Chương 400
Tóc cô ướt đẫm mồ hôi, dính bết lên mặt, quần áo trên người cô cũng ướt cả rồi… Chắc chắn bây giờ cô đang không thoải mái.
Anh vươn tay ra, không kiềm lòng được chạm lên khuôn mặt trắng bệch của cô, nhưng cô lạnh lùng, mặt không cảm xúc, ngoảnh đầu đi, trốn tránh bàn tay của anh.
Tô Lương Mặc không kịp phòng bị, anh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, sau đó lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của cô… Cô đang trốn tránh anh?
Lương Tiểu Ý trốn tránh anh?
Dưới lớp chăn, Lương Tiểu Ý nắm chặt quyển sổ kia trong tay… Không phải cô không đau, chỉ là cô không nói ra thôi.
Vì, người ta đã không quan tâm mình, nói nhiều cũng chỉ vô ích.
“Lạch cạch lạch cạch”, giường inox được đẩy vào một phòng bệnh khác, mấy cô y tá đang định hợp sức ôm cô dậy, đặt cô lên giường bệnh.
“Để tôi” Một người tiến đến, cúi người nhanh chóng ôm cả Lương Tiểu Ý và chăn lên, đặt xuống giường bệnh.
Những người còn lại đều đi hết rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý.
Lục Trầm và Hứa Thần Nhất bấy giờ cũng đến, hai người chạy vào phòng bệnh hỏi: “Thế nào rồi?”
Tô Lương Mặc lắc đầu: “Không sao rồi” Anh chuyển chủ đề: “Hai cậu ra ngoài đi, tớ muốn ở một mình với cô ấy”
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Lương Tiểu Ý nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy anh.
Tô Lương Mặc cũng cảm nhận được Lương Tiểu Ý có gì đó khang khác, anh ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của cô, im lặng nhìn cô năm trên giường. Lương Tiểu Ý cảm nhận được rõ ràng ánh mắt khiến người khác kinh tởm của anh….
Đúng thế, chính là khiến người khác kinh tởm.
“Ôn Tình Noãn đẩy em à?” Một lúc lâu sau, Tô Lương Mặc mới mở miệng hỏi.
Lương Tiểu Ý nhắm mắt, cô không nói bất cứ điều gì hết…
Có phải Ôn Tình Noãn đẩy hay không, có gì khác nhau?
Thái độ này của cô khiến anh hơi buồn bực, nhưng anh vẫn nhịn. Anh thấy cả người cô ướt đãm mồ hôi, anh đứng dậy, đi vào nhà tắm, sau đó bê một chậu nước ra, nhúng khăn xuống sau đó lại vắt khô, anh định lau mồ hôi cho cô.
Nhưng…
Lần thứ hai bàn tay anh trống rỗng.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, tra hỏi cô: “Em trốn tránh anh?”
“Tôi muốn về thành phố N” Lương Tiếu Ý vô cảm nói, Tô Lương Mặc bỗng nhiên kinh sợ: “Em lại muốn trốn khỏi anh một lần nữa sao?”
Ha ha… trốn khỏi anh?
Lương Tiểu Ý nghe thấy câu nói này của anh, khóe môi cô nhếch lên thành nụ cười chế giễu.
“Tôi muốn về thành phố N” Cô bây giờ, chỉ có một câu để nói với anh.
“Lương Tiếu Ý! Em muốn chạy khỏi anh, em đừng có mơi”
Anh đã mất đi lý trí. Anh tuyệt đối không thể để cô thoát khỏi anh.
“Tôi muốn về thành phố NI!”
“Bịch!” Một nắm đấm đấm mạnh vào tường, mặt Tô Lương Mặc vô cùng dữ tợn: “Shit! Em chỉ có một câu đó thôi sao?”
Anh nhìn cô hét lớn, nhưng ánh mắt anh lại nhìn thấy cô thu người lại, cả người run rẩy. Ánh mắt anh nhìn lên mặt cô…mặt cô đang vô cùng sợ hãi, ánh mắt cô đang vô cùng sợ hãi.
Sự sợ hãi ấy đâm thẳng vào mắt anh, đâm thẳng vào trái tim anh.