MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 380


Chân anh nhấc lên, lại tiếp tục một đạp đá bay Thẩm Minh Viễn.


Anh quay sang huơ huơ tay với đám vệ sĩ áo đen: “Theo quy tắc cũ, đám người này… một hai ba, lưỡi người đi”


Mấy vệ sĩ áo đen nhanh chóng đi ra ngoài, một lúc sau liền quay lại, trên tay họ cầm theo mấy cái bao tải, còn cả mấy cái chậu inox.


Lục Trầm ngẩng đầu nói: “Thế nào? Hứa thiếu gia, tớ nói kịch hay còn ở phía sau mà”


“Ặc, xem ra mấy người này đen đủi rồi”


Lục Trầm và Hứa Thần Nhất nói chuyện, giọng nói không hề giảm đi so với bình thường. Mấy tên côn đồ nghe thấy, bỗng chốc mặt trắng bệch.


Cái gọi là “một hai ba, lưỡi người” chính là…


Mấy vệ sĩ áo đen xách đám người này lên như xách gà, trói lại, những người còn lại mang những cái chậu inox chứa xi măng đã trộn xong đến, một người nắm chặt chân của đám côn đồ và cả của Thẩm Minh Viễn, dí chặt xuống chậu xi măng.


Đám côn đồ mặt ai cũng trắng bệch: “Tô đại thiếu gia, cầu xin anh, chúng tôi biết sai rồi, tha cho chúng tôi với, cầu xin anh. Không phải anh nói, chỉ cần chúng tôi hiếp Thẩm Minh Viễn, anh sẽ tha mạng cho chúng tôi sao?”


Tô Lương Mặc hút một hơi xì gà: “Đúng thế, không phải tao không hề đòi mạng chúng mày rồi sao?”


Lại có một vệ sĩ áo đen khác cầm một thứ gì đó giống như chất tạo đông đổ thêm vào chậu xi măng. Sau khi cho thêm thứ này vào xi măng, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra tốc độ xi măng đông cứng nhanh như gió.


Xong đời rồi! Gần như những kẻ này đồng thời nghĩ đến ba từ này, tất cả đều vô cùng hối hận!


Xong đời rồi, xong đời rồi, xong đời rồi!


Cái chân này đi đời rồi!


Những vệ sĩ áo đen đã thu hết tất cả điện thoại của bọn họ.


Sau khi xi măng khô, Tô Lương Mặc, Lục Trâm và Hứa Thần Nhất dẫn đầu đoàn vệ sĩ áo đen rời khỏi khu công nghiệp Đồng Xuyên cũ nát.


Đám côn đồ và Thẩm Minh Viễn, một chân bị đông cứng trong chậu xi măng, lại không có điện thoại để gọi cứu trợ.


Bọn họ chỉ có thể kéo theo cái chậu xi măng nặng chịch, vất vả lê ra ngoài đi tìm kiếm trợ giúp.


Đám côn đồ vô cùng oán hận Thẩm Minh Viễn, bỗng chốc, tất cả đều nhảy vào đánh đá, nện cho hẳn ta một trận.


Trên xe, Hứa Thần Nhất thổi một nụ hôn gió về phía Tô Lương Mặc: “Làm đẹp lắm!”


Lục Trầm chán ghét cười: “Cậu đúng là một tên lưu manh không hơn không kém… Không thể hiểu được những năm nay cậu giả bộ trở thành thân sĩ nhã nhặn lịch sự kiểu gì. Có mệt không hả?”


“Ha ha”


“Có điều; Lục Trầm chau mày nhìn Tô Lương Mặc: “Sau này cậu định làm thế nào?”


Vừa nhắc đến chuyện này, bầu không khí trong xe bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.


“Tớ định” Tô Lương Mặc nói: “Cứ thế này cùng cô ấy sống đến già”


Lục Trầm nhớ lại chuyện Lương Tiểu Ý lần trước cầu cứu anh ta, đôi mắt đào hoa xẹt qua một tia thâm trầm, anh ta mở miệng hỏi về nghi hoặc trong lòng: “Còn đứa bé thì sao?”


“Tốt nhất “Đẻ” Tô Lương Mặc không cần suy nghĩ, nói luôi là con gái, giống như cô ấy, tên nó sẽ là Tô Bảo Bối Hứa Thần Nhất yên tâm rồi. Tô Lương Mặc không hề có ý định bắt cô phải bỏ đứa bé đi.


Nhưng câu trả lời của Tô Lương Mặc khiến Hứa Thần Nhất và Lục Trầm há hốc miệng, không nói được gì.


Hứa Thần Nhất ho khan hai tiếng: “Khụ khụ… Cái tên này, ặc… cũng đặc biệt nhỉ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi