"Vậy thì tốt, chúc cậu thành công.
Chẳng qua là tớ cảm thấy, cậu vì Ôn Tình Noãn trả cái giá quá đắt rồi.
Gia tộc Klutz thần bí, tập đoàn LU của Mỹ, bố già Mafia Ý...!Còn đến phòng làm việc của lão tam để cậu ta thôi miên mình, tất cả những hành động này của cậu sẽ bức điên một người phụ nữ khác! Lương Mặc, Ôn Tình Noãn đáng giá để cậu làm như vậy sao?""Tớ nợ cô ấy, Tiểu Ý cũng nợ cô ấy, chẳng có cái gì đáng giá hay không ở đây cả" Tô Lương Mặc từ tốn nói, "Cũng không còn sớm, có lẽ Tiểu Ý cũng đã tỉnh rồi.
Tớ đi xem cô ấy một chút."Lục Trầm đứng sau lưng Tô Lương Mặc, nhìn nhiều bóng lưng cao thẳng của bạn thân biến mất sau cánh cửa phòng họp, móc ra cái bật lửa Zippo phiên bản số lượng có hạn,"Tách" một tiếng, châm cây thuốc lá trong tay khói, khói trắng lượn lờ bay lên, tỏa ra cả căn phòng họp nhỏ, giống như bóng ma làm thế nào cũng không thể xóa đi trong lòng Lục Trầm lúc này."Ha ha," Lục Trầm cười đến nỗi chảy ra cả nước, bỗng nhiên anh ta hung hăng cầm tàn thuốc trong tay ném về phía cánh cửa Tô Lương Mặc vừa bước ra: "Tô Lương Mặc! Cậu là đồ điên!"Không phải điên thì là gì, vì một người phụ nữ...!lại có thể làm đến mức này!Đêm tối đối với rất nhiều người mà nói, tuyệt không phải sự kết thúc của một ngày.
Lương Tiểu Ý túm lấy lễ phục dạ hội màu tím nhạt trên người, lo lắng hỏi Tô Lương Mặc đang chuẩn bị xuống xe: "Dáng vẻ của tôi bây giờ thật sự ổn chứ?"Người đàn ông cười một tiếng, bàn tay dày rộng giống như mọi ngày xoa nhẹ đầu cô, "Tiểu Ý, em không cần phải khẩn trương.
Mọi chuyện đều có anh.""Nhưng mà...!Tất cả những lời nói còn lại đều bị cái lưỡi của anh cuốn vào bên trong, kết thúc một cái hôn sâu, khuôn mặt Lương Tiểu Ý đỏ ửng, hai mắt mê mang hơi khép lại, bộ dáng kia kiều diễm đến nỗi khiến người ta nhịn không được muốn xử lý cô ngay tại chỗ.Một luồng nhiệt khí quen thuộc chạy xuống bụng dưới, Tô Lượng Mặc vội vàng che mắt lại, thầm mắng một tiếng "Yêu tinh", hít sâu một hơi, đè lại kia đống lửa nóng trong người xuống, đẩy cửa bước xuống xe, thân sĩ phục vụ cô, Tô Lương Mặc đường vòng một bên khác, Tô Lương Mặc đi vòng sang bên, thân sĩ thay Lương Tiểu Ý mở cửa xe.Tô Lượng Mặc đưa tay, ra hiệu Lương Tiểu Ý khoác lấy cánh tay của anh.Lương Tiểu Ý khẽ cắn môi, hai má đỏ hồng khoác tay Tô Lương Mặc, cô bước đi có chút không vững, đi trên chân đôi giày cao gót gần mười centimet khiến cô cực kỳ khó chịu.
Người hiểm khi đi giày gao gót, đột nhiên đi vào đôi giày cao mảnh gần mười centimet, bước chân cứng ngắc đi trên đường cho dù ai cũng nhận ra được.Lảo đảo một cái, Lương Tiểu Ý bỗng chốc treo chân, một đôi tay rắn chắc mà kiên cố kịp thời ôm lấy eo cô, bên tai lập tức vang lên tiếng quát khẽ dịu dàng, đầy quan tâm: "Cẩn thận một chút.""Vâng." Như có một chú hươu con đang xông loạn trong lòng Lương Tiểu Ý, cô có chút ngại ngùng gật đầu qua loa: "Xin lỗi anh, tôi không khiến anh xấu hổ chứ?""Tiểu Ý, anh không cần em nói “xin lỗi”.Lương Tiểu Ý đang muốn nói điều gì đó, Tô Lương Mặc đã ôm cô đi vào biệt thự trước mặt.
Tô Lương Mặc vừa đến, đám người bạn đầu còn huyên náo ồn ào tựa hồ có tâm linh cảm ứng, gần như đồng thời trở nên im lặng.Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, những cặp mắt đánh giá từ bốn phía xung quanh rơi xuống trên người Lương Tiểu Ý.
Suy đoán, ghen ghét, khinh bỉ, trào phúng...!Các loại cảm xúc giấu trong ánh mắt đó, khiến Lương Tiểu Ý cảm thấy vô cùng khó chịu."Anh Tô, tôi..""Trời ơi, đây không phải là Lương Mặc sao? Sao hôm nay Lương Mặc lại có thời gian đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của lão già này thế này?" Đột nhiên, một người đàn ông trung niên cười khanh khách bước ra từ trong góc.Lương Tiểu Ý cảm thấy người này rất quen mất, nhưng nhất thời không ra nhớ.
Người đàn ông trung niên dường như không nhìn thấy cô, cười tươi cầm lấy một ly rượu đỏ từ trong khay của người phục vụ bên cạnh đưa cho Tô Lương Mặc: "Lương Mặc, bình thường cháu bận rộn như vậy, bữa tiệc nhỏ của lão già này sao có thể làm phiền đến cháu được chứ?"Tô Lương Mặc thuận thế tiếp lấy ly rượu đỏ, "Hôm nay là sinh nhật năm mươi tuổi của chú Ôn, cháu làm sao dám không tham dự chứ?" Một hơi uống cạn tất cả rượu trong ly, Tô Lượng Mặc móc từ trong ngực ra một cái hộp gỗ: "Lúc trước Tình Noãn thường nói chú Ôn thích đồng hồ nổi tiếng của Thụy sĩ, cháu vừa có được một chiếc đồng hồ bỏ túi thượng hạng, dùng chiếc đồng hồ bỏ túi này làm quà, chúc chú Ôn phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn."Chú Ôn, Tình Noãn...!Khuôn mặt trẻ con phúng phính của Lương Tiểu Ý lập tức trắng bệch, cô đã nhớ ra người đàn ông trung niên trước mặt là ai!Cha của Ôn Tình Noãn - Ôn Chấn Hải, người mà khi còn bé cô hay gọi là chú Ôn!Nhưng tại sao Ôn Chẩn Hải đột nhiên trở nên giàu có như vậy? Nhà họ Ôn giống nhà cô cũng là gia đình khá giả, có tiền, nhưng tuyệt đối không có khả năng phô trương lãng phí như thế này..