Chương 865
Một mắt nhắm một mắt mở, như vậy còn chưa đủ sao? Bây giờ cậu còn bắt tớ cầm mấy tài liệu ghi lại những việc tốt mà con trai cậu làm để đi giải quyết sạch sẽ ư?”
Tài liệu của Lục Trâm không hề đập vào mặt Tô Lương Mặc như mong đợi, một giây trước khi tập tài liệu đập vào mặt, người đàn ông đã kịp thời đưa tay ra bắt lấy nó.
Hai mắt của Lục Trầm như đang bốc hỏa, ngay sau đó, trong đôi mắt đào hoa đang bốc lên lửa giận lại dần dần mờ đi, và thay vào đó là vẻ u buồn và bất đắc dĩ: “Bạn cũ, chúng ta đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, hồi còn bé ai chưa từng thấy người kia cởi trưồng chứ? Chúng ta thân thiết với nhau như vậy… Tớ chỉ hỏi cậu một câu thôi.”
Lục Trầm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dường như đang chuẩn bị cảm xúc, khóe miệng hiếm khi hiện lên sự đau khổ không hề hợp với anh ta, sau đó lại nhìn về phía người bạn của mình ngồi trên ghế, hỏi một cách khó khăn: “Tô Thị là của cậu, cậu muốn chơi như thế nào, phá hủy hay tặng cho người khác chơi thì tớ cũng sẽ không xen vào. Tớ chỉ hỏi cậu một câu, nếu tất cả những tâm huyết này thực sự bị con trai ruột của cậu hủy hoại, chẳng lẽ cậu không đau lòng sao?”
Ánh mắt của người đàn ông thoáng lóe lên, một lúc sau lại biến mất hoàn toàn, sau đó anh ngẩng đầu, thờ ơ trả lời câu hỏi của Lục Trầm: “Sớm muộn gì thì những thứ này cũng là của nó, chắc chắn mấy thứ này sẽ là tài sản của nó, nếu nó đánh mất tài sản của mình, tớ sẽ không phát biểu bất kỳ ý kiến gì cả”
Ánh mắt của Lục Trầm chăm chú nhìn gương mặt nghiêm túc của người bạn mình, một hồi lâu sau, anh ta duỗi tay ra rút tập tài liệu từ trong tay bạn mình, sau đó xoay người: “Tớ đi giải quyết”
“Lục Trầm, cám ơn cậu”
Sắc mặt của Lục Trầm tái nhợt lại, sau đó lập tức quay đầu, nở nụ cười và đáp lại: “Tớ làm việc đây, cậu yên tâm” Anh †a nắm chặt tập tài liệu kia trong tay, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, lúc đưa lưng đối diện với Tô Lương Mặc, anh †a cảm thấy khóe miệng mình đẳng chát, hai vai không ngừng run rẩy, dường như không thể kiểm soát được.
Lúc đi tới cửa phòng làm việc, Lục Trầm nghiến răng một cái, anh ta đột nhiên quay đầu lại, không một chút do dự mà nhìn chằm chằm vào Tô Lương Mặc đang ngồi sau bàn làm việc, sau đó mở miệng hỏi một vấn đề mà anh ta đã chôn giấu trong lòng từ lâu: “Vì sao?” Vì sao phải giả bộ không hề nhìn thấy những gì mà thằng nhóc Lương Chi Hoành kia đã làm, thậm chí lại còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm cho thằng nhóc đó trong thời điểm quan trọng nhất, rõ ràng những gì con sói con đó làm sẽ hủy diệt Tô Thị… Không, nói chính xác là nó đang hủy diệt Tô Lương Mặc.
“Năm bọn nó sáu tuổi, trong suốt sáu năm dài đằng đẳng này, cuộc sống của bọn nó không hề có từ “bố”. Hồi bọn nó còn nhỏ, tớ chưa từng thực hiện bất kỳ trách nhiệm nào của một người bố cả”
“Vậy nên cậu mới cảm thấy răng mình nợ bọn nó sao? Vậy nên cậu cứ dung túng cho thằng nhóc đó hả?” Lục Trầm lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Lương Mặc! Chúng chính là đám sói con! Dù cậu có hái trăng trên bầu trời cho nó thì nó cũng sẽ không thỏa mãn đâu! Cậu hãy tỉnh táo lại đi! Đừng có lừa mình dối người như vậy nữa! Ngay cả người ngoài cuộc như tớ cũng có thể nhìn ra được đám sói con Lương Chi Hoành đó hận không thể khiến cậu chết không yên ổn!”
Lục Trầm vừa nói xong đã cảm thấy hối hận.
Trong đôi mắt đào hoa hiện lên sự hối hận rõ ràng!
Anh ta nhìn người đàn ông đối diện kia, dáng người của anh vẫn thẳng như trước, tư thế ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc vẫn uy nghiêm, phong độ và tao nhã như trước.
Nếu không phải trên gương mặt vô cùng tuấn tú của người đàn ông gần như hoàn mỹ kia nhát máy không còn sắc máu, đôi mắt đen sâu thẳm cũng không đột nhiên co rút lại, thì có lẽ Lục Trầm không thể nhận ra răng giờ phút này người đàn ông đó đang bị thương…
Trông anh giống như một người đủ mạnh mẽ để người khác không phát hiện ra mình đang bị thương, sống lưng thẳng tắp, ngồi uy nghiêm trên ngai vàng của mình.
“Trong cuộc đời của Tô Lương Mặc tớ chỉ thừa nhận nợ một người phụ nữ” Người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng giống như hoàng đế trong ánh chiều tà, anh mở miệng, bờ môi mỏng mấp máy, giọng nói thô ráp như cát, khác hoàn toàn so với anh của trước kia, một đôi mắt chim ưng, đưa lưng đối diện với ánh sáng qua cửa sổ sát đất, tạo thành một cái bóng dài.
Gương mặt anh chìm trong bóng tối, Lục Trầm không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ lờ mờ nhìn thấy một sự tiếc nuối và áy náy. Chớp mắt mấy cái, Lục Trâm giơ cánh tay lên xoa xoa mắt, anh ta muốn nhìn rõ hơn, nhưng đến khi anh ta lau mắt xong, lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi chỗ ngược sáng, thì gương mặt của người nọ đã không còn chút gợn sóng nào cả.