MẠT THẾ BÁNH BAO LÀ NỮ PHỤ



Sau khi Tần Nhiên gọi điện thoại, bác sĩ Lương lập tức liền tới, lúc này Tần Hiểu Nguyệt đang ngủ say, người Tần gia đem sự tình của Tần Hiểu Nguyệt nói một chút.

Bác sĩ Lương cau mày nói, “Hiểu Nguyệt bị thương ở đầu, có 50% khả năng mất trí nhớ, bất quá cũng có khả năng là đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó dẫn tới mất trí nhớ, chuyện này không có cách nào xác định.


"Vậy có cách nào làm con tôi khôi phục ký ức được không?” An Lâm khẩn trương hỏi.

“Mọi người có thể để cô ấy ở trong hoàn cảnh quen thuộc chậm rãi khôi phục ký ức.


” Bác sĩ Lương cau mày nói, phải biết rằng đầu Tần Hiểu Nguyệt cũng không xuất hiện khối máu tụ nào, loại tình huống đột nhiên mất trí nhớ này thật đúng là không có mấy người có thể hoàn toàn khôi phục trí nhớ.

“Chậm rãi khôi phục sao?” Nước mắt An Lâm lại trực trào ra, “Ông xã, làm sao bây giờ?”
“Như vậy cũng tốt.

” Tần Nhiên thở dài một hơi, “Vừa lúc có thể cho Nguyệt Nhi quên mất chuyện kia.


An Lâm lau khô nước mắt, vậy cũng đúng, nếu con gái mất đi ký ức, như vậy con bé khẳng định cũng sẽ không nhớ rõ chuyện kia.

Con bé cũng sẽ không tiếp tục bị áp lực đeo mạng người trên lưng, cũng sẽ không tiếp tục cho rằng Tiêu Nghiêm kia là con bé hại chết.

“Ba nói rất đúng, bộ dáng này cũng tốt.

” Tần Hiểu Đông lúc này cũng đã đi tới, Em gái này của anh tuy rằng thoạt nhìn thực trương dương, thực kiêu ngạo, nhưng anh biết đây chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, cô vẫn luôn che giấu chân chính bản thân mình, cô vẫn luôn cảm thấy là chính cô hại chết Tiêu Nghiêm, cho nên vẫn luôn trừng phạt chính mình.


“Con bé hiện tại ngủ rồi, bác sĩ Lương có cần kiểm tra một chút không?” An Lâm hiện tại đã khôi phục trạng thái phu nhân duyên dáng, ôn nhu mà mở miệng hỏi.

“Tôi đây lại đi kiểm tra một chút.

” Bác sĩ Lương đi đến phòng Tần Hiểu Nguyệt.

Trải qua một phen kiểm tra, bác sĩ Lương mở miệng nói, “Hiểu Nguyệt mất trí nhớ, hẳn là đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.


“Đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ?” Tần Nhiên nhíu mày, chuyện gì có thể làm con gái chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nghiêm trọng như vậy?
Bốn người bọn họ ra khỏi phòng Tần Hiểu Nguyệt, cũng không có chú ý tới Tần Hiểu Nguyệt hiện tại đã mở mắt.

Tần Hiểu Nguyệt thở phào một hơi, cô hiện tại chỉ mới tiếp thu một bộ phận ký ức của Tần Hiểu Nguyệt, mà đoạn ký ức này vừa lúc chính là chuyện cô hôn mê.

Tần Hiểu Nguyệt bởi vì vẫn luôn nhớ thương Tiêu Nghiêm đã từng cứu cô, đẩy cô thoát khỏi chiếc ô tô mất khống chế, giúp cô có thể tránh thoát, mà Tiêu Nghiêm lại bị xe đâm chết.


Hôm trước lúc Hoàng Hân hẹn cô đi ra ngoài, vừa lúc để cô nhìn thấy một vở diễn như vậy, làm Tần Hiểu Nguyệt từ trên khán đài ngã xuống dưới, trực tiếp bị thương hôn mê.

Tần Hiểu Nguyệt mở đôi mắt, nhớ tới dư quang cuối cùng mà Tần Hiểu Nguyệt kia thấy được là biểu tình có chút âm hiểm của Hoàng Hân, người kia thoạt nhìn giống như là một đóa bạch liên hoa, thế nhưng lại là cố ý thiết kế cô.

Phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân thực chất khiến Tần Hiểu Nguyệt kia tử vong đi? Bạn tốt nhất thế nhưng muốn đẩy chính mình vào chỗ chết, còn có điều gì so với điều này làm cho người thương tâm hơn? Đặc biệt là thiên chi kiêu nữ giống như Tần Hiểu Nguyệt vậy?
Tần Hiểu Nguyệt nghĩ đến đây thở dài một hơi, cũng không biết tràng lửa lớn ở ký túc xá kia có được dập tắt không? Mình thế mà xuyên đến một quyển sách, còn những người khác đâu? Cũng không biết ba mẹ, em trai, em gái bọn họ thế nào? Chắc là cả đời này đều không có biện pháp gặp lại nhau đi?
Chẳng qua là trong quyển sách này, đoạn trước nhân vật Tần Hiểu Nguyệt còn xem như bình thường, đoạn sau tại sao lại đột nhiên biến thành một ác độc nữ phụ?
Tần Hiểu Nguyệt lẳng lặng mà suy tư, chuyện này càng phát triển về sau, Hoàng Hân có tác dụng càng lớn, Hoàng Hân vẫn luôn kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Tần Hiểu Nguyệt.

Chỉ cần Tần Hiểu Nguyệt cùng Hoàng Hân ở cùng nhau, sẽ luôn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ một phen, sau đó lại được Hoàng Hân cứu, thẳng đến về sau khi cửa nát nhà tan, cô mới thấy rõ gương mặt thật ác độc của Hoàng Hân, chẳng qua lúc ấy cái gì cũng đã chậm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi