MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 461


Lâm Hiểu nhớ đến không lâu trước đây trên tỉ vi trực tiếp buổi họp báo, cô ta liếc nhìn Ôn Chấn Hải, Ôn Chấn Hải lúc đó tuy đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn rất phong độ, ngồi trước ống kính tuyên bố hôn lễ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tô, còn bây giờ người đàn ông trung niên trước mặt tuy ăn mặc vẫn lịch sự như trước nhưng cũng không tránh được việc lan tỏa hơi thở mệt mỏi thê thảm.


Ôn Chấn Hải vô cùng lúng túng, giữ lấy tay Lâm Hiếu: “Thư ký Lâm, cô cho tôi vào trong đi, tôi muốn nói với Tổng giám đốc Tô vài câu, chỉ vài câu thôi” Sau khi Tô Lương Mặc quay lại thành phố S, tập đoàn Ôn Thị không thuận lợi chút nào, chịu đả kích không ít đả kích, hai ngày hôm nay đều nhận được điện thoại hủy hợp đồng của đối tác. Những đối tác cho dù phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cũng hủy hợp tác.


Lúc đầu Ôn Chấn Hải không biết ai đang chơi ông, sau đó đi nghe ngóng biết được người đó là Tô Lương Mặc. Ông ta thật sự không hiểu, trước đó Tô Thị còn tuyên bố tin tức muốn liên hôn với nhà họ Ôn, vậy mà lúc này lật mặt không nhận người nữa.


Ôn Chấn Hải không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với Tô Lương Mặc người đàn ông này mà khiến anh ra tay tàn nhãn với nhà họ Ôn như vậy.


Bảo Ôn Tình Noãn gọi điện cho Tô Lương Mặc nhưng gọi cả trăm cuộc cũng không có người nghe máy. Một người âm mưu thâm độc như Ôn Chấn Hải cũng phải lo lắng.


“Tổng giám đốc Ôn, xin ông đừng làm khó một thư ký như tôi” Lâm Hiểu cũng không kiên nhãn được nữa, vốn đã không ưa gì Ôn Tình Noãn, lúc này nhìn bộ dạng quấn mãi không rời của bố cô ta, Lâm Hiểu chẳng khách khí nữa, “Tổng giám đốc Ôn, nguyên văn lời của Tổng giám đốc chúng tôi là” Nói đến đây, Lâm Hiểu liếc nhìn Ôn Chấn Hải, đôi môi hồng hào mấp máy: “Cút”


Khuôn mặt Cố Chấn Hải tái mét, ngón tay run run chỉ vào mặt Lâm Hiểu. Lâm Hiểu vẫn bày ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Ôn đừng có chỉ vào tôi nữa, tôi là thư ký, tôi chỉ truyền lại nguyên văn lời của Tổng giám đốc chúng tôi mà thôi, tôi thấy ông vẫn nên rời đi sẽ tốt hơn”


Người phụ nữ có thể làm việc ở tập đoàn tài chính Tô Thị, thậm chí là người phụ trách ở phòng làm việc Tổng giám đốc, sự lợi hại của Lâm Hiểu chính là nhìn sắc mặt người khác, lúc này ai cũng có thể nhìn ra Tổng giám đốc của bọn họ đã hạ quyết tâm dồn Ôn Thị vào đường chết.


Cấp trên đã như vậy thì cấp dưới phải nghe theo thôi, đâu cần phải nhẫn nhịn với người nhà họ Ôn như trước nữa đâu, Lâm Hiểu cười lạnh nhìn Ôn Chấn Hải rời đi, môi hồng hào nhếch lên…


Người xấu sẽ nhận báo ứng thôi, đáng đời! Lần trước Ôn Tình Noãn ở phòng làm việc làm những chuyện xấu xa với phu nhân Tổng giám đốc, cũng coi như là nhận được báo ứng rồi.


Đừng nói chuyện đó không liên quan đến Ôn Chấn Hải, cha mẹ không dạy dỗ đàng hoàng thì con cái sẽ lệch lạc, Lâm Hiểu cực kỳ tin vào câu nói này. Có thể nuôi dạy ra một đứa con gái thảo mai ra vẻ nai tơ thì có thể thấy cách giáo dục của bố mẹ cũng chẳng ra gì.


Ôm một xấp tài liệu, Lâm Hiếu quay người, tiếng giày cao gót vang lên, một lần nữa đến gõ cửa phòng Tổng giám đốc: “Boss, em mang tài liệu Boss cần đến ạ”


“Vào đi”


Lâm Hiểu bước vào, đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc, “Boss, đây là tài liệu anh cần”


“Ừ, để đấy. Cô ra ngoài đi” Người đàn ông chẳng thèm ngước đầu lên, chiếc bút Porker viết viết vẽ vẽ lên tập tài liệu trên bàn, Lâm Hiểu nghĩ một lát, cô ta chân chừ do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Boss, phu nhân cô ấy… vẫn tốt chứ?”


Lâm Hiểu nói giọng lí nhí, sợ sẽ làm người đàn ông lạnh như băng trước mặt nổi giận. Lương Tiểu Ý từng nói, bọn họ ly hôn rồi… Nhưng Lâm Hiểu vẫn không yên tâm nên mới hỏi thăm một chút.


Bàn tay cầm bút của người đàn ông ngồi sau bàn làm việc bỗng khựng lại, cơ thể cao lớn cứng đờ, một lúc sau… môi anh mấp máy: “Cô ra ngoài đi”


Lâm Hiểu thấy vậy không dám ở lại, cô ta vội vàng đi ra ngoài.


Người đàn ông nghe thấy tiếng đóng cửa, anh ngẩng đầu nhìn chiếc cửa được đóng chặt lại, miệng nở nụ cười đắng chát, anh đặt bút xuống rồi đứng lên, bàn tay đút vào túi quần âu, bước đến trước cửa sổ, im lặng nhìn mọi thứ bên ngoài, dòng xe nối đuôi nhau dưới tòa nhà, anh đứng ở đó nhìn hết cả nửa ngày.


Màn đêm bắt đầu buông xuống, đẳng sau truyền đến tiếng cửa bị mở ra.


“Lương Mặc, đồ cậu cần đã chuẩn bị xong xuôi rồi” Là Lục Trầm, Lục Trầm sải bước đến trước cửa sổ, đứng bên cạnh người đàn ông toàn thân hiện rõ năm chữ “người lạ đừng lại gần”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi