Chương 820
Khuôn mặt nức nở cùng với giọng nói run run có thể so sánh với kỹ năng diễn xuất của ảnh đế Oscar. Sao ranh con mày không đi đóng phim đi! Tô Lương Mặc suýt nữa thì nôn ra một ngụm máu.
Mấy anh nhân viên gần đó chịu không nổi. Trưởng phòng kỹ thuật thì đầu trọc, trong nhà cũng có một đứa bé tầm tuổi ấy, không nhìn tiếp được, rốt cuộc không chịu nổi cảnh trẻ con “bị bạo hành”, quyết định đứng lên chống lại cường quyền.
Người quản lý hói đầu đứng trước mặt Lương Chỉ Duy: “Thưa tổng giám đốc, trẻ con không hiểu chuyện. Cha mẹ phải dạy dỗ chúng từ từ. Bây giờ không còn phổ biến “yêu cho roi cho vọt” nữa. Đối xử với trẻ con, phải nhẫn nại. Không thể lúc nào cũng tùy ý đánh chửi”
“Câm miệng!” Tô Lương Mặc tức thì lạnh mặt, vô cảm nhìn trưởng phòng.
Trưởng phòng nuốt nước bọt. Anh ta suýt chút nữa quên mất cái vị trước mặt này là một ông trùm trong giới kinh doanh, tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Tô.
Tô Lương Măc nheo mắt, nhìn Lương Chi Duy một cái, nhíu mày: “Vui không?”
“Ừm, cũng vui”
“Tiếp tục?” người đàn ông ôm ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm từ trên cao xuống thằng nhóc chỉ cao tới eo: “Diễn được đấy”
“He he he he”
Người đàn ông lại nhướng mày: “Cười ngây ngô có thể qua mặt à?” Tô Lương Mặc nói, “Diễn xuất tốt như vậy, giữ lại đây, lãng phí”
Cậu bạn nhỏ Lương Chỉ Duy vẫn chưa đoán được ý đồ của bố cậu. Ngay sau đó, cậu bạn nhỏ Lương Chi Duy khóc không ra nước mắt, đã thực sự ứng nghiệm được câu nói nổi tiếng “Nếu không tự tìm cái chết, sẽ không biết mùi vị cái chết”.
Tô Lương Mặc ngồi xổm xuống trước mặt Lương Chỉ Duy, ôm thẳng cái thằng nhóc đang cười ngơ ngơ vào lòng. Tô Lương Mặc một tay ôm vào ngực, một tay ôm mông nhỏ núng nính bước ra khỏi bộ phận kỹ thuật, trước khi đi còn để lại một câu: “Vấn đề đứt cầu chì phải xử lý càng sớm càng tốt, bản vẽ nào chưa kịp lưu lại thì làm lại. Ngày mai tôi cần có. Nếu không kịp, tối nay tất cả làm thêm cả giờ. Tiền lương làm thêm gấp ba lần”
Bỏ lại những lời này, Tô Lương Mặc phóng khoáng ôm mông nhỏ núng nính trở lại tầng 65.
Bỏ lại một đám đàn ông con trai trong bộ phận kỹ thuật kêu rên.
“Tổng giám đốc chắc chắn là cố ý làm thế. Tất cả đều tại mấy ông. Lúc nãy nói ra nói vào, hẳn tổng giám đốc nghe thấy rồi. Tổng giám đốc nhất định dùng việc công để trả thù riêng”
“Không muốn làm thêm giờ đâu, hôm nay phải đi hẹn hò”
“Tiểu Triệu, cậu lại hẹn hò, tháng này là người thứ bao nhiêu rồi?”
Tô Lương Mặc một tay ôm mông nhỏ núng nính, đi đến †ầng 65. Mở cửa phòng làm việc, đập vào mắt là Lương Chỉ Hoành ngồi yên trên sô pha, chăm chú xem tài liệu. Tô Lương Mặc ôm Lương Chỉ Duy, đi tới ghế sô pha, ném thằng nhóc mập mạp trong tay lên ghế sô pha: “Lương Chi Duy, bắt đầu từ bây giờ, không được phép rời khỏi văn phòng này. Cho tới lúc tan làm”
“A, không muốn!” Thằng bé kêu lên: “Chú, chú là loại không có nhân tính! Chú là đại ác ma! Pháp luật quy định ai cũng có quyền tự do cá nhân!”
“Lương Chỉ Duy, em im đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Hoành bên cạnh lạnh đi. Cậu liếc mắt nhìn Lương Chỉ Duy, lạnh lùng nói: “Em ảnh hưởng đến việc anh đọc sách.
“Em biết rồi”
Tô Lương Mặc ngồi sau bàn làm việc, liếc nhìn hai anh em trên ghế sô pha. Thấy Lương Chi Duy đụng phải Lương Chỉ Hoành, cậu nhóc lập tức ngoan ngoãn như một con mèo. Nụ cười hiện lên nơi mắt anh, đồng tử đen nhánh toàn vẻ ấm áp.
Cánh tay mảnh khảnh đặt trên bàn, đột nhiên dừng lại, chậm rãi nhìn về phía góc bàn. Đôi mắt đen, nheo lại.
Nơi đó, lúc trước tro thuốc lá vô gạt tàn, lúc này tro tản ra, tựa như vô tình bị quét đi.
Tô Lương Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, tầm mắt rơi vào một cặp sinh đôi trên ghế sô pha. Một đứa thì quá yên tĩnh, còn một đứa quá tăng động. Kết nối những gì đã xảy ra ngày hôm nay… Mọi thứ dần trở nên rõ ràng.