MẬT SỦNG SAU CƯỚI: LÃO CÔNG THẬT CAO LẠNH

Chương 91





Lương Tiểu Ý nhìn về phía bà lão đang dùng ánh mắt ngập tràn hy vọng nhìn mình, lòng không nỡ khiến bà thất vọng, cắn răng, gật đầu nói: “Bà, cháu nhất định sẽ cứu được ông nhà, cháu nhất định chữa khỏi cho ông”





Hít~ Xung quanh đồng thời vang lên tiếng hít không khí…Mấy cô y tá nhìn Lương Tiểu Ý một cách khó tin. Tất cả bọn họ đều biết, bất cứ vị bác sĩ nào cũng không dám khẳng định với người nhà bệnh nhân một cách chắc chắn, bởi phẫu thuật có rất nhiều nguy cơ. Cô bác sĩ Lương này có phải bị điên rồi không?





Lương Tiểu Ý không phải không biết. Nhưng mà…Cô không muốn nuối tiếc của mình với bà nội lại một lần nữa diễn ra trước mắt mình. Cô biết thân là một bác sĩ lại đưa ra quyết định như thế này, bản thân mình có bao nhiêu không lý trí.





Bệnh nhân được đưa vào phòng phẫu thuật.





Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ cực kì kiên định. Cô hiểu, phía sau cánh cửa này, là một sinh mệnh đang năm giữa sự sống và cái chết. Sau khi cô bước vào trong đó, tất cả mọi việc cô cần làm là cố gắng hết sức, không được từ bỏ cướp mạng sống ấy ra khỏi bàn tay của Diêm Vương.





“Bác sĩ Lương, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa”





Lương Tiểu Ý gật đầu, biểu thị đã biết.





Sau ba tiếng đồng hồ, chiếc đèn báo đang phẫu thuật vẫn tỏa ánh đỏ, bà lão ngày càng thêm nôn nóng.





Trong phòng phẫu thuật, trợ thủ đứng bên cạnh giúp Lương Tiểu Ý lau chiếc trán ướt đãm mồ hôi của cô, mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình phẫu thuật, bàn tay nhỏ bé vô cùng bình tĩnh, không gây ra bất cứ sai xót nào.





Đến ngay cả bác sĩ khoa não thâm niên của bệnh viện England đi theo quan sát ca phẫu thuật cũng phải kinh ngạc. Không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được đến mức này.





Não, là một trong những cơ quan có cấu tạo phức tạp nhất của con người. Các mạch máu trải rộng, hơn nữa lại rất dễ vỡ, chỉ cần hơi có chút sơ sẩy liền có thể dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.





“Bác sĩ Lương, đã ba tiếng rồi, cô uống chút nước đi!”





Vị bác sĩ khoa não thâm niên này tên là Phương Xuyên, ca phẫu thuật lần này, nói thực lòng anh không có bất cứ lòng tin nào với con nhóc chưa bước qua đầu ba mươi này. Vốn dĩ chỉ định mang theo lòng không phục mà đến quan sát kỹ thuật của cô gái tên là Lương Tiểu Ý được mệnh danh là vị giáo sư trẻ tuổi tài năng.





Nhưng hiện giờ sau khi nhìn thấy kỹ thuật của cô bác sĩ Lương này, anh ta không thể không thừa nhận, người ta giỏi hơn anh rất nhiều.





Người ta cực kỳ có thiên phú, lại còn cố gắng nỗ lực.





“Không cần. Bác sĩ Phương, tôi không có việc gì hết, anh không cần lo lắng cho tôi” Lương Tiếu Ý lắc lắc đầu, càng thêm tập trung.





Lại qua hai tiếng đồng hồ nữa, bà lão đã nôn nóng đến mức không ngừng đi lại trên hành lang, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt.





‘Tô Lương Mặc càng ngày càng nhíu chặt mày.





Điều anh lo lắng là, ca phẫu thuật này lâu như vậy, cô đến cơm còn chưa ăn làm sao có đủ sức để hoàn thành nó.





Trong phòng phẫu thuật, có vài y tá đã đuối sức nhưng lại bị nghị lực của Lương Tiểu Ý cổ vũ cố gắng.





“Kìm cầm máu” Lương Tiểu Ý bình tĩnh ra lệnh.





Ý tá đóng vai trò trợ thủ vội vàng lấy một chiếc kìm cầm máu từ khay y tế ra, không cẩn thận làm đổ cả khay y tế xuống đất, gây ra tiếng va đập chói tai.





Tình huống đột phát như thế này dễ dàng ảnh hưởng đến sự tập trung của các bác sĩ phẫu thuật.





Phương Xuyên khẽ nhíu mày, anh ta đang định trách cứ cô y tá tay chân vụng về này thì một giọng nói hiền lành lộ rõ vẻ mệt mỏi vang lên: “Cô đi đổi một bộ dụng cụ khác đi, tiện thể tìm người khác thay thế mình rồi đi nghỉ ngơi trước đi. Đã hơn năm tiếng rồi, quả thực cũng rất mệt mỏi, không thể trách cô được”





Phương Xuyên kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ việc mắt cô khẽ chớp một cái, đến một ngón tay cũng không run.





Lòng Phương Xuyên không ngừng dậy sóng, cùng là cấp bậc giáo sư mà anh ta kém Lương Tiểu Ý quá nhiều.
Chương 92



Trong tình huống đột phát, năng lực ứng biến của Lương Tiểu Ý mạnh hơn anh không biết bao nhiêu lần.



Y tá vừa này phạm phải một sai lầm lớn như vậy, thế mà khi Lương Tiểu Ý ổn định bản thân, vẫn không quên an ủi y tá kia.



Theo thời gian phẫu thuật trôi qua, Lương Tiểu Ý cũng dần đuối sức, cô căn mạnh vào môi, dùng sự đau đớn kích thích thần kinh mệt mỏi của mình.



“Bác sĩ Phương, anh đến đây nhìn một chút, chỗ này. Đây là một khối u ẩn. Nhìn trong ảnh chụp CT vô cùng mơ hồ, nhưng chính nó đè lên các dây thần kinh. Nếu trước đó tôi không xem đi xem lại ba lần, cũng không dám chắc chắn. Cuối cùng bây giờ cũng giải quyết được cái rắc rối này”



Lương Tiểu Ý khẽ mỉm cười, kết luận của cô hoàn toàn đúng, lúc trước khi cô còn do dự có nên phẫu thuật ngay lập tức hay không, còn có chút lo lắng lỡ như cô kết luận sai thì sao. Nhưng tất cả mọi việc bây giờ chứng minh cô quả nhiên không sai.



Phương Xuyên tiến về phía trước một bước, cẩn thận nhìn bộ phận mà Lương Tiểu Ý chỉ. Anh ta ngạc nhiên há to miện: rước đó anh có xem qua bức ảnh chụp CT kia, nhưng không hề nhìn ra vấn đề nào. Nói thật lòng, khi ấy nhìn ảnh chụp CT, nghe Lương Tiểu Ý kết luận rằng có khối u chèn lên dây thần kinh của bệnh nhân, trong lòng Phương Xuyên còn có chút chế giễu.



Nhưng bây giờ Phương Xuyên lại cảm thấy xấu hổ. Bản thân kiến thức hạn hẹp nhìn không ra nguồn bệnh, lại còn chế giễu người tìm ra vấn đề, Phương Xuyên xấu hổ đến đỏ mặt.



Ca phẫu thuật lần này kéo dài tổng cộng bảy tiếng hai mươi phút, khi đèn phẫu thuật biến thành màu xanh, đôi chân bà lão giống như: cưỡi Phong Hỏa Luân*, lao nhanh về phía cửa phòng phẫu thuật.



*Phong Hỏa Luân: bảo bối của Na Tra.



Cửa mở, bệnh nhân được đẩy ra ngoài.



Lương Tiểu Ý cởi khẩu trang xuống, đôi môi tái nhợt không chút sắc máu nở nụ cười dịu dàng: “Bà ơi, ca phẫu thuật rất thành công. Tiếp theo cần phải theo dõi thêm hai mươi tư giờ nguy hiểm. Nếu như ông nhà vượt qua thời gian này, chúng ta gần như không cần quá lo lắng nữa”



Lương Tiểu Ý nói xong câu này, người lập tức lảo đảo, mắt thấy sắp ngã xuống đất. Một cánh tay rắn chắc kịp thời ôm lấy cô. Tô Lương Mặc nhìn người con gái mềm nhũn ngã vào trong cánh tay của mình, đôi mắt trở nên vô cùng thâm thúy, vẻ thương xót trên khóe môi từ từ tràn lên đôi mắt.



Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc đưa vào phòng bệnh VIP, Lục Trâm nhìn Tô Lương Mặc biếng nhác dựa vào bên giường một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Lương Tiểu Ý đang hôn mê, khẽ bĩu môi: “Vợ cậu cũng tài thật!



Lớn đến tuổi này rồi, tớ vẫn còn chưa gặp ai vì phẫu thuật cho người xa lạ mà khiến bản thân mệt đến ngất đi”



Tô Lương Mặc không nói gì hết. Anh biếng nhác dựa vào bên cạnh giường bệnh, ánh mắt nhìn Lương Tiểu Ý lại lộ ra vẻ hung dữ người khác xem không hiểu.



Lục Trầm suy cho cùng cũng là bạn thân cũng như cái đuôi của Tô Lương Mặc, anh ta gần như có thể nhìn thấu cảm xúc của Tô Lương Mặc. Lục Trầm bước qua, dùng tay đấm vào vai Tô Lương Mặc. Đây là phương thức bày tỏ sự quan tâm của cánh đàn ông với nhau, chỉ có đàn ông mới hiểu.



Tô Lương Mặc mỉm cười duõi nắm đấm ra, trả lại Lục Trâm một cái đấm nhẹ lên bả vai.



“Nói đi nói lại, rốt cuộc Lương mập muốn làm cái gì?” Lục Trầm hỏi: ‘ÐĐã phẫu thuật cho những người này, lại còn trả cả tiền thuốc men viện phí cho họ? Định làm màu à?”



Đôi môi mỏng của Tô Lương Mặc khế nở một nụ cười mỉm đầy chế giễu: “Cậu thấy ai muốn làm màu đến mức không cần cả tính mạng của mình chưa?”



“Nói cũng đúng” Lục Trầm nói: “Nhưng nếu như không phải làm màu, cô ấy làm những chuyện này vì cái gì?”



Tô Lương Mặc im lặng, đột nhiên đứng thẳng người, đôi mắt phượng hẹp dài tức thì lóe lên vẻ nguy hiểm: “Tớ bảo cậu đi điều tra việc vết thương trên mặt Tiểu Ý do đâu có, có kết quả chưa?”



“Là do Thẩm Minh Viễn” Lục Trầm đem tất cả mọi chuyện tìm hiểu được kể lại cho người đàn ông đang tỏa ra hơi thở lạnh lùng đứng trong phòng bệnh: “…Tất cả mọi chuyện là như thế”


Chương 93



“Thẩm Minh Viễn, là tên đó?” Tô Lương Mặc nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Tiếp đó nhìn Lục Trầm: “Cậu nói tên đó vì việc Lương Tiểu Ý động tay động chân trong ca phẫu thuật của Tình Noãn nên sinh hận ra tay đánh Lương Tiểu Ý?”



Lục Trầm gật đầu, bỏ xuống vẻ cười đùa cợt nhả trước đó, nghiêm nghị hỏi Tô Lương Mặc: “Có cần ra tay cho tên đó một bài học không?”



Tô Lương Mặc hừ lạnh một tiếng: “Tên đó còn có chỗ dùng đến, tạm thời đừng động đến tính mạng của hắn, nhưng đánh vợ của tớ, chuyện này đừng hòng tớ bỏ qua. Cậu tìm người đi cho tên đó một trận.



Nhưng nhớ kỹ, giữ lại mạng của hắn, bệnh viện thuê hắn, mà hắn còn chưa kiếm được đồng nào cho bệnh viện đâu! Cho dù chết, hắn cũng phải trả hết tiền bán mình rồi mới được chết”



Trong lòng Lục Trầm hơi vì Thẩm Minh Viễn mà dâng lên chút nước mắt đồng cảm, trêu chọc đại ma vương máu lạnh này, chỉ sợ tên Thẩm Minh Viễn kia sắp bị hành hạ thảm rồi.



Quả nhiên, đại ma vương họ Tô lạnh lùng nói: “Cậu đi thông báo với viện trưởng, kể từ hôm nay mỗi ngày sắp xếp cho Thẩm Minh Viễn ít nhất hai ca phẫu thuật. Đồng ý cho bệnh viện khác mượn Thẩm Minh Viễn”



Vãi nhái! Lục Trâm nhịn không được cảm thán, phẫu thuật não, mỗi ngày hai ca, còn có thể cử đến bệnh viện khác… Đây không phải là trần trụi bóc lột Thẩm Minh Viễn hay sao?



“Sao nào? Cậu cho rằng yêu cầu tớ đưa ra có vấn đề à?” Một ánh mắt lạnh lùng sắc bén như kiếm bản thẳng về phía Lục Trầm với vẻ mặt như bị táo bón. Lục Trầm hít sâu một hơi, vội vã nói: “Không có, không có…. Nếu như vậy không phải tên Thẩm Minh Viễn kia sẽ bận đến không có cả thời gian nghỉ ngơi sao?”



Đôi môi mỏng của người đàn ông tàn nhẫn nói: “Nếu không làm như: vậy, tớ làm sao thu lại được tiền hợp đồng kí với hẳn lúc đầu?”



*..“ Lục Trầm hoàn toàn cứng họng, trái tim nhỏ bé không ngừng run rẩy… Tô Lương Mặc quả nhiên là thương nhân máu lạnh nhất! Chẳng trách giới người giới kinh doanh đều nói Tô Lương Mặc của tập đoàn Tô Thị máu lạnh tàn nhãn, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội.



Lục Trầm liên tục nhắc nhở bản thân, nhất định không được tiếp tục đắc tội với tên Tô Lương Mặc lạnh lùng tàn nhẫn này nữa!



Tô Lương Mặc híp mắt lại, lạnh lẽo nói: “Hắn ta tổn thương Tiểu Ý như thế nào, phải bù lại trên người hắn gấp mười lần như thế. Cảnh cáo hắn về sau mở to mắt ra nhìn cho kỹ, đừng trêu chọc người mình không nên trêu chọc”



“Được, tớ đi xử lý” Lục Trâm nói, “Còn một việc nữa, có phải cậu điều động hệ thống tình báo của ám vệ Vân Môn đi điều tra quá khứ của Lương Tiểu Ý?”



“Vân Đồng nói với cậu?”



Nhìn vẻ ngầm thừa nhận của anh, Lục Trầm nhướng mày, “Vậy có nghĩa chuyện này là thật?… Cũng có nghĩa là quá khứ của Lương mập có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này đều không bình thường. Nếu không tớ không thể nào không điều tra ra được. Nhà họ Lục tớ cũng có hệ thống tình báo riêng. Nếu như bí mật mà ngay cả tớ cũng không điều tra được, vậy nó tuyệt đối không đơn giản”



Lục Trầm khẽ mím môi nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang nằm trên giường, hỏi Tô Lương Mặc: “Chẳng nhẽ cậu không định nói với tớ hay sao?”



“Chưa phải bây giờ, đợi Vân Đồng điều tra xong tớ sẽ nói với cậu”



Đôi mắt đào hoa của Lục Trầm chớp một cái, cảm xúc nơi đáy mắt có chút xao động. Anh ta khẽ gật đầu, nói: “Được, nếu cậu đã quyết định chưa nói với tớ bây giờ, vậy tớ cũng không hỏi nữa, nhưng tớ đã biết Lương mập có bí mật thì nhất định sẽ điều tra đến cùng. Cậu biết mà, đây là thú vui của tớ. Cậu có thể không nói với tớ, nhưng tớ sẽ tìm hiểu đến rõ ngọn ngành”



Đây là tuyên chiến hay là thông báo trước với anh?



Bây giờ đến lượt Tô Lương Mặc nhướng mày một cách kinh ngạc nhìn về phía bạn thân.



“Từ lúc nào cậu quan tâm đến Lương Tiểu Ý như vậy?” Tô Lương Mặc hỏi.



“Từ lúc tớ biết Lương mập có bí mật mà nhà họ Lục tớ không điều tra được, phải vận dụng đến mạng lưới tình báo của ám vệ Vân Môn của nhà họ Tô cậu. Cậu biết, sở trường và điều tớ hứng thú nhất là điều tra bí mật của người khác” Lục Trầm vung tay lên một cách phóng khoáng: “Được rồi, tớ đi xử lý việc cậu vừa giao cho tớ. Lương mập để lại cho cậu”
Chương 94



Tô Lương Mặc bóng lưng biến mất sau cánh cửa của Lục Trầm, ấn đường xoăn lại. Tại sao những người bạn thân của anh, từng người một đều biểu hiện “rất có hứng thú” với vợ của anh chứ?!



Động tác kỳ quái của Hứa Thần Nhất ngày đó… Tô Lương Mặc và Hứa Thần Nhất là bạn thân nhiều năm, mà anh còn chưa từng nhìn thấy Hứa Thần Nhất dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho bất cứ cô gái nào!



Sự tò mò mãnh liệt đối với Lương Tiểu Ý của Lục Trầm biểu hiện ra ngày hôm nay… Trong lòng Tô Lương Mặc bỗng nảy ra một câu nói đang lưu hành: phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân!



Lục Trầm đi một mình trên hành lang bệnh viện, anh ta chỉ đơn giản tò mò những bí mật kia của Lương Tiểu Ý. Hôm nay đổi lại là bất kỳ người nào khác, phải vận động lực lượng ám vệ Vân Môn của nhà họ Tô mới có thể tra ra bí mật của họ, vậy Lục Trầm anh cũng sẽ nảy sinh lòng hiếu kì mãnh liệt như vậy. Đây là một u, bản thân Lục Trầm biết mình từ nhỏ đã có tật xấu thích soi mói những bí mật có độ khó cao.



Trong phòng bệnh VỊP Khi Lương Tiểu Ý tỉnh lại cũng đã đêm khuya, thứ cô sờ tới đầu tiên chính là người nằm bên cạnh.



Tô Lương Mặc ngồi dựa vào chiếc sofa bên cạnh Lương Tiểu Ý, một cánh tay tự nhiên vươn qua sofa, đè lên mu bàn tay của cô.



Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé hơi động đậy, Tô Lương Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang nằm trên giường bệnh.



“Em tỉnh rồi à?”



“Ừm” Lương Tiểu Ý có chút bất ngờ: “Anh Tô, sao anh lại ở đây”



“Đã nói rồi, gọi anh là Lương Mặc”



Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông đang nhíu mày oán hận một cách không hài lòng, chớp chớp mắt, che giấu vẻ ảm đạm nơi đáy mắt.



“Vợ, em không có gì muốn nói với anh sao?” Anh ngoài lạnh trong nóng hỏi, Lương Tiểu Ýngạc nhiên mở miệng: “Hả… nói gì cơ?



“Ví dụ như, vợ không định nói cho anh vết thương trên mặt em là do ai đánh à?”



Lương Tiểu Ý mở miệng phản bác: “Không phải do người khác đánh, là tự em ngã”



“Hừi!” Tô Lương Mặc khế mím môi: “Vợ, anh nói em này làm người tốt cũng phải có giới hạn. Chuyện tên Thẩm Minh Viễn khốn nạn đó đánh em, lúc ấy có nhiều người nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ em không nói thì anh sẽ không biết.”



Một loạt lời nói của Tô Lương Mặc khiến Lương Tiểu Ý á khẩu không trả lời được, cô cắn môi: “Anh đã biết hết rồi, sao còn hỏi em làm gì? Cô mím môi “Ơ, giận rồi à?” Tô Lương Mặc nhìn phản ứng của Lương Tiểu Ý, nhịn không được dùng từ ngữ cợt nhả trêu cô: “Chồng nói vợ này, em bị người khác bắt nạt, sao không nói cho chồng biết? Nói cho chồng, chồng sẽ đuổi việc tên đó”



“Đừng!”



Phản ứng quá khích của cô khiến Tô Lương Mặc nhướng mày: “Tại sao? Thẩm Minh Viễn đã đánh em mà”



“Em… em cũng không tổn thất gì, anh bỏ qua cho anh ta đi” Lương Tiểu Ý cầu xin Tô Lương Mặc: “Anh bỏ qua cho anh ta đi” Kỳ thật trong lòng Lương Tiểu Ý cũng không thể tha thứ cho hành động quá đang đó của Thẩm Minh Viễn, nhưng lại nghĩ tới nếu như Thẩm Minh Viễn xảy ra chuyện gì, thì cô bé con bị mù kia liền không còn hi vọng.



Lương Tiểu Ý lại động lòng trắc ẩn.



“Tại sao?”



“Em không thể ích kỷ được… Anh ta, còn có một đứa con năm tuổi, đứa bé đó bị mù. Anh Tô, cầu xin anh, anh đừng đuổi việc anh ấy. Nếu anh ta bị đuổi việc, thì tương lai của anh ta không còn nữa. Đứa trẻ bị mù đó cần được ghép giác mạc thích hợp, mẹ của đứa bé không thể gánh vác được tất cả điều đó Tô Lương Mặc nhìn đôi mắt chứa đầy sự khẩn thiết của Lương Tiểu Ý, đôi mắt sâu thảm không thấy đáy của anh thêm đen lại, sâu nơi đáy mắt mang theo những tia sáng phức tạp khó hiểu.



Lương Tiểu Ý…Rốt cuộc em là người như thế nào! Trong lòng Tô Lương Mặc thoáng qua sự hoài nghi mãnh liệt.



Giúp đỡ các bệnh nhân u não không điều kiện, cho dù mệt lả đi cũng kiên trì hoàn thành ca phẫu thuật. Còn cả chuyện Thẩm Minh Viễn đánh cô, đã đánh cô thành ra như thế này, lại bởi vì người khác có chỗ khó khăn, cô ngay lập tức lựa bỏ qua cho người đã tổn thương mình, rõ ràng cô mới là kẻ bị hại, lại thay hung thủ cầu xin anh…. Người phụ nữ Lương Tiểu Ý này, anh càng ngày càng không nhìn thấu cô.



“Ăn cơm trước đi đã, đói rồi phải không?”



“Ừm” Lương Tiểu Ý đang chống tay muốn đỡ người dậy, bàn tay to của Tô Lương Mặc liền vươn ra: “Em đừng cử động, em còn đang truyền nước, anh đút cho em ăn là được”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi