MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 574


Tô Lương Mặc nắm chặt nắm đấm, đi về phía ghế sofa, anh ngồi xuống ghế sofa đối diện cô: “Nơi này không phải là một nơi thích hợp để nói chuyện”


Lương Tiểu Ý chỉ cười nhẹ: “Không sao” Cô nhìn vào mắt anh: “Ở đâu cũng thế thôi” Vì kết quả đều giống nhau.


Trong lòng cô đã quyết: “Năm năm trước, Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý, là hai đường thẳng cắt nhau, cuộc đời chúng †a chỉ giao nhau một lần, sau đó sẽ trở thành người xa lạ” C


ô nói: “Bây giờ, giữa đường chúng ta lại thay đổi quỹ đạo, trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ cắt nhau. Ai cũng biết rằng, hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung. Tôi không hiểu tại sao anh vẫn cứ cố chấp như vậy”


Lương Tiểu Ý suy nghĩ một lát: “Ly hôn đi, đừng tiếp tục dây dưa không rõ ràng với nhau nữa. Cả hai người đều mệt mỏi… Hà cớ gì chứ…” Cô nhìn ra được, anh cũng rất mệt. Cô mệt, anh cũng mệt, vậy thì tại sao phải tiếp tục cuộc sống dây dưa không rõ ràng này: “Tôi nghĩ kỹ rồi, ngoại trừ hai đứa bé, thực sự không còn gì có thể khiến anh cố chấp tiếp tục cùng tôi dây dưa, kéo dài cuộc hôn nhân không có tình yêu này”


Cô nhìn anh, thản nhiên bày ra con át chủ bài: “Chỉ cần ly hôn, cái gì tôi cũng có thể đưa cho anh, chỉ riêng hai đứa bé, chúng nó là mạng sống của tôi. Nếu anh cưỡng ép muốn tranh giành hai đứa bé, đồng nghĩa với việc anh cướp đi mạng sống của tôi. Tô Lương Mặc, làm người phải có lương tâm, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy ân tình ngày xưa ra để ép buộc anh. Nhưng đến giờ phút này, tôi chỉ đành làm như vậy”


Cả người cô nghiêng về phía trước, hai tay đan vào nhau, đặt lên đầu gối, bày ra bộ dạng như đang đàm phán: “Năm bảy tuổi, Lương Tiểu Ý thay anh chịu khổ, cũng coi như tôi cứu anh một mạng chứ?”


Cô nhìn anh, chỉ ra từng điều một: “Năm năm trước, tôi cũng đã nghĩ tôi chết chắc rồi. Nếu như không có Savvy, Lương Tiểu Ý tôi mệnh ngắn, giờ phút này tôi cũng không thể ngồi đây cùng anh ôn lại những chuyện ngày xưa… Nhưng người lẽ ra phải chết là anh, tôi thay anh nhận virus NE, cũng coi như tôi cứu anh một mạng chứ?”


“Tô Lương Mặc, năm xưa tôi cứu anh hai mạng, bây giờ anh trả cho tôi hai mạng, tôi không cần anh phải chết, bởi vì anh sống hay chết tôi đều không quan tâm. Tôi chỉ cần hai đứa bé. Anh để lại hai đứa bé cho tôi là đủ rồi”


Lương Tiểu Ý cũng không muốn lật lại chuyện cũ, dùng ân tình cũ bàn chuyện, nhưng giờ phút này, nghĩ đi nghĩ lại, cô thực sự không còn cách nào khác để nói chuyện với Tô Lương Mặc, cô chỉ có thể lấy ân tình ra ép anh.


Anh vẫn luôn im lặng lắng nghe cô nói.


Cô nói cô không cần anh chết, vì anh sống hay chết cô đều không quan tâm. Khoảnh khắc ấy, anh dường như nghẹt thở.


Cô thẳng thắn quá, thẳng thắn mang hết tất cả những giới hạn, những điều trong lòng ra cho anh xem, sau đó lại luôn miệng nhắc đến ân tình cứu mạng, đổi lại cô chỉ cầu xin anh bỏ qua cho hai đứa trẻ… Nhưng, không được!


Không được chính là không được!


Anh vẫy tay gọi một người vệ sĩ đến. Vệ sĩ đi đến, cung kính cúi người xuống: “Boss, có chuyện gì ạ?”


Đột nhiên, anh cong tay lại, rút con dao Thụy Sĩ trước ngực Vệ Sĩ ra.


Lục Trầm vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, đương nhiên anh ta cũng nghe được đoạn đối thoại giữa Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý. Khoảnh khắc Lục Trầm nhìn thấy con dao Thụy Sĩ, anh ta có một dự cảm không lành, nhưng anh ta còn chưa kịp ngăn cản, thì mọi chuyện đã đột ngột xảy ral “Xoẹt!”


“Xoẹt!”


Hai âm thanh liên tiếp vang lên, tiếng dao đâm vào thịt.


Lương Tiểu Ý mở trừng mắt, cô không dám tin những gì đang diễn ra trước mặt.


Người đàn ông kia, dùng con dao Thụy Sĩ lấy từ chỗ của vệ sĩ, đâm liên tiếp hai nhát vào tim, anh không hề chớp mắt!


Lục Trầm chạy đến, cướp lấy con dao trong tay Tô Lương Mặc, nhưng đã muộn rồi, hai nhát dao, cắm sâu vào tim anh.


Lục Trầm nhìn máu tươi chảy ra từ ngực Tô Lương Mặc, hai mắt anh ta mở trừng: “Tô Lương Mặc! Cậu điên à! Cậu không muốn sống nữa à!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi