MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 376


“Biết rồi, chờ một lát” Ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo âm u, anh quả quyết ngắt điện thoại. Hứa Thần Nhất chau mày, anh ta đã đoán được Tô Lương Mặc định làm gì tiếp theo.


“Chỉ là một con sâu bọ thôi, cậu định đích thân ra tay à?


Có đáng không?”


Đôi mắt Tô Lương Mặc bỗng nhiên tối sầm, anh nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Bao nhiêu năm chưa đích thân ra tay rồi, sao? Cậu có hứng thú đến xem tớ nghiền nát con sâu bọ ấy không?” Anh nghiêng đầu, quay sang Hứa Thần Nhất nở nụ cười tà mị, chỉ có đôi mắt đen sãm vô cùng lạnh lẽo, điểm thêm một nét nguy hiểm trên gương mặt anh tuấn của anh.


Đây mới là Tô Lương Mặc!


Hô hấp của Hứa Thần Nhất bỗng nhiên trở nên khó khăn…


Bao nhiêu năm nay anh ta chưa gặp một Tô Lương Mặc như thế này rồi. Nhớ lại năm xưa, một Tô Lương Mặc như thế này hoành hành trong giới xã hội đen, không ai dám ngáng đường.


Là người nắm quyền lực của nhà họ Tô, cho dù thời thiếu niên thỉnh thoảng anh có bước vào con đường xã hội đen, sau đó đã quay trở lại thế giới trong sạch, nhưng thủ đoạn và khí thế tuyệt đối không vì thời gian trôi qua mà biến mất trên người anh.


Tô Lương Mặc! Tô Lương Mặc của nhà họ Tô!


Bỗng chốc anh như quay trở lại thời thiếu niên!


Tô Lương Mặc nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh rủ xuống trán, khiến cái cổ cao nổi bật càng thêm quyến rũ, đồng thời khiến gương mặt anh tuấn càng thêm vẻ tà mị.


Hứa Thần Nhất nhếch lông mày, anh ta liếc nhìn Tô Lương Mặc, sau đó khóe môi mỏng nhếch lên, vẽ ra một nụ cười trên gương mặt nhã nhặn, giọng nói ngọt ngào như tiếng đàn violon bỗng nhiên vang lên trong phòng bệnh: “Đương nhiên, sao có thể bỏ qua màn kịch hay này được”


Hai người nhìn nhau cười.


“Đi bây giờ luôn à?” Hứa Thần Nhất cười hỏi.


Bước chân của Tô Lương Mặc ngừng lại, “Chờ đã” Anh quay người, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cái trán tròn xoe của người phụ nữ đang nằm không biết gì trên giường.


Hứa Thần Nhất ngước mắt nhìn trời… Người anh em của anh ta quá ngốc rồi, nếu như thế này vẫn không phải là “yêu”, thì thực sự anh ta không thể tưởng tượng ra cái gì mới gọi là “yêu” nữa.


Tô Lương Mặc để lại bốn thủ hạ đứng canh bên ngoài phòng bệnh của Lương Tiểu Ý. Sau khi chắc chắn bệnh tình của Lương Tiểu Ý đã ổn định, Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất lên xe, đạp ga, chiếc xe hào nhoáng phi như bay.


“Wow, wow, wow” Hứa Thần Nhất mở hết cỡ cửa sổ xe, gió lạnh thổi ùa vào trong xe, gào thét bên tai, trong xe mở nhạc rock, cảnh tượng giống như lúc bọn họ chơi đùa ồn ào năm xưa, Tô Lương Mặc lái xe, Hứa Thần Nhất rũ bỏ hình tượng công tử dịu dàng ấm áp, cả người anh ta toát ra vẻ lưu manh côn đồ.


Tô Lương Mặc ngồi ở ghế lái, anh nhếch miệng cười, chân đạp ga mạnh hơn, xe đã đạt đến tốc độ 120km/h, gió từ bên ngoài thổi vào xe, đập thẳng vào mặt đã có chút đau đớn.


Anh giơ tay, ngón trỏ thon dài vặn nhạc to hơn, tiếng nhạc rock vang lên khắp nơi trong xe ôtô.


“Đó là xe của Tô đại thiếu gia sao?” Trên đường cao tốc, xe ôtô của Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất vượt qua một chiếc xe sang trọng khác, một cậu ấm ăn mặc thời thượng hỏi người bên cạnh.


“Xe hình như đúng là của tổng giám đốc Tô, nhưng…phong cách có vẻ không giống với Tổng giám đốc Tô nổi tiếng lạnh lùng, trầm tĩnh”


Không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất rất nhanh đã đến khu công nghiệp Đồng Xuyên.


Lục Trầm vẫn ở nguyên đó, lúc Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất lại một lần nữa đi đến nhà kho số 9, trời đã tối đen như mực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi