MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 852


Đường Điềm hầm hừ, giảng đạo lý với thím Trương: “Thím Trương, thím nói ra thử xem, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Làm sao tôi biết sẽ gặp phải một ả đàn bà điêu ngoa. Làm sao tôi biết sau đó chị họ tôi đến, chẳng những không giải quyết được sự việc mà còn làm sự việc rắc rối thêm? Nếu không phải chị họ tôi nóng lòng muốn thể hiện mình, làm sao trên quầy của cửa hàng lại đặt cái kéo?


Được rồi, cho dù là tôi lôi kéo chị họ tôi một chút, nhưng tôi cũng chỉ lôi một chút tôi, tôi cũng không dùng sức đẩy ngã chị ta, làm sao tôi biết chị ta không chịu được như thế, tôi còn chưa dùng sức đâu, vậy mà chị ta đã ngã Ai mà biết sẽ xảy ra chuyện này? Ai biết Tổng giám đốc Tô lại lao đến đỡ cho chị ta một cái?”


Đường Điềm càng nói càng kích động. Cô ta không sai! Cô †a có lỗi gì chứ?


Chỉ là đi dạo phố vô cùng bình thường, ai ngờ Lương Tiểu Ý lại sinh ra lắm con thiêu thân như vậy. “Lại nói, chuyện này đều là bởi vì chị họ tôi không nỡ dùng tiền, không muốn đi dạo phố cùng tôi, tự mình đi trước, mới có những chuyện đẳng sau!” Đường Điềm một lời quả quyết.


Nghe thấy lời đùn đẩy trách nhiệm này, mấy người bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối.


Lúc này Lục Trầm mới quan sát kĩ Đường Điềm này… Cô bé này trông cũng không tệ, mặc dù đối nhân xử thế không được tốt lắm.


Thím Trương tức giận xông vào phòng bếp, cầm cái chổi lao tới để nó “hỏi thăm sức khỏe” Đường Điềm.


“Cô cút đi! Cô cút đi cho tôi! Tiểu Ý có lòng tốt giữ cô lại, không ngờ cô chẳng những không biết cảm ơn, còn độc ác tố cáo, chửi bới Tiểu ÝI”


Thím Trương vừa dùng chổi “hỏi thăm” trên người Đường Điềm, vừa tức giận đỏ mặt tía tai.


Đường Điềm cũng giận dữ đứng lên, vừa kéo lấy cái chổi của thím Trương, dùng sức đẩy một cái, hất cây chổi đi, tức giận mắng thím Trương: “Gọi Tiểu Ý Tiểu Ý Tiểu Ý đi, bà già kia, chẳng qua bà chỉ là một người giúp việc! Bà đuổi tôi đi ư? Một người giúp việc mà dám đuổi tôi đi?!”


Một bóng người ở bên cạnh xông tới với tốc độ cực nhanh, bất ngờ giơ tay lên cho Đường Điềm một cái tát: “Bốp!”


“Thím Trương là người giúp việc, cũng là người của nhà họ Tô” Lục Trầm nghiêm mặt: “Cô là cái thứ gì!”


Dù sao thím Trương cũng là bề trên của anh ta và Tô Lương Mặc, bản thân anh ta và Tô Lương Mặc cũng rất kính trọng thím Trương.


Một ả đàn bà hư vinh không biết từ đâu đến, hành vi quái đản, thái độ tồi tệ, làm người lại không muốn an phận, đừng nói là anh ta bây giờ, cho dù là khoảng thời gian trước anh ta rất ăn chơi thì cũng sẽ không để mắt đến người phụ nữ này.


Ở đâu nhảy ra mắng chửi thím Trương?


“Cút!” Lục Trầm nổi giận, vẻ bỡn cợt, giả vờ tùy tiện trong đôi mắt đào hoa tiêu tan hết. Lúc này, trong đôi mắt đào hoa là vẻ lạnh lùng âm u: “Nếu còn không đi thì cô không đi được nữa đâu!”


Đột nhiên Lục Trầm trở nên lạnh lùng khiến Đường Điềm kinh hãi. Cô ta nhìn “cậu Lục” trước mặt này giống như biến thành một người khác, trong lòng sợ hãi, thầm nuốt nước bọt, vẻ mặt tái xanh xấu xí. Cô ta sợ muốn chết nhưng còn giả vờ sĩ diện, kêu gào: “Đi… đi thì đi! Có gì mà không dám. Căn phòng rách nát này, xin tôi ở tôi cũng không ở! Hừ!”


Cô cả Đường khoác lác nói, giọng điệu mang vẻ uy : “Thế nhưng nếu như tôi xảy ra chuyện gì, tôi xem các người ăn nói với Tổng giám đốc Tô thế nào. Hừ!”


Lục Trầm cười giễu cợt: “Nói cứ như cô và Tô Lương Mặc có quan hệ gì mờ ám vậy, Tổng giám đốc Tô, Tổng giám đốc Tô? Đó cũng là chồng của người ta. Cô còn định cướp phải không? Ngu xuẩn. Không tìm cái gương ra mà soi, nếu như Tô Lương Mặc nhìn trúng cô, vậy thì chỉ có một trường hợp, đó là cậu ta mùi”


Lời Lục Trầm nói khiến người ta tức chết, Đường Điềm nổi giận đùng đùng, cô ta khẽ cắn môi, giậm chân một cái: “Hừi Tôi đi cũng được thôi! Hành lý của tôi còn ở trên lầu!”


Lục Trầm giơ cổ tay lên, nhìn lướt qua: “Cô có mười phút để thu dọn hành lý. Mười phút sau mà chưa xuống tầng, người của tôi sẽ giúp cô thu dọn hành lý, tiện thể, “thu dọn” cả cô cùng với hành lý của cô luôn”


Đường Điềm giận dữ đến mức mặt đen như cái bánh nướng. Căm hận trừng mắt nhìn Lục Trầm, rồi xông vào trong biệt thự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi