MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 588


Khoảnh khắc khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Hoành bị Lương Tiểu Ý nâng lên, nụ cười trên mặt cậu trở nên vô cùng ngoan ngoãn, sáng lạn: “Vâng mommy, Đại Bảo sẽ nghe lời chú Savvy, cũng sẽ chăm sóc Tiểu Bảo. Mommy mệt thì về nhà nhé, chú Tô không trách mommy đâu.”


Suy nghĩ trong lòng bạn nhỏ Lương Chỉ Hoành chính là: Nụ cười trên mặt Bảo Bảo sáng lạn như thế nào, sau này chỉ cần có cơ hội, Bảo Bảo sẽ giết chết ông ta.


“Mommy, lúc nào chú kia tỉnh lại, mommy phải nói với Đại Bảo nhé. Lúc Đại Bảo nằm viện, chú ấy đến thăm Đại Bảo, bây giờ chú ấy bị bệnh, Đại Bảo cũng nên đến thăm chú ấy.


Mommy thường nói, người khác đối xử tốt với mình, thì mình cũng phải đối xử tốt lại với người ta”


“Được, Đại Bảo ngoan lắm” Lương Tiểu Ý thơm vào trán cậu, nhưng cô đâu biết rằng, cậu nhóc “ngoan ngoãn” trong lòng cô, bây giờ lại đang có những tính toán riêng của mình.


Trước khi rời đi, Lương Chỉ Hoành còn liếc nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh đang đóng kín, trong mắt cậu xẹt qua một tỉa tiếc nuối, tiếc quá, ông ta vẫn còn đang hôn mê… Nếu không, nhìn thấy chú Savvy, Tô Lương Mặc chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.


Sau khi tiên Savvy và Lương Chi Hoành đi, cả người Lương Tiểu Ý vô cùng mệt mỏi, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trên người, bấy giờ cô mới giật mình nhận ra, hình như cô đã quên mất một chuyện gì đó.


Cô nhấc chân lên chạy, Lục Trầm hét lớn phía sau cô: “Cô đi đâu đấy?”


“Tôi quên không bảo Savvy mang cho tôi mấy bộ quần áo đến. Bây giờ tôi đuổi theo, có lẽ hai người họ vẫn chưa đi xa”


Lương Tiểu Ý quay đầu lại nói một câu, sau đó lại nhấc chân lên định chạy đi.


“Cô đợi đã” Lục Trầm đuổi theo, giữ chặt vai Lương Tiểu Ý: “Cô ở đây chăm sóc Tô Lương Mặc, tôi đi lấy giúp cô”


“Hả?”


Cô còn chưa nói gì thì Lục Trầm đã đi ra ngoài trước.


Lương Tiểu Ý há hốc miệng, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Lục Trầm, cô chỉ đành quay người lại đi về phía phòng bệnh.


Cô dựa vào ghế, ngồi bên cạnh giường bệnh của Tô Lương Mặc.


Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc trên cơ thể Tô Lương Mặc. Lương Tiểu Ý im lặng nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường.


Trắng bệch, không có sức sống, làn da xanh xao trong suốt, hai mắt nhắm chặt… Tất cả kết hợp lại, truyền đến một thông điệp – yếu ớt.


Lương Tiểu Ý nheo mắt lại, cô nhớ lại lúc trước.


Nụ cười sáng lạn của anh năm bảy tuổi, chí tiến thủ mạnh mẽ những năm học cấp ba, sự chín chắn điềm tĩnh những năm tháng đại học, đến khi cô về nước, anh đã là một người đàn ông xuất sắc, cả người tỏa ra sức hút đàn ông trưởng thành.


Trong ký ức của cô, cho dù là bất cứ lúc nào, bất kỳ khi nào, anh đều vô cùng mạnh mẽ và ngang ngược, anh giống như bậc đế vương ở trên cao.


Đến cả cuộc hôn nhân của hai người họ, cũng do một tay anh làm chủ.


Lương Tiểu Ý cụp mắt xuống, ánh mắt cô lại chạm vào.


khuôn mặt trăng bệch của Tô Lương Mặc, từ khi anh xuất hiện ở Hạ Môn, xuất hiện trước mặt cô, cô chưa từng nhìn kỹ anh…


Hình như anh gầy đi rồi?


Chắc là do ảo giác của cô thôi.


Khuôn mặt anh, ngoại trừ trắng bệch, vẫn tỏa ra sức quyến rũ đàn ông, cô vô thức giơ tay ra, chạm vào hàng lông mày sắc bén, cái mũi thẳng tắp trên mặt người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Lông my của anh rất dài, rất dày… Ông trời quá thiên vị anh, chỉ cân hàng lông my dài này thôi, đã đủ khiến cho rất nhiều cô gái đố ky và hâm mộ rồi.


Ngón trỏ của cô đi tiếp xuống dưới, chạm vào đôi môi mỏng trắng bệch của anh, cảm giác khi cô chạm vào môi anh, giống như cô đang bị bỏng, bỗng nhiên cô rụt tay lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi