MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 448


Tay trái cầm điện thoại của Savvy, tay phải cầm quyển nhật ký của Lương Tiểu Ý… Sau đó, Tô Lương Mặc mím chặt môi, Tô Lương Mặc không lên tiếng.


Hứa Thần Nhất không khốn nạn như anh nghĩ, Lục Trầm vẫn đứng ở đó.


Tô Lương Mặc im lặng, Hứa Thần Nhất cũng im lặng… Thế giới rất yên tĩnh. Ba người sống và một thi thể. Người sống nhìn nhau không lên tiếng, người chết lại càng im ắng. Cảm giác vô cùng kỳ quái.


“Xin lỗi…” Rất lâu sau Hứa Thần Nhất khó khăn lên tiếng, cảm nhận được vị đáng chát trong cổ họng mà trước đây anh †a chưa từng có, anh ta liếm môi, ánh mắt anh ta rơi lên người đàn ông đang im lặng ngồi bên cạnh giường của Lương Tiểu Ý.


Anh ta nợ người đàn ông này không chỉ một câu “xin lỗi”.


Khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc im lặng đến kỳ lạ.


“Tìm thợ chuyên nghiệp đến đây” Tô Lương Mặc bỗng nhiên lên tiếng. Lục Trầm kinh ngạc, “Cậu thật sự muốn nghe?


Tớ thấy Savvy không có ý tốt với cậu. Anh ta sẽ có lòng tốt chuyển những lời cuối cùng của Lương Tiểu Ý cho cậu sao?”


Lời rất rõ ràng, Lục Trầm cho rằng trong điện thoại Savvy không phải là những lời cuối cùng của Lương Tiểu Ý.


Ánh mắt Hứa Thần Nhất bỗng sáng lên, “Tớ tán thành suy nghĩ của Lục Trầm, nói không chừng là một cái bãy”


“Mau đi tìm người đến đây” Người đàn ông không vì lời nói của hai người bạn mà thay đổi quyết định, anh lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quyển nhật ký trong tay.


Mỗi một câu, mỗi một từ, mỗi một dấu câu đều lọt vào đôi mắt sâu thắm của người đàn ông, đều là những nét chữ quý giá nhất. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông không có bất kỳ biểu cảm nào và cũng không có bất kỳ người nào có thể cảm nhận được nỗi đau và hối hận tận sau trong tim anh.


“Lương Mặc…” Lục Trầm cảm thấy không thỏa đáng, chẳng ai biết lúc hấp hối Lương Tiểu Ý đã nói những gì, chẳng ai biết sau khi nghe những lời cuối cùng của Lương Tiểu Ý, Tô Lương Mặc sẽ như thế nào. Nhưng… Tô Lương Mặc đã đủ điên rồi! Tốt nhất không nên chịu thêm kích động nữa.


Ánh mắt đen như mực của Tô Lương Mặc nhìn Lục Trầm, đáy mắt sâu thẳm đến mức người thân thuộc nhất với anh là Lục Trầm cũng kinh hồn bạt vía, “Đi tìm người” Tô Lương Mặc mấp máy môi, chỉ là ba chữ đơn giản nhưng thái độ cực kỳ kiên quyết. Nhất thời sát khi lan tỏa khắp phòng.


Lục Trầm lập tức hiểu.


“Được” Lục Trầm trả lời.


Tô Lương Mặc hiểu sự lo lắng của Lục Trâm. Nhưng Tô Lương Mặc cúi xuống nhìn điện thoại trong tay. Đây là những lời Tiểu Ý muốn nói với anh trước khi chết. Đây chính là những lời mà lúc không còn chút sức lực nào người phụ nữ ngốc nghếch này vẫn cố gắng để nói với anh!


Là những lời cô muốn nói với anh! Bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại như thể đó không phải điện thoại mà là báu vật của thế gian.


Lục Trầm ra khỏi biệt thự, bên ngoài là một đống hỗn loạn bừa bãi, Vân Đồng đã sớm giải quyết hết người của Savvy. Lúc Lục Trầm đi ra chạm mặt Vân Đồng.


“Tôi đến muộn rồi?” Vân Đồng hỏi.


“Không” Lục Trầm liếc nhìn hắn một cái, “Đến rất đúng lúc” Nếu Vân Đồng đến sớm hơn một chút chắc Hứa Thần Nhất sẽ không có thời gian và cơ hội để đập tan suy nghĩ trong lòng Tô Lương Mặc. Có lẽ người đàn ông tự cao tự đại không ai bì nổi kia sẽ sống mãi trong ảo tưởng của mình. .. “Như bây giờ cũng tốt”


Hiệu suất làm việc của Lục Trầm rất cao, vội vàng đi rồi quay lại, lúc quay lại mang theo một người đàn ông trung niên.


Người đàn ông trung niên họ Trương, vừa đến biệt thự đã hết sức lo sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi