MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 900


Ánh chiều tà buông xuống, xuyên qua cửa kính, tạo cảm giác vô cùng an bình Rèm cửa màu trắng bị gió lật lên, một người đàn ông và một người phụ nữ, đang an nhàn say giấc.


Mãi cho đến khi thím Trương gọi xuống ăn cơm, Lương Tiếu Ý mới tỉnh d: trả lời bằng giọng mũi nghèn nghẹn: “Thím Trương, biết rồi, tôi xuống đây” Cô tùy tiện mặc đại bộ đồ ngủ, khi ngẩng đầu lên, chợt đụng phải ánh mắt sâu thắm của người đàn ông.


Dường như mới choàng tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, cô dần dần tỉnh táo, lại đột nhiên nhớ tới chuyện tấm ảnh, Lương Tiểu Ý cuống lên: “Em…”


Cô ấp úng “em” cả buổi vẫn ngập ngừng không dám nói, ở khoảng cách gần như vậy vội lén nhìn trộm đỉnh đầu người đàn ông mấy lần, trong lòng thăm nghĩ: “Người đàn ông này có thể giữ bình tĩnh sao? Không muốn hỏi cô điều gì ưmt Tô Lương Mặc không hỏi han gì càng làm cô thêm sốt ruột, cứ “em” một lúc lâu, chẳng biết phải nói gì nữa.


Chỉ là đôi mắt sâu thắm kia đang nhìn cô chăm chú, khiến cho toàn thân cô như có ngọn lửa nóng rực thiêu đốt Bồng nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng thật sự cô không hề có tiếng nói trong chuyện này, chỉ có thể sốt sắng hỏi anh: “Anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?”


Lời này vừa thốt ra, còn không để người kia trách móc mình thì mặt cô đã đỏ ửng rồi… như thể muốn cáo trạng cô với kẻ xấu này vậy.


Tô Lương Mặc không nói nên lời… Trong lòng anh không ngừng tự nhị mình thật dễ thương”


Có trời mới biết anh thực sự muốn cảm thán: cô gái ngốc nghếch như vậy ‘g là vợ của Tô Lương Mặc anh sao?


“Khụ, khụ” Tô Lương Mặc cố nén cười, trợn tròn mắt, giả bộ nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự có chuyện cần hỏi em à?”


Cô nên trả lời sao đây? Lương Tiểu Ý thậm chí không ngờ tới họ Tô này lại hỏi cô cái kiểu đó. Ặc ặc, nên nói với anh ấy thế nào đây?


Lương Tiểu Ý tự tìm đường chết, đầu óc trống rồng, không ngờ “họ Tô” này lại có tâm địa xảo trá đến vậy, muốn đem cô làm trò cười đây.


“Ờm, thim Trương gọi chúng ta xuống nhà ăn tối” Cô quyết định đổi chủ đề.


Tô Lương Mặc tức đến nghẹt thở, đang vui vẻ thế này làm sao có chuyện thả Lương Tiểu Ý đi được?


Ôm lấy Lương Tiểu Ý đang chuẩn bị xuống giường, cái người tổng giám đốc không biết xấu hổ này lại nghiêm mặt hỏi: “Tiếu Ý, em còn chưa nói cho anh biết, muốn anh hỏi em cái gì nào”


“… Cô muốn chết, muốn ngất xu luôn ở đây!


Lương Tiểu Ý da mặt mỏng không đọ lại mấy trò lưu manh của Tô Lương Mặc, mặt cô nóng bừng lên, còn đỏ hơn cả mông khi: “Chỉ là… anh không hỏi em về bức ảnh sao?”


Cô cũng đã nhịn một lúc lâu, rốt cuộc cũng hỏi ra được, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm, vừa mới thở ra một hơi… “Bức ảnh kia” giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên khiến tim cô có chút run rẩy… Anh ấy vẫn còn giận sao?


Lương Tiểu Ý chậm rãi ngấng đầu lên, thận trọng nhìn người đàn ông đối diện, thoáng chốc nhiệt độ còn sót lại trên người anh biến mất, chỉ còn lại hơi lạnh.


Người đàn ông có vẻ ngoài hoàn mỹ khiến phụ nữ mê mẩn còn đàn ông thì ghen ty, lúc này lại trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo đến cực điểm.


Lương Tiểu Ý nhìn kỹ Tô Lương Mặc trước mặt, cả thể xác lẫn tỉnh thần đều như được cất giữ trong kho lạnh… anh thật sự không tin cô.


Lương Tiểu Ý cần môi, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang chực trào ra… Cô không muốn khóc!


Anh nhanh chóng trở mình bước xuống giường, chân Lương Tiểu Ý vừa chạm đến sản nhà liền bị người trên giường cưỡng ép kéo lên giường. Lương Tiểu Ý tức giận mảng: “Tô Lương Mặc! Nói cho anh biết! Nếu anh dám động vào em thì em sẽ làm ầm lên đấy!”


.A…ại sao lại đáng thương đến vậy ?


Lương Tiểu Ý sờ lên mặt, sờ đến lòng bàn tay ướt đẫm… Lương Tiểu Ý! Cái đồ vô dụng này! Đã bảo là không được khóc cơ mà?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi