Chương 825
“Baka yarou (thăng ngu)! Khốn kiếp! Ai chấp thuận cho mày hắt hơi!” Vẻ mặt Sada Yamaichiro u ám, nhìn chằm chằm thủ hạ hết sức hung dữ.
Mắt của thủ hạ bị điều khiển từ xa đập trúng, con ngươi bị rách ra, máu chảy ra từng mảng, chạy xuống quần áo, mặt tái xanh vì đau, cũng không dám bịt mắt, hay kêu đau.
Dùng hết sức chịu đựng.
“Xin lỗi, Sada-kun. Thuộc hạ sai rồi”
Sada Yamaichiro nhìn chằm chằm vào tên thuộc hạ với vẻ mặt u ám. Dần dần, cái vẻ giương nanh múa vuốt trên mặt anh †a dịu lại. Cuối cùng, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng bình tĩnh trở lại, phảng phất như có chút cảm giác “năm tháng êm đềm trôi qua”.
Như thể người đàn ông cuồng bạo vừa rồi không phải là anh ta.
Nhưng mà, mấy thuộc hạ, ai cũng co vòi rụt cốt. Lo sợ đứng đó, đầu óc như người máy, không dám nhúc nhích.
“Chảy máu nhiều như vậy à”, Sada Yamaichiro ôn hòa, thân thiện đi tới trước mặt thủ hạ, giơ tay võ võ vai thủ hạ: “Hiện tại cậu không cần phải đi theo tôi…”
Trước khi anh ta nói xong, sắc mặt của tên thuộc hạ tái nhọt: “Sada-kun?” Anh ta kinh hãi nhìn người đẹp trước mặt.
“Ha ha ha, đừng lo lắng” Sada Yamaichiro võ vai người đó một lần nữa: “Tôi để cậu nghỉ phép, đi bệnh viện khám đi”
Vẻ mặt kinh hãi của người đàn ông, lúc này mới nhạt dần.
“Cảm ơn Sada-kun”“
“Đi xuống đi”
“Hai (Vâng). Người đàn ông chuẩn bị đi. Sada Yamaichiro lại êm ái nói: “Dọn sạch máu trên mặt đất trước, rồi hãy đi”
Thuộc hạ sửng sốt, vội vàng lớn giọng đáp lại: “Hai (Vâng)!”
Một cơn ớn lạnh xuyên qua lỗ chân lông. Những tên thuộc hạ còn lại, từng người một, lặng lẽ đứng sang một bên. Như bị điện giật, tất cả mọi người đều tuyệt vọng cố gắng nén không để mình phát ra tiếng động.
Sada Yamaichiro quay đầu liếc màn hình tivi âm tường màu xanh, đi đến ghế sô pha, cúi người nhặt cái gạt tàn pha lê trên bàn cà phê lên, giơ tay lên… “Uỳnh!” Anh ta nặng nề đập vào cái TV âm tường trước mặt. Toàn bộ màn hình TV ngay lập tức bị vỡ tan tành.
Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của người đàn ông từ từ nở một nụ cười dễ chịu. Ừm, thật thoải mái. Nhưng gạt tàn không dễ sử dụng như điều khiển từ xa.
“Tô Lương Mặc” Sada Yamaichiro đã quen vẻ thanh cao.
Trên hòn đảo ở phía đông, anh ta chưa từng bị bại trong tay bất kỳ ai. Lần này, vừa đặt chân đến mảnh đất này, người đàn ông kia đã khiến anh ta ngã một phát đau đớn: “Cũng tốt, như vậy mới thú vị.”
“A Noãn đâu?” Sada Yamaichiro hỏi đột ngột.
“Cô A Noãn nói cô ấy nhớ nhà, đi ra ngoài rồi”
“Ừ” Sada Yamaichiro nhẹ nhàng đáp lại, nhắm mắt dựa vào ghế sô pha.
Trong phòng yên tĩnh, cảm giác có thể nghe được tiếng kim rơi. Sau lưng sô pha hai hàng thủ hạ thậm chí không dám thở mạnh.
Cả căn phòng như một nhà xác, vắng lặng như không có người sống. Chỉ là, rõ ràng có hơn mười người ở đây.
Kể từ sau sự việc đó, Lương Tiểu Ý không dám ra ngoài một mình. Nhưng cô thực sự không thích, đi đâu cũng có vệ sĩ theo sau.
Suy xét xong xuôi, Lương Tiểu Ý rất ít khi ra ngoài, nhưng hôm nay, cô không thể không ra ngoài.
Em họ của cô, Đường Điềm, bảo đến thành phố S một thời gian rồi, nhưng chưa bao giờ đi mua sắm.