MẠT THẾ BÁNH BAO LÀ NỮ PHỤ



Đánh Tiêu Thần một quyền, cuối cùng Tần Hiểu Đông cũng đắc ý một chút, “Được rồi, không đánh.


Tiêu Thần xoa xoa ngực nói, “Tôi cũng không muốn đánh.

” Bộ dáng này đánh tiếp có ý nghĩ gì, hai người anh một quyền tôi một quyền, không chừng lát nữa đều có khả năng đánh mặt đối phương thành đầu heo.

“Con trai, ba đánh thế nào?” Tiêu Thần bế Tần Ngọc Long bên cạnh lên hỏi.

“Hay!” Tần Ngọc Long thế mà trực tiếp trả lời một chữ.


Tay run lên Tiêu Thần, suýt chút nữa thì làm đứa bé ngã ra ngoài.

Tần Hiểu Nguyệt đoạt lấy Tần Ngọc Long, “Anh muốn làm sao? Làm ngã con trai tôi tôi phải đánh anh.


Tiêu Thần bĩu môi, “Anh còn không là phải bị nhóc con thúi dọa nhảy dựng sao? Bọn nhỏ không phải vừa mới học nói sao?”
“Bọn nhỏ căn bản không phải vừa mới học nói, là lười không chịu nói.

” Tần Hiểu Nguyệt bĩu môi, bốn nhóc con này, sớm muộn gì cũng có một ngày mình sẽ thu thập bọn chúng.

“Nguyệt Nhi, em nói chuyện cứu Tần Mộng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tiêu Thần còn không biết tình huống Tần Mộng.

Tần Hiểu Nguyệt đem tin tức từ Tần Tiếu nơi đó nói cho Tiêu Thần một lần, đôi mắt Tiêu Thần lập tức trừng đến tròn tròn, toàn bộ mặt có vẻ thực manh thực manh, “Tiếu Tiếu thế mà lại được sinh ra như vậy?”
“Dượng mới là khinh thường cháu sao?” Tần Tiếu hừ lạnh một tiếng, hiện tại cô đã hiểu vì sao Tiêu Thần chán ghét cái từ mới kia, cho nên cô bé cố ý nói một từ mới.

“Dượng là dượng duy nhất của con hiểu không?” Khuôn mặt Tiêu Thần căng chặt.

“Ai biết, tương lai còn dài đâu, không chừng khi nào cô lại giúp mấy người dượng cũng là có khả năng.

” Tần Tiếu chớp chớp mắt.

Tiêu Thần có chút nổi giận, “Nguyệt Nhi, ngay cả cháu gái em cũng đều khi dễ anh.



“Ai bảo anh nói con bé trước?” Tần Hiểu Nguyệt liếc trắng mắt Tiêu Thần một cái, nếu Tiêu Thần không nói câu nói kia, Tiếu Tiếu cũng sẽ không tức giận, Tiếu Tiếu vẫn là để ý mình không phải thông qua phương thức bình thường sinh ra.

Tiêu Thần tiết khí, anh cùng một cô nhóc sinh khí cái gì, nhưng mà cô nhóc này thật đúng là rất đáng thương.

Tiêu Thần không lên tiếng, Tần Tiếu đắc ý, nhưng rất nhanh cô bé liền nhớ tới đang thương lượng chuyện của chị mình, “Cô, con biết một cái mật đạo, cái mật đạo kia Hoàng Hân hình như cũng biết.


“Nha?” Tần Hiểu Nguyệt nhăn chặt mày, trong khoảng thời gian này cô rất bận rộn, căn bản không rảnh lo xử lý chuyện của Hoàng Hân.

“Hoàng Hân hiện tại hình như cũng ở kinh thành.

” Tiêu Thần cũng góp nhặt một ít tin tức Hoàng Hân.

“Nha, cô ta như thế nào lại chạy đến đây?” Tần Hiểu Nguyệt nhìn về phía Tiêu Thần.

“Chuyện này kỳ thật cũng rất kỳ quái, anh bảo Lại Tam vẫn luôn phái người giám thị, hắn nói Hoàng Hân gần đây có một ít hành động kỳ quái, cô ta luôn là ở Nam Kinh nơi đó lắc lư, hình như là đang tìm đồ vật gì đó.

” lúc này Tiêu Thần nhìn về phía Tần Tiếu, “Lúc con cứu cô ta, là từ Nam Kinh cứu cô ta ra?”
Tần Tiếu lắc lắc đầu, “Cô ta không phải là lạc đường đi? Con là từ Đông Kinh bên kia cứu cô ta ra.


“Ách?” Tần Hiểu Nguyệt nhớ tới một việc, đó chính là nữ chủ vĩ đại có một cái tật xấu, chính là thường xuyên lạc đường, không phân biệt rõ phương hướng, đương nhiên đây cũng là nguyên nhân ở trong sách làm nam chủ ngày càng yêu cô ta, tiểu mơ hồ tiểu khả ái sao?
“May mắn cô ta lạc đường, nếu để cô ta tìm được nơi đó, có lẽ lúc chúng ta đi vào sẽ nguy hiểm.


” Tần Hiểu Nguyệt híp đôi mắt lại, “Đêm nay hành động, tôi sợ đêm dài lắm mộng.


“Nguyệt Nhi, anh cùng em đi.

” Tiêu Thần nói.

“Không được, đó là con gái của tôi, tôi đi.

” Tần Hiểu Đông không cam lòng yếu thế, con gái anh, anh muốn đích thân đi cứu.

“Chuyện này chúng ta lại nghiên cứu một chút, Tần Tiếu, con cảm thấy người nhiều tốt, hay là ít người tốt một chút?” Tần Hiểu Nguyệt cảm thấy hẳn là hỏi Tần Tiếu nguyên nhân.

“Khẳng định là người càng ít càng tốt, người càng ít càng không dễ dàng kinh động người khác.

” Tần Tiếu nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt, “Cô, hai người chúng ta là được.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi