếu có thể nhìn thấy thông qua lời nói thì bạn nhất định sẽ biết được nó đẹp đến như thế nào.


 

Cô khẽ cong môi nhớ lại chuyện trong quá khứ: “Hồi cấp ba, buổi tối em và bạn học cũng từng đi du hồ, nhưng không phải ở đây.”


 

“Cùng bạn học?


 

“Vâng ạ.” 


 

“Bạn học nam?”


 

“Có cả bạn học nam và nữ, khi đó là kỳ nghỉ hè cấp ba của bọn em, trời khá nóng vào buổi tối.”


 

Sau một hồi im lặng, Chu Mạnh Ngôn đột ngột hỏi:


 

“Nguyễn Yên, trước đây có phải em có rất nhiều nam sinh theo đuổi hay không?”


 

“Sao ạ?” Cô nghiêng người sang phía anh: “Cũng tàm tạm ạ.” 


 

“Không đồng ý sao?”


 

Nguyễn Yên lắc đầu: “Em không gặp được người em thích.” Cảm thấy có rất nhiều kiểu theo đuổi cô, nhưng cô sẽ luôn không động lòng vì nhiều lý do khác nhau.

 

 

Chu Mạnh Ngôn không trả lời lại, ánh mắt rơi vào mặt hồ ánh trăng bên ngoài, nhàn nhạt nói:


 

“Đây là hồ Tình Nhân ở Lâm Thành, có một truyền thuyết về nó.”


 

“Sao ạ?”


 

“Thời xa xưa có một cặp vợ chồng, nam chính là con trai của một gia đình nhà giàu, còn nữ chính chỉ là một cô gái trong một gia đình bình thường, bởi vì không môn đăng hộ đối* nên gia đình nam chính đã chia rẽ bọn họ và không cho họ gặp nhau.


 

*Là câu thành ngữ chỉ việc hai gia đình trong quan hệ thông gia, nhà trai và nhà gái là tương xứng với nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản, đều là những gia đình quyền quý, giàu có, theo quan niệm hôn nhân thời phong kiến.


 

Nhưng hai người vẫn rất yêu nhau, người con trai đã hứa với cô gái rằng một ngày nào đó anh sẽ đưa cô đi thật xa, thật xa, muốn cô đợi anh. Vì thế cô gái sống bên hồ Tình Nhân, mỗi ngày đều ngóng trông người ấy.”


 

Nguyễn Yên: “Vậy thì sau này... cô ấy có đợi được không?” 


 

“Cô gái đó chờ đợi suốt một năm nhưng lại nghe tin người con trai đó sắp cưới một tiểu thư con nhà giàu, hai người ấy sẽ kết hôn vào tháng sau. Cô gái ấy tâm như tro tàn*, buổi tối đứng ở bên hồ định nhảy xuống tự sát nhưng người con trai kia lại xuất hiện.


 

*Nôm na là không còn hi vọng nào. 


 

Thật ra người con trai ấy từ đầu đến cuối chưa từng thích người khác.


 

Hai người lên thuyền, thổ lộ nỗi lòng với nhau trên thuyền, thề non hẹn biển rồi cuối cùng bỏ trốn đi thật xa.” 


 

“Wow, thật là lãng mạn.”


 

Chu Mạnh Ngôn quay đầu lại nhìn về phía cô: 


 

“Cho nên về sau có rất nhiều cặp đôi đến đây, chỉ hy vọng cả đời này sẽ không bao giờ xa cách.” 


 

Nguyễn Yên sững sờ một lúc, cảm thấy trong lòng như quay cuồng, nhịp tim đập nhanh hơn, trong lúc nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Mạnh Ngôn. 


 

Có phải là anh đang ám chỉ điều gì đó với cô hay không?


 

Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên giương mặt của cô, cảm xúc cuộn trào, câu nói tiếp theo đang định thốt ra thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.


 

Bầu không khí vừa được anh vẽ nên ngay lập tức bị phá vỡ.


 

Chu Mạnh Ngôn sắc mặt tối sầm lại.


 

Anh cầm điện thoại lên và nhìn thấy trên màn hình là ba chữ ‘Trọng Trạm Tĩnh’. 


 

Nơi đáy mắt của anh quá mạnh mẽ nên không thể nhìn thấy cảm xúc bên trong. 


 

Nguyễn Yên nhìn thấy anh mãi mà không chịu nhận cuộc gọi: “Anh bắt máy trước đi đã...”


 

Cuối cùng thì Chu Mạnh Ngôn nhấn vào nút nghe rồi đưa điện thoại đến bên tai, giọng nói có chút lo lắng của Trọng Trạm Tĩnh truyền đến: “Mạnh Ngôn? Cậu đang ở đâu?” 


 

Người đàn ông khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì?”


 

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”


 

“Tôi và Nguyễn Yên đang ở bên ngoài.”


 

Trọng Trạm Tĩnh im lặng một lúc, nhìn Triệu Nguyệt đang khóc bên cạnh, mày nhíu lại, đành phải nói qua điện thoại:


 

“Tôi nghe nói hôm nay cậu đến đoàn kịch nhìn thấy Triệu Nguyệt sửa cảnh diễn cho Nguyễn Yên, cậu tức giận cho nên Triệu Nguyệt không thể ở lại trong tổ kịch nữa?” 


 

“Có vấn đề?”


 

“Cậu có biết Triệu Nguyệt là một người bạn quan trọng như thế nào với tôi hay không? Tôi với cậu làm bạn với nhau hơn mười năm, cho nên cậu có thể quan tâm đến thể diện của tôi mà không cần tính toán chi li như vậy được không?”


 

Chu Mạnh Ngôn hỏi lại: 


 

“Vậy thì chị có biết Nguyễn Yên quan trọng như thế nào với tôi hay không?”


 

Cô gái ngồi ở một bên nghe thấy như vậy: ??! 


 

Trọng Trạm Tĩnh nhớ lại lúc trước Triệu Nguyệt đã gọi điện thoại cho cô ta, nói rằng Nguyễn Yên cũng tình cờ có mặt trong tổ kịch của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ xả giận cho Trọng Trạm Tĩnh, bởi vì như vậy nên mới cố ý nhằm vào Nguyễn Yên rồi sửa lại kịch bản, thật ra khi Trọng Trạm Tĩnh gọi điện thì vô cùng chột dạ nhưng khi nghe thấy lời này của Chu Mạnh Ngôn thì sự ghen ghét trong lòng bộc phát ra ngay lập tức: 


 

“Nguyễn Yên có bị va đập hay bị ngã ở đâu không? Không phải vẫn chưa xảy ra chuyện gì hay sao? Cậu che chở cho cô ấy như thế, thiên vị rõ ràng như vậy, cho nên cậu không quan tâm tới cảm nhận của người bạn là tôi hay sao?” 


 

“Để cho tôi phải cảm nhận được sự lo lắng như thế thì tôi cũng có thể làm cho bạn của chị biết không nên có những suy nghĩ lệch lạc như vậy.” 

 

 

“Không cần phải làm rõ ràng như thế.” 


 

Trọng Trạm Tĩnh ngây người. 


 

Chu Mạnh Ngôn trực tiếp ngắt điện thoại, Nguyễn Yên ở bên cạnh nhớ lại những lời anh vừa nói có liên quan với cô, cô có chút mù mờ: “Anh, anh vừa mới... nói chuyện điện thoại với ai thế?”


 

“Trọng Trạm Tĩnh.” 


 

“Chị ấy...?” 


 

“Anh đã làm cho Triệu Nguyệt không tham gia viết kịch bản nữa.”


 

Nguyễn Yên không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy: “Nhưng mà làm sao anh có thể...” 


 

Giọng nói của anh nhàn nhạt: “Anh là người đầu tư vào bộ kịch này.” 


 

Nguyễn Yên kinh ngạc: “Anh, anh cũng có hứng thú với kịch nói hay sao?” 


 

“Anh không có hứng thú đối với kịch nói.” 


 

Nguyễn Yên: ? 


 

“Nhưng anh có hứng thú với em.” 


 

Trong đầu của Nguyễn Yên loảng xoảng một chút, gợn sóng trong lòng trong nháy mắt bắt đầu cuộn trào.


 

Anh nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thì nghiêng người dựa vào gần cô hơn, giọng nói hàm chứa ý cười hỏi lại:


 

“Yên Yên vẫn nghe không hiểu hay sao?”


 

Đầu óc của Nguyễn Yên vô cùng hỗn loạn, cô siết chặt lòng bàn tay lại, trong đầu đã đoán được nhưng lại cảm thấy điều này căn bản không có khả năng xảy ra.


 

Giọng nói của anh vang lên ngay sau đó:


 

“Vào buổi tối của năm trước đến Tô Thành tìm em, không phải vì công việc, mà là vì muốn gặp em. Ngày hôm sau khi ở bên nhà bên cạnh có hỏa hoạn thì anh đã xuất hiện trước mặt em, không phải vì bận rộn công việc, mà là vì anh nghe nói em không thoải mái, trong lòng anh vô cùng hoảng sợ cho nên đã đi trở về suốt đêm.


 

Đêm sinh nhật hôm đó hôn em trên hành lang, thật ra anh không say mà là bởi vì em quá đáng yêu nên anh không thể kìm lòng mà muốn hôn em. Muốn đầu tư vào kịch nói là vì muốn tham gia vào mỗi một việc em đang làm và cũng muốn âm thầm bảo vệ em.


 

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, anh đưa em đến đây, tặng hoa hồng và đưa em đi du hồ Tình Nhân, mặc dù không có nhiều kinh nghiệm, không biết có phải là tốt hay không nhưng anh đã sắp xếp trong một thời gian dài, không phải là trùng hợp.”


 

Anh dừng lại, ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng vụn vỡ trong gió truyền đến tai Nguyễn Yên: 


 

“Cho nên, anh đã nói xong rồi——“ 


 

“Em có thể cảm nhận được là anh thích em không?” 


Chương 52


Lời nói của người đàn ông giống như một tảng đá lớn đột ngột lao vào lòng hồ của Nguyễn Yên, trong nháy mắt làm nổi dậy thật nhiều bọt nước giống như là sóng to gió lớn.

 
Nguyễn Yên hoàn toàn sững sờ, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo.

 
Cô thế mà lại thật sự nghe được Chu Mạnh Ngôn nói thích cô?

 
Anh thế mà lại thích cô sao?! 

 
Nguyễn Yên như nằm trong mộng: “Nhưng trước đây anh đã nói chúng ta chỉ là liên hôn thương mại, anh nói tình yêu thật là phiền phức gì đó...” 

 
Chu Mạnh Ngôn trả lời:

 
“Đúng thật là lúc trước anh đã từng nói như vậy.” 

 
“Nhưng đó là khi anh vẫn chưa biết gì về em.” 

 
Anh nhìn về phía cô: “Lúc trước khi chưa cưới em, anh đã thực sự không có mong đợi gì vào tình yêu.” 

 
Vào lúc ký thỏa thuận kết hôn thì Chu Mạnh Ngôn thật sự đã cảm thấy rằng tình yêu là thứ có thể có hoặc có thể không trong cuộc sống, so với tiền tài và danh vọng lợi, nếu so ra thì quả thật chẳng đáng một xu nào.  

 
Mãi cho đến khi Nguyễn Yên đến, giống như là một làn gió xuân lướt qua mùa đông lạnh giá, ngoài dự đoán lại lặng yên không một tiếng động, thế giới băng tuyết của anh dần tan rã trở thành một vùng nắng ấm.

 
Cô xuất hiện trong cuộc sống của anh rồi sau đó bước vào sinh mệnh của anh.

 
Không có oanh oanh liệt liệt, mà là tế thủy trường lưu*, anh thậm chí cũng không biết trái tim của mình đã thay đổi từ lúc nào.

 
*Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn biểu cảm trên gương mặt của cô, nhận ra cô vẫn đang chậm chạp chưa cảm nhận được thì nơi khoé miệng hiện lên một chút ý cười bất đắc dĩ: “Bị dọa rồi sao?”

 
Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của anh dừng lại bên tai của mình, nhịp tim của cô càng ngày càng đập nhanh hơn: “Em không nghĩ đến là anh sẽ thích em...”

 
“Yên Yên rất khó để làm cho người khác không thích.” 

 
Gương mặt của Nguyễn Yên càng đỏ hơn.

 
Cô cảm thấy bản thân sắp không thể hít thở được nữa... 

 
Chu Mạnh Ngôn muốn đợi cô trả lời nhưng cô gái căng thẳng đến mức sau một hồi lâu vẫn không nói nên lời, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng của cô thì anh cong môi lên: “Lúc trước đã từng có người tỏ tình rồi mà bây giờ vẫn còn căng thẳng như vậy sao?” 

 
Cô khẽ lắc đầu.

 
Từ nhỏ đến lớn, Chu Mạnh Ngôn cũng không phải là người thứ nhất đối mặt tỏ tình với cô, trước đây cô chỉ có sửng sốt rồi sau đó cũng chỉ nhẹ nhàng từ chối, nhưng bây giờ không biết làm sao mà cảm thấy toàn thân như trở nên tê dại, giống như là có một luôn điện lan tràn khắp cơ thể.

 
Thấy cô lại im lặng thì Chu Mạnh Ngôn vươn tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô: “Nếu căng thẳng như vậy thì anh hỏi em trả lời, nhé?” 

 
“Vâng ạ...” 

 
“Lúc trước em không biết anh thích em cho nên Yên Yên đối với anh không có ý gì hết có đúng không?”

 
Nguyễn Yên yên lặng thừa nhận.

 
Trước khi kết hôn Chu Mạnh Ngôn đã nói rõ ràng như vậy, cô làm sao dám có những suy nghĩ khác đối với anh.

 
“Không sao cả, tạm thời không cần phải trả lời anh vội vàng như vậy, những gì anh nói vừa rồi chỉ là muốn để cho em biết anh thích em, anh sợ mình làm lâu như vậy rồi, đến lúc đó Yên Yên cũng không phát hiện ra cái gì thì phải làm sao bây giờ?”

 
Với mạch não khô khan của Nguyễn Yên, anh không làm cho rõ ràng mà theo đuổi một hai năm thì có khả năng cả hai người mãi vẫn chỉ dừng ở mức trò chuyện. 

 
“Anh sẽ cho em thời gian, mãi cho đến khi em hoàn toàn tiếp nhận nó.” 


 
Cô có chút giật mình.

 
Hóa ra anh không phải muốn để cho cô đồng ý với lời tỏ tình của anh ngay lập tức... 

 
Người đàn ông nhìn chăm chú vào cô: “Vì thế, Chu phu nhân, hiện tại anh có thể bắt đầu theo đuổi em không?” 

 
Giọng nói của anh hòa tan vào trong gió đêm.

 
Làm cho mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh trở lại. 

 
Điều duy nhất còn sót lại là trái tim đang đập không ngừng của Nguyễn Yên, cùng với cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn luôn dừng ở trên gương mặt của cô.

 
Cuối cùng thì cô cũng nhẹ nhàng gật đầu.

 
Cô cũng không biết tại sao mình lại đồng ý, chỉ là giọng nói trong trái tim đã nói với cô--

 
Đối mặt với Chu Mạnh Ngôn, cô chẳng hề có chút lực kháng cự nào.

 
***

 
Sau khi kết thúc chuyến du hồ thì thuyền cập bến, Chu Mạnh Ngôn dẫn Nguyễn Yên xuống thuyền, độ cong nơi khoé môi không thể che giấu, Diệp Thanh cùng với Giang Thừa đứng ở trên bờ sau khi nhìn thấy thì vô cùng mừng rỡ ngay lập tức. 

 
Xem ra Chu tổng theo đuổi vợ quả nhiên là có hy vọng! 

 
Sau khi lên bờ, nhân viên công tác lại tiếp tục tiến lên: “Chu tiên sinh, Chu phu nhân, khách sạn đã chuẩn bị xong, hiện tại có cần tôi đưa mọi người qua bên kia nghỉ ngơi không?”

 
“Ừ.” 

 
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì bị anh dẫn về phía trước, gương mặt với làn da mỏng lại tiếp tục hiện lên một chút đỏ ửng. 

 
Lúc trước khi người đàn ông vẫn chưa tỏ tình thì cô cảm thấy quan hệ trên giường của bọn họ không dựa trên tình yêu, đó chỉ là thỏa mãn nhu cầu của người trưởng thành, sau khi quan hệ một hai lần thì Nguyễn Yên cũng cảm thấy có thể chấp nhận được, nhưng mà hiện tại... 

 
Hai người được dẫn đến một biệt thự kiểu Trung Quốc dành cho một gia đình, sau đó nhân viên công tác rời đi, sau khi đẩy cửa ra thì bên trong đã sớm được sắp xếp vô cùng lãng mạn, đi qua sân trước là một con đường trải đầy cánh hoa hồng cùng với đèn lồ ng ngôi sao năm cánh, bên trong biệt thự có thể nghe thấy một mùi thơm của hoa hồng.

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đi lên lầu thôi.”

 
Nguyễn Yên nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra tiếp theo, trong lòng càng thêm hoảng loạn.

 
Đi lên tầng hai của căn biệt thự song lập, đẩy cửa phòng ngủ ra, chính giữa là chiếc giường kingsize được trải đầy hoa hồng, bên ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hồ Tình Nhân và những dãy núi phía sau, đây là một không gian riêng tư vô cùng tuyệt vời. 

 
Người đàn ông không có hành động nào.

 
Cảm giác ái muội đang dâng lên từng chút một.

 
Nguyễn Yên rũ mắt xuống, mím môi lại rồi lấy hết can đảm: “Mạnh Ngôn, em cảm thấy...” 

 
Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô thì đi đến trước mặt rồi cúi xuống hôn cô, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.

 
“Làm sao thế?”

 
“Em cảm thấy em hiện tại không có cách nào cùng anh...” 

 
Anh nghe thấy như vậy thì khóe miệng nở nụ cười, bàn tay phủ lên đ ỉnh đầu của cô, giọng nói ấm áp: “Anh biết mà.”

 
Hả? 

 
Anh ấy biết?

 
“Hiện tại quan hệ giữa chúng ta đã không còn giống như trước, anh đang theo đuổi em, anh biết trước khi vẫn chưa làm cho em thích anh mà cùng anh phát sinh quan hệ thì em sẽ cảm thấy kỳ lạ và cũng cảm thấy không thoải mái.”


 
Một tay của anh giữ lấy vai của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt của cô: “Trước khi em chưa đồng ý thì anh sẽ không làm những chuyện đó với em, cho đến khi em thích anh, có được không?”

 
Vốn dĩ quan hệ của bọn họ được thành lập từ tình d*c nhưng hiện tại nếu muốn yêu nhau, anh đối với cô giống như là một người đang theo đuổi thì sẽ tôn trọng cô, sẽ không pha lẫn với d*c vọng.

 
Nguyễn Yên không nghĩ đến thì ra những gì mà cô đang băn khoăn đã được anh để ý đến rồi... 

 
Cô mím môi rồi nhẹ nhàng gật đầu.

 
“Vậy thì tối nay căn phòng này sẽ là của em, anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.” Anh nói.

 
“Vâng ạ.” 

 
Chu Mạnh Ngôn đưa cô đi xem quần áo sau khi tắm rửa cùng với phòng tắm ở đâu, cuối cùng anh nhìn cô, kìm nén khát vọng muốn ôm lấy cô mà buông tay ra: “Anh đến phòng bên cạnh nhé.”

 
Nguyễn Yên đồng ý.

 
Anh xoay người bước đến cửa, khi đóng cửa lại thì quay đầu nhìn Nguyễn Yên đang đứng ở trong phòng.

 
Cuối cùng anh đến phòng ngủ phụ bên cạnh mới nhận ra được có một thời gian ngắn trong tương lai anh sẽ phải sống trong một cuộc sống ly thân, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

 
Đẩy cô ra? 

 
Cũng không phải.

 
Chỉ vì muốn để cho cô có thể nhanh chóng hoàn toàn trở thành phu nhân của anh.

 
Ở phía bên kia, sau khi người đàn ông rời đi thì Nguyễn Yên cầm quần áo để thay rồi đi tắm rửa. 

 
Sau khi tắm rửa xong thì cô sấy tóc, trong đầu vẫn luôn nhớ tới những gì mà Chu Mạnh Ngôn đã nói với cô trong lúc đi du hồ, ngay lập tức đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác như toàn thân lại bắt đầu nóng lên.

 
Nguyễn Yên cảm thấy cô chưa làm cái gì để mà có thể khiến cho anh thích cô.

 
Sau khi sấy tóc xong thì cô thuận thế ngã xuống giường rồi lăn một vòng, vùi mặt vào trong chăn mà nghẹn ngào: “Thật sự không chân thật mà...” 

 
Cuối cùng thì Nguyễn Yên tự cuộn bản thân thành một cái chả giò chiên, sau khi nghĩ đến điều gì đó thì rút tay ra, bò lên trên mép giường để lấy điện thoại trên ngăn tủ.

 
Cô gọi điện thoại đi, vài giây sau Chúc Tinh Chi bắt máy:

 
“A lô?” 

 
“Chi Chi à…”

 
Đầu dây bên kia ngạc nhiên rồi cười nói: “Không phải chứ Yên Yên, thời gian này mà cậu còn có thể gọi điện thoại cho mình sao? Đêm nay là một ngày đặc biệt lãng mạn như vậy, giờ phút này không phải cậu nên ở cùng một chỗ mà đổ mồ hôi với Chu Mạnh Ngôn hay sao?”

 
Nguyễn Yên: “……”

 
“Không thể nào, đêm nay Chu Mạnh Ngôn thế mà lại buông tha cho cậu sao? Không thể nào?”

 
“Anh ấy đã tỏ tình với mình tối nay.” 

 
Chúc Tinh Chi:??!!!

 
“Mẹ kiếp cái gì cơ?” 

 
“Tỏ tình?!”

 
Nguyễn Yên che mặt lại, biết ngay là cô ấy sẽ có phản ứng lớn như vậy: “Cậu đừng kích động như vậy mà...” 

 
“Chu Mạnh Ngôn thế mà lại nói thích cậu sao?! Chẳng trách tối nay mình đã tự hỏi làm sao mà anh ta lại đưa cậu đến một nơi lãng mạn như Vịnh hồ Tâm Nguyệt, cậu còn nói với mình là không có khả năng, cậu nhanh chóng kể với mình xem anh ta đã nói với cậu như thế nào hả?” 

 
Nguyễn Yên Kể lại câu chuyện một cách đại khái, càng nói thì gương mặt của cô càng trở nên nóng hơn, Chúc Tinh Chi nghe xong thì cười như một bà dì: “Chu Mạnh Ngôn là đang nghiêm túc sao?” 

 
“Ừm.” 

 
Anh đâu phải là một người thích nói đùa như vậy.

 
“Trời ạ, sao mình lại có vẻ còn kích động hơn cả cậu thế này, mình cũng không biết mình đang kích động cái gì nữa, cậu đồng ý rồi sao?” 

 
“Vẫn chưa, hiện tại mình đối với anh ấy vẫn chưa có cảm giác kia...” Dù sao thì cũng đã nói với nhau là làm một cặp vợ chồng hữu danh vô thực*, làm sao biết được anh thế mà lại phá vỡ quy tắc. 

 
*Có tên, có tiếng mà không thực chất, tồn tại trên danh nghĩa nhưng thật ra không có gì.

 
“Không sao đâu, mình hiểu mà, chuyện tình cảm phải đến một cách chậm rãi. Ôi mình thật sự vô cùng khó để mà có thể tưởng tượng ra một người lạnh nhạt và vô cùng nghiêm túc trong công việc như Chu Mạnh Ngôn thế mà lại có một ngày có thể nhìn đến Yên Yên nhỏ bé đáng yêu của chúng ta!” 

 
Chúc Tinh Chi mỉm cười: “Người giống như Chu Mạnh Ngôn thuộc dạng đàn ông lạnh lùng, một khi chịu quay đầu lại nhìn cậu thì cậu chính là sinh mệnh của anh ta, mình cảm thấy hai người các cậu còn chưa ở bên nhau mà đã vô cùng ngọt ngào rồi!” 

 
Trong đầu Nguyễn Yên như muốn nổ tung: “Cậu đang nói loạn cái gì thế...”

 
Vừa dứt lời thì Nguyễn Yên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu đợi một chút--“ 

 
Nguyễn Yên đặt điện thoại xuống, không cẩn thận chạm vào loa ngoài trên màn hình nhưng cô cũng không phát hiện ra.

 
Vừa mở cửa ra thì cô lập tức nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đứng ở bên ngoài.

 
“Mạnh Ngôn?”

 
Chu Mạnh Ngôn vừa muốn nói chuyện thì lập tức nghe thấy một giọng nói được truyền ra từ trong phòng: “Yên Yên, mình cảnh cáo cậu nhé, cậu không được đồng ý với Chu Mạnh Ngôn sớm như vậy, cậu nhất định phải làm cho anh ta theo đuổi cậu thật tốt! Cho anh ta biết cậu không phải là cô gái siêu cấp đáng yêu có thể dễ dàng theo đuổi được như vậy!” 

 
Nguyễn Yên nghe thấy vô cùng rõ ràng: “............” 

 
Nguyễn Yên nhanh chóng chạy trở về trong phòng rồi cầm điện thoại trên giường tắt loa đi, gương mặt đỏ bừng giống như một quả cà chua.

 
Ôi không, Chu Mạnh Ngôn nhất định là đã nghe thấy rồi.

 
Xấu hổ, quá xấu hổ QAQ.

 
Cô nghe thấy người đàn ông đang bước đến gần thì xoay người sang chỗ khác, Chu Mạnh Ngôn đưa ly sữa bò ấm trong tay cho cô: “Uống xong rồi hẵng đi ngủ.”

 
“Vâng ạ...”

 
Cô cầm lấy ly sữa. 

 
Sau một vài giây im lặng thì đột nhiên truyền đến giọng nói của anh:

 
“Ừm.”

 
Hả?

 
Người đàn ông nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, nơi khóe môi hơi cong lên rồi cúi xuống hôn sau đó nói ở bên tai cô:

 
“Anh sẽ theo đuổi em thật tốt.”

 
Nguyễn Yên che mặt lại, chỉ muốn chui xuống đất để trốn đi. 

 
***

 
Ngày hôm sau hai người đi từ Vịnh hồ Tâm Nguyệt trở lại nội thành, bởi vì là cuối tuần cho nên Nguyễn Yên ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thứ hai mới trở lại đoàn kịch. 

 
Vào buổi sáng khi Nguyễn Yên đến tập luyện thì tình cờ gặp đạo diễn Trương Tấn, ông nhìn thấy cô thì lập tức mỉm cười: “Nguyễn Yên, đến rồi sao?”

 
“Xin chào đạo diễn Trương.” 

 
“Đã ăn sáng chưa?” Trương Tấn quan tâm hỏi.

 
“Đã ăn rồi ạ.” 

 
Trương Tấn mỉm cười: “Buổi tập luyện vẫn còn chưa bắt đầu, cô có thể ngồi ở bên kia một lát, chúng ta sẽ diễn lại cảnh quay thứ mười bốn một lần nữa, còn cụ thể thì sẽ nói sau.” 


 
Diễn lại một lần nữa là có ý gì? 

 
“Được ạ.” 

 
“Được rồi, đi đi.”

 
Sau khi Trương Tấn rời đi, Nguyễn Yên ngồi vào hàng ghế đầu tiên trong khán phòng để học thuộc các câu thoại tiếp theo, một lúc sau các diễn viên cũng dần đến đông đủ, Yến Đan Thu cũng tới.

 
Mấy diễn viên ngồi trò chuyện với nhau, kể về ngày Lễ Tình Nhân cách đây hai ngày trước, có người trêu ghẹo hỏi Yến Đan Thu: “Vị hôn phu của cậu đã đến đón cậu hôm Lễ Tình Nhân, các cậu đã đi đâu để lãng mạn thế?”

 
Yến Đan Thu nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm hôm đó thì trong lòng trở nên vô cùng bực bội nhưng trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười: “Anh ấy đưa mình đến trung tâm thương mại để ăn tối và xem phim, đều là do anh ấy đã đặt từ trước, mình còn nói anh ấy cứ tùy ý một chút là được.”

 
Nhưng thực ra cô đã sớm nói với vị hôn phu là cô muốn đến Vịnh hồ Tâm Nguyệt, nghe mọi người nói phong cảnh ở bên kia vô cùng đẹp, nếu buổi tối có thể ở lại đó một đêm thì nhất định sẽ vô cùng lãng mạn.

 
Nhưng ai mà biết được ngày hôm đó hai người lái xe gần một tiếng mới đến đó thì bọn họ lại thông báo là đêm nay đóng cửa, không mở cửa cho người bên ngoài.

 
Yến Đan Thu vô cùng tức giận vì vị hôn phu đã không hỏi trước mà chạy một chuyến không công, sau khi trở lại trong thành phố thì vừa đói vừa mệt, chỗ nào cũng vô cùng đông đúc, ăn một bữa cơm thì mất hai tiếng đồng hồ, thậm chí đến cả xem phim cũng không được, cuối cùng thì cãi nhau.

 
Những người khác: “Như vậy thì quá tốt rồi, chồng của tôi chỉ nấu cho tôi một bàn đồ ăn, vô cùng đơn giản.” 

 
“Ở nhà có đàn ông tốt mà.”

 
“Đúng rồi Nguyễn Yên, cô cùng với chồng của cô đã đi đâu?” Bọn họ nhìn về phía Nguyễn Yên. 

 
Nguyễn Yên khẽ nở nụ cười: “Chúng tôi đã đến Vịnh hồ Tâm Nguyệt.”

 
Yến Đan Thu:?!

 
“Làm sao có thể, ngày hôm đó buổi tối Vịnh hồ Tâm Nguyệt không mở cửa cho người ngoài mà?” Yến Đan Thu nghi ngờ nên buột miệng thốt ra.

 
“A?”

 
“Tôi và vị hôn phu đã tìm hiểu, ngày Lễ Tình Nhân đêm hôm đó Vịnh hồ Tâm Nguyệt đã bị đóng cửa, cô thật là buồn cười, cô làm sao mà vào được?” 

 
Yến Đan Thu trợn tròn mắt, người này so với cô còn muốn giả vờ hơn sao? Không nghĩ tới là sẽ bị vạch trần đúng không? 

 
Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì trên gò má xuất hiện má lúm đồng tiền:

 
“Vịnh hồ Tâm Nguyệt đêm hôm đó đúng thật là không mở cửa cho người ngoài, bởi vì tiên sinh nhà tôi đã bao toàn bộ cho nên bên trong chỉ có chúng tôi.” 

 
Sắc mặt của Yến Đan Thu cứng đờ trong nháy mắt.

 
Khi Nguyễn Yên biết chuyện này thì đã là vào ngày hôm sau, khi Chu Mạnh Ngôn đưa cô đi ăn sáng ở hồ Tâm Nguyệt thì nói cho cô biết. Vốn dĩ cô không thích nói với người ngoài về những chuyện này nhưng giọng điệu vừa rồi của Yến Đan Thu rõ ràng chính là kiêu căng muốn làm cho Nguyễn Yên mất mặt.

 
Nguyễn Yên cũng không phải là một người có tính cách dễ bắt nạt, đôi khi không phô trương sự giàu có của mình thì có một số người lại muốn vòng vo dẫm đạp lên trên đầu của cô mà chế giễu cô.

 
Những người khác nghe được: “Nguyễn Yên, thật sự là quá lãng mạn, chồng của cô vô cùng yêu cô đấy.”

 
“Quả nhiên chúng ta cùng với kẻ có tiền giống như là sống ở hai thế giới vậy...”

 
Yến Đan Thu tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu gan heo.

 
Qua một lúc thì trợ lý đạo diễn đi đến thông báo cho Yến Đan Thu cùng với Nguyễn Yên để cho các cô lại đây một chuyến.

 
Hai người được gọi đến trước mặt Trương Tấn cùng với một phó đạo diễn khác, Trương Tấn nói với bọn họ muốn sửa lại kịch bản một lần nữa: “Chúng tôi đã thảo luận lại một lần nữa, đoạn diễn dì Hai đuổi Hương Lệ ra khỏi nhà vẫn sẽ dùng kịch bản vốn có, dì Hai sinh không thể luyến* mà làm cho Hương Lệ rời đi, sẽ loại bỏ đi những hành động giận dữ cùng với trách mắng kia.” 

 
*Nguyên văn là 生无可恋. Có ý nghĩa là khi sinh ra thì vốn đã được định sẵn là sẽ cô độc. 

 
Yến Đan Thu sửng sốt: “Thay đổi trở lại như ban đầu?!”

 
“Ừ, có vấn đề gì không?” 

 
Yến Đan Thu bỗng nhiên cảm thấy ngờ vực: “Biên kịch Triệu hôm nay không có ở đây sao??”

 
“À……” Trương Tấn nhìn về phía Nguyễn Yên: “Biên kịch Triệu gần đây thân thể không được khỏe, cô ấy đã xin nghỉ phép một thời gian, kế tiếp cô ấy sẽ không xuất hiện trong đoàn kịch.” 

 
Yến Đan Thu dấu chấm hỏi đầy mặt.

 

Chương 53

Vì thế Nguyễn Yên cùng với Yến Đan Thu lại diễn một lần nữa, chỉ có một phần của hành động xô đẩy được lưu lại, cảnh Nguyễn Yên té ngã cũng bị xoá đi, ngoại trừ những hành động cần thiết, tất cả những cảnh diễn Hương Lệ bị đánh mắng đều bị xoá sạch.


 

Yến Đan Thu cảm thấy nghi ngờ trong lòng, dần cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi.


 

Buổi tập luyện nhanh chóng bắt đầu, nhà sản xuất của [Tĩnh Hồ] là Trần Khang bất ngờ đến sân khấu kịch.


 

Người sản xuất* là người có quyền lực cao nhất trong cả đoàn kịch, phải phụ trách toàn bộ quá trình, thường thì chỉ có đạo diễn phụ trách trong các buổi tập luyện nhưng hôm nay không biết là cơn gió nào đã đưa ông đến đây. 


 

*Nhà sản xuất phim truyền hình hoặc nhà chế tác phim truyền hình (trong tiếng Anh có từ showrunner, nghĩa đen là người chạy sô, một thuật ngữ thế kỷ 21 ý chỉ giám đốc sản xuất chính của một bộ phim truyền hình Hollywood tại Hoa Kỳ, Canada và Vương quốc Anh) là người có quyền quản lý sáng tạo quá trình sản xuất phim. 


 

Trần Khang giao tiếp với một số đạo diễn và các nhân viên sáng tác khác trước, sau đó đi gặp một số diễn viên chính.


 

Sau màn chào hỏi thì mọi người cũng lục tục giải tán nhưng Yến Đan Thu lại bị Trần Khang gọi lại.


 

“Đan thu, có một số việc tôi cần phải nói với cô một chút.”


 

“Được.”


 

Yến Đan Thu nhìn thấy Trần Khang chỉ giữ cô lại, còn nghĩ rằng ông sẽ nói điều gì đó quan trọng với cô, trong lòng tràn đầy mong đợi, khi chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Khang nhìn cô rồi hỏi:


 

“Đan thu, lúc trước cô cũng đã từng tham gia diễn xuất một ít kịch bản do tôi sản xuất đúng không?”


 

Cô cười: “Đúng vậy.”


 

Sắc mặt của Trần Khang mặt trở nên lạnh lùng: “Nhưng nếu sau này cô vẫn muốn tham gia vào kịch bản do tôi sản xuất thì cô phải thành thật một chút, đừng có làm mấy chuyện lén lút kia nữa.” 


 

Trái tim của Yến Đan Thu chùng xuống: “Đây là... có ý gì?” 


 

“Có một số người không nên trêu chọc vào, cô ngàn vạn lần không nên động đến những người này, nếu không hậu quả cô không thể gánh nổi.”


 

“Nhà sản xuất Trần, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì...”


 

“Nguyễn Yên.”


 

Ông đột nhiên nhắc tới hai chữ này: “Hiện tại thì đã hiểu chưa?”


 

Yến Đan Thu hoàn toàn sửng sốt.


 

Sau một lúc lâu, cô mới gật đầu, lễ phép nói: “…Tôi đã hiểu.”


 

“Đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa.”


 

Sau khi Trần Khang rời đi, Yến Đan Thu vô cùng hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, không nghĩ đến thế lực sau lưng của Nguyễn Yên lại lớn như vậy!


 

Cô nhớ đến buổi tập luyện ngày hôm đó, cô còn cố tình dùng những cảnh diễn đó để trút hết sự bất mãn của mình đối với Nguyễn Yên, không nghĩ đến chuyện này thế mà lại truyền đến tai của nhà sản xuất...


 

Cho nên Triệu Nguyệt không tới đây, rất có khả năng không phải là nghỉ phép mà là bởi vì ngày hôm đó kịch bản bị thay đổi, điều này đã khiến cho Nguyễn Yên hoặc những người phía sau lưng cô ấy tức giận.


 

Yến Đan Thu đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ những chuyện này đều liên quan đến chồng của Nguyễn Yên hay sao?


 

Cô hoàn toàn ngây người…


 

Trương Tấn ở phía bên kia đang sắp xếp tổ đạo cụ và tổ ánh sáng, Trần Khang vừa nói chuyện xong với Yến Đan Thu thì cũng đi tới, kéo ông đi rồi hạ giọng: “Đừng làm bậy nữa, Triệu Nguyệt chính là người đầu tiên.” 


 

Sắc mặt của Trương Tấn hơi thay đổi sau đó gật đầu.


 

Sau khi diễn viên lên sân khấu, Nguyễn Yên đứng ở phía bên phải chờ đợi, trước khi bắt đầu buổi diễn tập, Trương Tấn bước đến và nói với cô: “Nguyễn Yên, bình thường tập luyện quá lâu, nếu đôi mắt của cô cảm thấy khó chịu thì chúng tôi sẽ yêu cầu được nghỉ ngơi và chúng tôi cũng sẽ quan tâm đến cảm xúc của từng diễn viên.”


 

“Ừm, được ạ... Tôi không sao.” 


 

“Đừng cảm thấy ngượng ngùng, thân thể là điều quan trọng nhất.”


 

Trương Tấn mỉm cười rời đi, Nguyễn Yên thở dài trong lòng, Chu Mạnh Ngôn rốt cuộc đã nói những gì với nhóm người kia...


 

***


 

Vào buổi sáng Nguyễn Yên cùng với Yến Đan Thu dựa theo kịch bản mới để tập luyện, thái độ của Yến Đan Thu đối với Nguyễn Yên thay đổi một trăm tám mươi độ, chỉ kém là không viết lên bốn chữ a dua nịnh hót lên trên mặt.


 

Không còn có những hành động lén lút nên buổi tập luyện diễn ra vô cùng thuận lợi, sau cảnh quay buổi chiều thì không còn vai của nhân vật Hương Lệ nữa nên Trương Tấn để cho cô trở về nghỉ ngơi trước.


 

Nguyễn Yên lại đi châm cứu, sau khi rời khỏi phòng khám thì Diệp Thanh đưa Nguyễn Yên trở lại biệt thự Y Nam.


 

Trên đường đi Nguyễn Yên đang nhắm mắt ngủ thiếp đi thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.


 

Là Trọng Trạm Tĩnh.


 

“A lô, chị Trạm Tĩnh ạ?”


 

Trọng Trạm Tĩnh ở đầu dây bên kia đang đứng trước cửa sổ kính của văn phòng, nghe thấy giọng nói của Nguyễn Yên thì đáy lòng lạnh hơn nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Nguyễn Yên, bây giờ em có bận không? Sẽ không làm phiền chứ?”


 

“Em đang rảnh, có chuyện gì không ạ?” 


 

Trọng Trạm Tĩnh mỉm cười: “Thật ra những ngày qua chị cảm thấy rất ngại để liên lạc với em, bởi vì chị vẫn lo lắng em đang tức giận.”


 

“Sao ạ?”


 

“Đó là bởi vì chuyện Triệu Nguyệt thay đổi kịch bản, chị biết Mạnh Ngôn rất tức giận, em có phải cũng trách chị hay không? Xin lỗi nhé, thật ra chị cũng không biết chuyện này, tính cách của Triệu Nguyệt vốn là như vậy, cô ấy rất nghiêm khắc trong công việc nhưng thật ra cô ấy không có ý gì khác đâu, mong em đừng hiểu lầm nhé.” 


 

Nguyễn Yên nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, sau một lúc mới nói: “Vâng, em không hiểu lầm đâu.” 


 

“Hai người các em đều là bạn của chị, nói thật để mọi chuyện thành ra như vậy... Thật sự rất khó nhìn, chị ở giữa cũng vào thế rất khó xử, Triệu Nguyệt thì càng cảm thấy ấm ức, ngày đó đến nhà chị còn khóc hơn nửa ngày, nói thật là không phải cố ý.” 


 

Nguyễn Yên trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.


 

“Mạnh Ngôn làm như thế chắc là vô cùng lo lắng cho em, tức giận muốn điên rồi, nhưng cũng khiến cho chị vô cùng...” Trọng Trạm Tĩnh nhíu mày lại: “Nhưng thôi bỏ đi, chỉ là hy vọng em không tức giận nữa.”


 

Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì nhẹ giọng trả lời sau đó ngắt điện thoại.


 

Nguyễn Yên buông điện thoại xuống rồi suy tư một lúc sau đó bỗng nhiên mở miệng: “Chị Diệp Thanh, có khi nào chị tin vào giác quan thứ sáu của mình không?” 


 

“Có chứ ạ, giác quan thứ sáu của phụ nữ thường khá chính xác.” Diệp Thanh quay đầu lại nhìn cô: “Có chuyện gì không phu nhân? Có phải ngài có tâm sự gì hay không?”


 

“Chị có cảm nhận được màn diễn ở ngày Lễ Tình Nhân hôm đó không, biên kịch Triệu nhằm vào em sao?”


 

Cô không biết rốt cuộc có phải là mình đã suy nghĩ nhiều hay không.


 

“Thưa phu nhân, ngài muốn nghe lời nói thật sao?”


 

“Chị nói đi.”


 

“Thật ra người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra cô ta đang nhằm vào ngài. Chỉ là không có ai muốn đề cập đến bởi vì phu nhân chỉ là một vai diễn phụ nên sẽ không có người lên tiếng thay ngài.” 


 

Nguyễn Yên rũ mắt xuống rồi mỉm cười: “Rất thực tế.”


 

Diệp Thanh nghi hoặc: “Chỉ là tôi không hiểu tại sao cô ta lại phải nhằm vào phu nhân? Ngài và cô Trọng là bạn của nhau, cô ta cũng như thế. Cho dù có bỏ đi những yếu tố bên ngoài này sang một bên thì mọi người cũng đã gặp nhau vài lần, tại sao cô ta phải làm như vậy?”


 

Đây cũng là nghi vấn trong lòng Nguyễn Yên.


 

Hơn nữa vừa rồi trong lúc cô nói chuyện điện thoại với Trọng Trạm Tĩnh thì trong cả cuộc nói chuyện cô ta đều chỉ nói bản thân đã khó xử như thế nào, Triệu Nguyệt đã ấm ức ra sao, giống như là Nguyễn Yên đã làm ra chuyện gì thật có lỗi với bọn họ vậy.


 

Cuối cùng Diệp Thanh nói: “Thưa phu nhân, dù sao thì Chu tổng đã giải quyết xong mọi chuyện, ngài không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa, bản thân vui vẻ và hạnh phúc đều quan trọng hơn so với bất kỳ điều gì.” 


 

Nguyễn Yên tắt màn hình điện thoại đi, nhắm mắt lại rồi gật đầu, không quan tâm đến chuyện đó nữa.


 

***

 

Vào buổi tối Nguyễn Yên không ở nhà tập luyện kịch nói mà là đến phòng giải trí của bé chó để ở cùng với Ca Cao, cô muốn thư giãn một chút. 


 

Mấy ngày kế tiếp Nguyễn Yên sẽ không có suất diễn cho nên cô có thể nghỉ ngơi tốt vài ngày.


 

Chu Mạnh Ngôn vội vàng đi ra khỏi phòng họp trong nhà, trước tiên là đi xuống lầu rồi bưng lên món bánh mocha phô mai mà anh đã yêu cầu đầu bếp làm tối nay.


 

Nguyễn Yên vuốt lông của Ca Cao, đang nghe nhạc thì có tiếng gõ cửa vang lên.


 

Cô đáp lại một tiếng sau đó cửa được đẩy ra, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì ngay lập tức biết đó là Chu Mạnh Ngôn. 


 

Người đàn ông bước tới sau đó ngồi vào bên cạnh cô: “Có muốn ăn món tráng miệng hay không?”


 

“Món tráng miệng? Món gì thế ạ?” 


 

“Bánh mocha phô mai.”


 

Nguyễn Yên ngồi thẳng người dậy ngay lập tức, nâng khóe mắt lên: “Muốn ạ.” 


 

Người đàn ông nắm lấy tay của cô sau đó đặt đi đĩa và nĩa lên tay cô, Nguyễn Yên mơ hồ nhìn thấy hình dạng của chiếc bánh kem, xắn một miếng rồi đưa đến bên miệng, ai ngờ phần kem phía bên trên lập tức dính vào trên mũi cô.


 

“Ấy…”


 

Chu Mạnh Ngôn rút một tờ khăn giấy ra sau đó nâng cằm cô lên rồi giúp cô lau đi: “Sao lại ngốc như vậy hả?”


 

Cô tức giận: “Em không nhìn thấy thì em cũng phải ăn một miếng...”


 

Đĩa trong tay cô bị lấy đi, hai giây sau cô nghe thấy anh nói: “Há miệng ra nào.” 


 

Cô ngơ ngác làm theo, một miếng bánh kem được đưa vào trong miệng ngay lập tức, sau khi nhận ra được là anh đang đút cô, Nguyễn Yên ngượng ngùng từ chối: “Em có thể tự ăn mà.”


 

Giọng nói trầm thấp của anh dừng lại ở bên cạnh:


 

“Yên nhi có thể để cho anh chăm sóc được không?” 


 

Đây là thứ ba Nguyễn Yên nghe thấy anh gọi cô là “Yên nhi”.


 

Hai lần trước đều là ở trước mặt người lớn, anh mới có thể gọi cô một cách vô cùng thân thiết như vậy.


 

Những người quen thuộc với cô đều sẽ gọi cô là “Yên Yên”, người lớn cũng sẽ như gọi cô như vậy, chỉ có Chu Mạnh Ngôn gọi cô là “Yên nhi” như thế, giống như đó là điều độc nhất của anh. 


 

Hơn nữa nếu người khác nghe được lời này thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến người có quyền thế như Chu Mạnh Ngôn thế mà lại có thể nói ra một câu xum xoe với người khác như vậy. 


 

Nguyễn Yên cũng không từ chối, vì thế Chu Mạnh Ngôn đút cho cô ăn từng chút một.


 

Anh bỗng nhiên nhắc đến một chuyện:


 

“Ngày mốt anh có một hoạt động ở đại học F.” 


 

Trường học của cô sao?


 

“Hoạt động gì ạ?”


 

“Một cuộc trao đổi liên minh giữa các trường đại học của sinh viên đại học tài chính toàn tỉnh.”


 

“Vâng ạ.”


 

Hoạt động giao lưu tài chính lần này dự kiến ​​sẽ được tổ chức tại đại học F, trường được xếp hạng hàng đầu cả nước về chuyên ngành tài chính, sinh viên tham gia hoạt động tổng cộng có đến từ gần hai mươi trường đại học, nghiên cứu và thảo luận học tập, đại học F là đơn vị tổ chức lần này đã dành ra rất nhiều loại phương pháp mới có thể liên lạc được với Chu Mạnh Ngôn và làm cho anh đồng ý đến đây để diễn thuyết, anh cũng được xem như là một trong những khách mời quan trọng nhất.


 

Nguyễn Yên là một sinh viên chuyên ngành tài chính, nghe thấy có hoạt động như vậy thì vô cùng kích động: “Wow, em cũng muốn đi, nhưng tiếc là bây giờ em không đi học...” Bởi vì đôi mắt vẫn chưa có phục hồi thị lực cho nên cô vẫn còn đang tạm nghỉ học ở học kỳ này. 


 

“Có muốn quay lại trường học để xem không? Nếu muốn thì anh sẽ đưa em đi nhé.” 


 

Nguyễn Yên ngạc nhiên: “Đưa em đi theo sao?”


 

“Ừm, đến lúc đó khi anh bận thì em có thể đi tìm bạn học.” Anh đoán được cô ở nhà cũng buồn chán, không bằng đưa cô trở về khuôn viên trường đi dạo một chút.


 

Nguyễn Yên nhớ đến những người bạn ở trong phòng ký túc xá gần đây vẫn luôn nói muốn gặp cô cho nên vui vẻ gật đầu:


 

“Dạ được ạ.” 


 

***


 

Vào buổi sáng sớm của hai ngày sau, Nguyễn Yên và Chu Mạnh Ngôn đi trên một chiếc Rolls Royce vào cổng phía nam của đại học F.


 

Hôm nay trường sẽ tổ chức buổi giao lưu tài chính, ngoài việc chào đón sinh viên đến từ các trường đại học khác nhau, khuôn viên trường được sắp xếp vô cùng hoành tráng, có tình nguyện viên ở khắp mọi nơi, bước vào cửa là màn hình LED siêu lớn còn đang quay một đoạn phim tuyên truyền buổi giao lưu tài chính của ngày hôm nay. 


 

Sau khi xe tiến vào trong trường học thì Nguyễn Yên gọi điện thoại cho các bạn cùng phòng muốn hỏi xem bọn họ đang ở đâu, nhưng mà dường như bọn họ đã hẹn từ trước nên không một ai bắt máy, hỏi trong group của ký túc xá cũng không thấy trả lời lại. 


 

Ngày hôm qua cô đã nói trước với các bạn cùng phòng của mình rằng hôm nay cô sẽ trở lại, chỉ là không có nhắc đến Chu Mạnh Ngôn. 


 

Các bạn cùng phòng đều biết đến cái tên “Chu Mạnh Ngôn” này, cộng với việc tuyên truyền trao đổi tài chính nên có rất nhiều người đến để xem bài diễn thuyết của anh.  


 

Thật ra thì Nguyễn Yên vẫn chưa từng nói chuyện mình đã kết hôn cho các cô ấy biết, cô chỉ muốn kín tiếng, dù sao thì ở trường học rất dễ bị đồn đãi vớ vẩn, chỉ là về chuyện cô bị tai nạn xe cộ nên phải tạm thời nghỉ học thì ngay lập tức có không ít nghị luận.


 

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở bãi đậu xe lộ thiên bên cạnh sân bóng rổ, đằng sau chính là khu dạy học.


 

Chu Mạnh Ngôn bước xuống xe rồi đi đến bên cửa của cô sau đó dẫn cô xuống.


 

Nguyễn Yên mới vừa bước xuống xe thì điện thoại trong túi xách rung lên, cô lấy điện thoại ra, Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy cái tên phía trên rồi nói với cô: “Dương Mộc.” 


 

Là một trong những người bạn cùng phòng của Nguyễn Yên. 


 

Nguyễn Yên bắt máy: “A lô, Mộc Mộc…”


 

“Cậu đến trường học rồi hả Nhị ca?”


 

Ký túc xá của Nguyễn Yên có bốn người, lấy biệt danh là đại ca, nhị ca, tam ca và tứ đệ, Nguyễn Yên đứng thứ hai. 


 

“Mình đến rồi, chắc là đang ở...” Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn khu dạy học rồi nói câu gì đó, sau đó Nguyễn Yên nói: “Khu dạy học của toà nhà B trước bãi đậu xe.” 


 

“Thật là trùng hợp, bọn mình cũng vừa ra khỏi căn tin, bọn mình sẽ tới bãi đậu xe ngay lập tức, cậu đợi bọn mình ở bên kia nhé! Ba mươi giây thôi!” 


 

“Này……”


 

Đầu dây bên kia trực tiếp ngắt điện thoại, Nguyễn Yên luống cuống, Chu Mạnh Ngôn đứng trước mặt rũ mắt xuống nhìn cô: “Làm sao thế?”


 

“Ừm... bạn cùng phòng của em sắp đến tìm em rồi...” 


 

Cô tạm thời còn chưa muốn để cho các cô ấy biết cô có quan hệ với Chu Mạnh Ngôn đâu! 


 

Bây giờ chạy còn kịp không? Đợi một chút, cô không nhìn thấy, biết chạy đi đâu bây giờ tvt. 


 

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ba cô gái đang đi ra từ ngã rẽ của sân bóng rổ: “Bạn cùng phòng của em là có người mang một cái... Cặp sách lợn màu hồng đấy không?” 


 

Lợn màu hồng...


 

Peppa Pig*?


 

*Peppa Pig là loạt phim hoạt hình dành cho lứa tuổi mầm non của Anh do Astley Baker Davies phối hợp với Entertainment One, Nick Jr. và Channel 5. Đạo diễn và sản xuất.


 

Cô nhớ ra đó là tứ đệ! 


 

Chu Mạnh Ngôn nhìn về phía cô, nhàn nhạt hỏi: “Sợ cái gì hả?”


 

Toàn bộ khuôn mặt của cô đỏ bừng vì hoảng sợ: “Anh có thể để em trở lại xe trước được không?”


 

Chu Mạnh Ngôn nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm sao của cô thì lập tức đoán ra được nguyên nhân. 


 

Người đàn ông của Nguyễn Yên đang thờ ơ, Nguyễn Yên cũng không biết phải làm như thế nào, vài giây sau nghe cửa phía sau được mở ra, Chu Mạnh Ngôn che đầu của cô lại rồi nhét cô vào trong xe sau đó đóng cửa lại.


 

Ba người bạn cùng phòng dần dần đến gần sau đó nhìn quanh bãi đậu xe đều không tìm thấy người đâu thì có chút nghi hoặc, đột nhiên có người chỉ về phía trước: “Mẹ kiếp, mình nhìn thấy ai đây?! Người kia là ai? Là Chu Mạnh Ngôn sao a a a!” 


 

“Giống như thật sự là anh ấy!!” 


 

Ba người kia vô cùng kích động, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tổng tài và  cũng có thể là lần duy nhất trong kiếp này!


 

Chu Mạnh Ngôn mặc một bộ âu phục thẳng tắp, dáng đứng cao ráo, gương mặt vô cùng đẹp, nhìn từ xa đã thấy khí chất của anh rất nổi bật.


 

Ba người cảm nhận được hơi thở kia thì thậm chí không dám nhìn nhiều thêm hai lần mà vội vàng bỏ chạy.


 

Nguyễn Yên ở bên trong xe vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì nhận được cuộc gọi của Dương Mộc: “Nhị ca, sao mình không nhìn thấy cậu ở bãi đậu xe hả?”


 

May mắn là bọn họ không nhìn thấy cô.


 

“Mình, mình đi về phía trước một chút, không sao đâu, các cậu cứ đến trước cửa khu dạy học đợi mình nhé.” 


 

“Được rồi, Nguyễn Yên, một lát nữa bọn mình sẽ nói cho cậu biết vừa rồi đã nhìn thấy ai ở bãi đậu xe! Bây giờ mình vẫn còn vô cùng phấn khích đây!” 


 

Nguyễn Yên: “……” Không phải là Chu Mạnh Ngôn đấy chứ?


 

Cuối cùng cúp điện thoại, Nguyễn Yên để điện thoại xuống thì lập tức nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.


 

“Bọn họ đi rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng ôn hoà của người đàn ông vang lên.


 

Nguyễn Yên nghe thấy như vậy thì bởi vì dáng vẻ lén lén lút lút của mình mà có chút lúng túng, vành tai trở lên đỏ bừng: “Vâng...”


 

Chu Mạnh Ngôn đưa tay ra, Nguyễn Yên nắm lấy tay của anh, nương theo lực tay của người đàn ông theo bản năng để bước xuống xe, nhưng mà đối phương lại đột ngột kéo cô làm cho cô mất đi trọng tâm, cả người ngã vào trong vòng tay của anh, một mùi hương của gỗ tuyết tùng* xộc lên mũi cô.


 

*Cây tuyết tùng hay còn gọi là Chi Hương Bách (tên khoa học: Cedrus) là một chi thực vật lá kim trong họ Thông.


 

Vòng eo của cô bị người đàn ông siết chặt lấy, nhịp tim đập loạn xạ, trên đỉnh đầu lập tức rơi xuống giọng nói trầm thấp của người đàn ông:


 

“Chu phu nhân--“


 

“Anh không thể gặp người như vậy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi