Cuối cùng Tần Hiểu Nguyệt vẫn là thất vọng, chỉ có Tiểu Long cùng Tiểu Kiệt gọi một tiếng mẹ, sau đó không còn có người gọi, cô bi thương.
Tiêu Thần nhìn thấy dáng vẻ Tần Hiểu Nguyệt, liền nói, “Nguyệt Nhi, đừng nóng vội, bọn chúng chậm rãi sẽ học được nói chuyện.” Tần Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, nhìn nhìn bốn đứa nhóc giương nanh múa vuốt muốn đi ra ngoài, liền đặt bọn chúng trên mặt đất, tùy ý bọn chúng bò đi thám hiểm.
“Nguyệt Nhi, em đây là đang chăn dê?” Tiêu Thần phát hiện Nguyệt Nhi giống như thực lười nha.
“Như vậy bọn chúng sẽ có nhiều tự tại, tôi cũng tự tại, không phải sao?” Tần Hiểu Nguyệt cười cười, bắt đầu dọn đồ trên bàn.
Tiêu Thần cũng bắt đầu giúp đỡ Tần Hiểu Nguyệt dọn dẹp, bình thường anh chưa bao giờ làm này những việc này.
Mới vừa dọn dẹp xong, liền nghe được tiếng chuông cửa vang, Tần Nhiên đã trở lại, thấy Tiêu Thần, ông tự nhiên là chưa cho sắc mặt tốt, nhưng Tiêu Thần lại không để bụng, tốt xấu gì mình cũng tới đoạt con gái nhà người ta, không cho sắc mặt tốt mình cũng phải nhịn.
Đối với Tiêu Thần biết thức thời, Tần Nhiên rất vừa lòng, đặc biệt là thấy anh đối với bọn nhỏ rất quan tâm, ông cũng cảm thấy rất vừa lòng.
Tới buổi chiều, Tần Nhiên nhìn Tiêu Thần vẫn như cũ không nghĩ rời đi, liền kêu lên, “Tiêu Thần, cậu đến thư phòng của tôi một chuyến.” Ông cảm thấy mình cần phải cùng tiểu tử này nói chuyện, nếu mình không lên tiếng, chẳng lẽ người này còn tưởng mình là bùn niết sao?
Tiêu Thần chính là thực ngoan, ngoan ngoãn mà đi tới thư phòng, “Chú Tần!”
“Đóng cửa lại, ngồi chỗ đó.” Tần Nhiên chỉ vào ghế dựa đối diện với án thư, nhìn Tiêu Thần đóng cửa lại, sau đó ngồi ở chỗ kia, ông nói, “Không biết Tiêu tổng vẫn luôn ở Tần gia chúng tôi, là muốn làm gì?” “Chú Tần, ý tứ cháu ở lại, chẳng lẽ chú không hiểu sao?” Tiêu Thần cười nhìn Tần Nhiên, “Tiểu Long bọn chúng là con cháu, cháu đã biết.”
Tần Nhiên vừa nghe lời này, mặt tái đi, “Ai nói? Tiểu Long là đứa bé của Tần gia chúng ta.” Ai ngờ cùng anh đoạt đứa bé, ai cho anh.
“Chú Tần, cháu nghĩ chú hiểu lầm, cháu không tính toán cướp đi mấy đứa nhỏ, bọn chúng dù sao cũng là con cháu, cháu cảm thấy cháu cũng có nghĩa vụ chăm sóc bọn chúng.” Tiêu Thần nhanh chóng giải thích, hiện tại anh chỉ muốn nghĩ cách ở lại mà thôi, ngay cả con cái đều là việc nhỏ, đại sự là làm sao để người Tần gia tiếp nhận mình.
“Cậu là nghĩ muốn chăm sóc bọn chúng, hay là nghĩ muốn bắt cóc con gái của tôi?” Tần Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của Tiêu Thần, Tiêu Thần này là hướng về phía con gái mình mà tới.
“Chú Tần, cháu thật sự yêu Nguyệt Nhi.” Tiêu Thần thực nghiêm túc nói.
“Yêu? Cậu cùng Nguyệt Nhi mới gặp mặt vài lần?” Tần Nhiên nhướng mày hỏi, Tiêu Thần nayd vừa về nước không lâu, ông cũng không tin, người này có thể yêu con gái mình bao sâu?
“Tiêu Nghiêm là anh trai song bào thai của cháu, anh ấy có cảm giác cháu cũng có.” Tiêu Thần thực nghiêm túc nói.
“Tiêu Nghiêm?” Tần Nhiên tức khắc ngây dại, người trước mắt này phảng phất cùng Tiêu Nghiêm kia trọng điệp tới cùng nhau, “Tiêu Nghiêm chưa từng nói qua cậu ta có anh em nào.”
“Đó là bởi vì cha mẹ cháu ly hôn, anh ấy đi theo mẹ, mà cháu đi theo ba.” Tiêu Thần thở dài một hơi, thời điểm Tiêu Nghiêm điên cuồng yêu say đắm Tần Hiểu Nguyệt, anh cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, bởi vì anh em bọn họ có chung cái loại ràng buộc này so với người bình thường thân hơn nhiều.
Buổi tối Tiêu Nghiêm mỗi ngày đều sẽ chia sẻ chuyện lúc hắn cùng Nguyệt Nhi ở chung, bao gồm ảnh chụp của Nguyệt Nhi mỗi một ngày, cho nên mỗi ngày xem ảnh chụp Nguyệt Nhi cũng là chuyện Tiêu Thần vui sướng nhất.
Trong lòng Tiêu Thần cũng ái mộ Nguyệt Nhi, nhưng là anh không thể nói cùng Tiêu Nghiêm, bởi vì Tiêu Nghiêm yêu so với anh sâu sắc hơn, hơn nữa Tiêu Nghiêm đối mặt chính là người thật, anh đối mặt chỉ là ảnh chụp mà thôi.
Sau đó Tiêu Nghiêm xảy ra chuyện, nhưng Tiêu Thần lại trước sau vô pháp quên Tần Hiểu Nguyệt, cho nên anh quyết định bản thân mình cũng muốn trở lại trong nước, tuy rằng ba ý đồ ngăn trở anh, thậm chí còn cự tuyệt bất luận trợ giúp gì đối với anh, nhưng như vậy cũng không ngăn lại được bước chân anh, anh vẫn như cũ đi về nước như vậy, bản thân anh còn sáng lập được sự nghiệp lớn như vậy.
Anh nỗ lực như vậy, tất cả chẳng qua là vì theo đuổi giấc mộng thời niên thiếu.