MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 317


Anh bước nhanh tới trước ghế, rồi nhìn xuống vẻ vô hồn như cá chết của cô với vẻ cao quý.


‘Tô Lương Mặc không nhịn được mà nhíu mày, anh nhớ, buổi sáng lúc mình rời đi, cô vẫn nằm y như vây trên ghế. Lúc này đây vẫn là tư thế đó như thế?


Cô không hề nhúc nhích chút nào ư?


Anh quan sát cái người đang trần như nhộng kia, mắt sắc thấy được cái áo ngủ mình đắp lên cho cô trước khi lên tầng đang nằm dưới nền. Ánh mắt Tô Lương Mặc khẽ lóe lên, cõi lòng thì gợn sóng dữ dội.


Cánh môi mỏng hơi nhếch lên một độ cong lạnh cứng, lời nói thốt ra đầy châm chọc: “Sao? Bởi vì là áo ngủ tôi cho nên ném xuống đất chẳng màng à?” Người phụ nữ chết tiệt này!


Trần truồng nằm ghế lâu như vậy không sợ ngã bệnh à?


Người con gái nằm xiêu vẹo trên ghế chỉ hờ hững đáp lại một cách chậm chạp bằng đôi mắt vô hồn “Rơi thôi”. Giọng nói kia vô cảm thờ ơ như đang kể chuyện của người khác mà chẳng phải mình. Nhưng ánh mắt cô đã bán đứng bản thân mình, sự chán ghét thoáng qua đó Tô Lương Mặc nhìn thấy rõ ràng.


Ánh lửa không dễ dập tắt trong đôi mắt người đàn ông lại lần nữa bị khơi mào.


Anh hít thật sâu cố dẫn cơn giận xuống.


Sau đó anh khom lưng xuống nhặt cái áo ngủ trên nền lên, ném lên người Lương Tiểu Ý, lạnh giọng ra lệnh như không phát hiện ra sự chán ghét của cô: “Mặc vào rồi cút lên tầng”


Lương Tiểu Ý hơi tránh đi theo bản năng nhưng rồi cố nhịn lại, ngẩng đầu lên đối mắt với ánh nhìn thăm dò của người đàn ông.


Cô rũ mi xuống, đôi bờ mi khế rung như cánh bướm.


Lương Tiểu Ý tự giễu, quả nhiên cô vẫn không học nổi cách nói dối điêu luyện tự nhiên được như Ôn Tình Noãn… Thế gian này, không hiểu tại sao kẻ dối gian như cơm bữa lại là người thiện lương hiền lành trong mắt mọi người.


Lương Tiểu Ý nghe lời mặc chiếc Tô Lương Mặc ném áo ngủ lên người rồi đáp, “Ừ”


Anh cũng không giữ cô lại, chỉ đứng trong phòng khách híp mắt nhìn bóng lưng lắng lặng đi lên lầu của cô.


Anh không thích một Lương Tiểu Ý như vậy. Quá yên lặng, yên lặng đến nỗi không có lấy một chút cảm giác tồn tại nào.


Quá ngoan ngoãn, quá nghe lời… Ngoan ngoãn như một con rối. Không có linh hồn, chỉ còn mỗi thân xác tồn tại.


Anh không thích, rất không thích!


Tô Lương Mặc liếc nhìn sắc trời đã chuyển tối, thím Trương đã bị anh sai đi từ trước, mà cả ngày trời hai người đều không ăn uống gì.


Anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trầm: “Kêu người phụ nữ của cậu mua ít đồ ăn ngoài tới đây”


“Hả…” Lục Trầm bên kia đầu dây mới nhận cuộc gọi đã bị sai bảo không chút khách khí, điều mấu chốt là… người phụ nữ của mình?


“Người phụ nữ của tớ? Ai cơ?”


“Ồ, Lục Trầm hóa ra còn chưa theo đuổi được Thẩm Quân Hoa à” Tô Lương Mặc mỉa mai.


Lục Trầm bên kia nhanh chóng trả lời: “Chuyện sớm muộn thôi! Kiểu gì Thẩm Quân Hoa cũng thành vợ của Lục Trâm đây” Nói xong nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cậu muốn Quân Hoa mang cơm tới chỗ cậu? Cho ai cơ? Không phải là cho cậu chứ, Tô Lương Mặc, tớ nói này, vợ bạn không chọc được đâu, với cả cậu cũng là người có vợ rồi đấy”


Lục Trầm là thư kí của Tô Lương Mặc, cũng là cậu ấm của công ty giải trí Lục Thị, chuyện xảy ra sáng nay anh ta cũng biết cả. Nhưng anh ta chỉ có thể chép miệng tiếc thay cho Lương Tiểu Ý, vừa mắng con đàn bà đâm bị thóc chọc bị gạo Ôn Tình Noãn, làm gì không làm lại gây sự đúng lúc mấu chốt này.


Cô ta hà cớ gì phải thế chứ! Nếu không có chuyện này, không biết Lương mập đã đi tới đâu để trốn Tô Lương Mặc nữa rồi. Nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, Lương mập chắc chắn cũng trốn không thoát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi